Ngón tay Lục Kinh Đình thon dài tinh tế, làn da bị anh ta vuốt ve có cảm giác y như có sâu bọ bỏ qua, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Tôi không thể làm gì khắc ngoài cắn chặt mối, nhắm mắt lại, chịu đựng tất cả những điều này, kìm nén cơn dục vọng dội lên từ tận đáy lòng.
Lục Kính Đình hôn lên từng thở da thịt tôi, từ cổ trở xuống, không buông tha bất kỳ chỗ nào, vô cùng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng mút vào một chút, sau đó mới miễn cưỡng chuyển sang chỗ tiếp theo.
Tôi bị anh ta dẫn vặt, trêu chọc đến mức cả người nóng bừng, từng thở da thịt như có điện xẹt qua, ấy vậy tôi lại có khao khát siết chặt anh ta vào bên trong.
Tôi đưa tay ra, quần lấy cổ anh ta, hơi thuốc còn lại trong cơ thể đã ăn mòn tía lý trí cuối cùng của tôi.
Hai tay anh ta nhẹ nhàng xoa nắn nơi nào đó, động tác còn nhẹ nhàng hơn Chu Phong, chỉ muốn và nát tôi, nhưng cũng vừa phải, cố gắng khơi gợi tất cả những gì ẩn giấu trong tôi. Lần đầu tiên, tôi được trải nghiệm một thứ khác biệt, không phải tình dục, mà là tình yêu.
Lục Kinh Đình hôn lên từng thở da thịt của tôi, sau đó mời đè lên người tôi, điên cuống, thô bạo tàn phá đổi môi của tôi.
Tôi hoàn toàn thất thủ, mất đi lý trí, đồng thời quên luôn Chu Phong là ai, trong mắt tôi chỉ có khuôn mặt tuyệt đẹp và đôi mắt sâu không đáy của Lục Kinh Đỉnh.
Khi vật to lớn của anh ta chen vào chỗ đó của tôi, tôi rùng mình một hồi, không kìm được mà công người siết chặt lấy eo anh ta. "Từ nay về sau, em là người phụ nữ của tôi!" Lục Kinh Đình ghé vào lỗ tại của tôi, cắn vành tai tôi, nhẹ nhàng nói.
Trong lòng tôi rối rắm không biết mình nên gật đầu hay là không, tóm lại là tôi hoàn toàn điện rồi, thay đồi đủ loại động tác theo ý anh ta, cả người mê loạn.
Không biết đã qua bao lâu, khi sức lực trong người tôi đã cạn kiệt từ lâu, thì cơ thể tôi vẫn được anh ta nâng niu trong tay, lắc qua lắc lại theo nhịp điệu.
Cho đến khi ý thức của tôi trở nên mơ hồ, anh ta đột ngột dừng lại, cảm giác có một luồng sức nóng rừng rực lan ra trong cơ thể tôi, không ngừng chân động, chôn vùi tia ý thức cuối cùng của tôi. “Còn nhớ tôi đã nói với em rằng, tôi đã từng nhìn thấy em trong mở không?" Lục Kinh Đình nhẹ nhàng hôn tôi từ phía sau lưng, lầm bầm hỏi một câu, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy anh ta nhắm mắt thở đều, lông mày khẽ cau lại, hình như là ngủ rồi.
Có lẽ là do mệt mỏi, mi mắt của tôi cũng nặng trĩu, không tài nào nhắc lên được, nên dứt khoát nhắm mắt lai.
Trong lúc mơ màng, tôi dường như nghe thấy anh ta thì thầm tên tôi, rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Sau đó tôi cảm thấy cả thế giới chỉ có nhịp tim của anh ta, đập thình thịch, thình thịch rất dữ dội.
Tôi cố gắng nâng mi mắt, mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài đã sáng choang, một tia nắng xuyên qua rèm cửa sổ, phản chiếu qua bàn kính bên cạnh rồi lan ra, ánh sáng loang lồ khắp nơi. "Dậy rồi à?" Một giọng nói êm ái vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu lại thì gần như chạm vào mặt anh ta, rồi tôi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Tôi gật đầu, khế cử động cơ thể, muốn đứng dậy, nhưng lại bị cơn đau nhức từ toàn thân rút hết toàn bộ sức lực, lại mềm nhũn ngã trên giường lần thứ hai. “Tôi muốn đi tầm, anh lấy quần áo cho tôi đi" Đấu óc tôi mở một hơi đầu lòng và bực bội nhìn mấy vết tắm loang lổ trên người mình, trầm giọng nói,
Ừ, Lục Kính Đình gật đầu, quay đầu tôi qua, đè lên rồi nhẹ nhàng cần lấy môi tôi
Tôi kéo ga trải giường quấn quanh người, bước vào phòng tắm, vặn vòi mở nước lạnh rồi đội thắng xuống mặt
Dòng nước lạnh buốt chảy qua những vết bầm tím trên người do ai đó nhẹ nhàng cắn lấy, còn cả nơi bị và chạm, cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt, đau dữ dội.
Nhưng cơn đau không thể chịu nổi lại khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút, không còn nhiều vướng mắc nữa.
Tôi mở mắt ra nhìn từng khối vết bầm xanh xanh tím tím trong gương, chà xát thật mạnh, nhưng càng muốn lau đi thì lại càng hiện rõ.
Lúc này, tiếng Lục Kính Đình gõ cửa cộc cộc vang lên, anh ta nói nhỏ quần áo treo trên tay nằm cửa, sau đó bước đi.
Trong lòng tôi lo lắng cho Tần Gia Kiệt, tôi lau khô nước, mở cửa và tóm quần áo vào, sau khi phải ra thì mới phát hiện đó là áo sơ mi nam, màu trắng và rất mềm mại. "Này! Anh giúp tôi lấy đó nữ với!". Tôi vừa mở hế cửa ra vừa nói, còn chưa kịp đóng cửa thì Lục Kinh Đình đã vươn tay kéo tôi ra ngoài.
Khóe miệng anh ta nở nụ cười, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, không khỏi gật gật đầu, liên tục nói như vậy thật tốt. "Còn em trai tôi thì sao? Hôm qua anh đã hứa với tôi rằng sẽ đưa tôi đến gặp em ấy ngay khi xong việc!" Ảnh mắt của anh ta khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên, như thể bị lột sạch quần áo cho mọi người vậy xem.
Lục Kinh Đình khẽ nhưởng máy, bĩu môi cười ác ý: "Em có chắc chắn không, cứ thế này mà ra ngoài à?"
Tôi theo ánh mắt của anh ta nhìn xuống, vừa khéo nhìn thấy đôi chân trắng nõn thấp thoảng dưới lớp áo sơ mi trắng, trên đó rõ ràng vương vài giọt nước chưa khô, da thịt kể sát khiến cho chúng trông cực kỳ trồng trải "Nếu anh không ngại thì tôi chẳng thấy sao cả." Tôi biết Lục Kính Đình đang cố ý làm tôi xấu hổ, bảy giờ tôi cầu xin anh ta lấy quần áo cho tôi thì có lẽ cũng vô ích. Thay vì bị anh ta đắt mũi thì tốt hơn là kể cụ anh tà di.
Tôi giả vờ bước ra ngoài như không có gì hết, bằng đôi chân trần, dẫm lên những bậc thấm hoa sen, vươn tay kéo cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lực Kính Đình thấp giọng, khẽ quát một tiếng: "Em dám!" Sau đó vươn tay ra, kéo tay tôi ngã vào trong lòng anh ta,
Sức lực của anh ta lớn đến kinh người, chân tôi đứng không vững, nhào thẳng vào trong lòng anh ta, một hương vị thanh mát đột nhiên trên đến chóp mũi "Em nói thử xem, em ăn mặc gợi cảm như thế đấy. Vậy là muốn câu dẫn tôi sao?" Cằm của Lục Kính Đình nhẹ nhàng cọ vào tóc tôi, một bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo sơ mi, tay còn lại nâng cả mông tôi lên.
Tôi bị anh ta ôm trên không trung hồi lâu như một đứa trẻ, không tài nào giữ thăng bằng được, đành bất đắc dĩ ôm lấy cổ anh ta.
Ngón tay anh lướt nhẹ trên da tôi như một con cá lội trong dòng sông, vạch ra, rồi lập tức khơi dậy những dục vọng ẩn giấu trong cơ thể tôi.
Hơi thở của tôi và anh ta ngày càng gấp gáp, anh ta lại liềm cổ tôi càn rỡ hơn, cần, gắm, mút, như thế sẽ không bỏ qua cho tôi chứng nào tôi chưa bị anh ta nuốt chứng.
Phía dưới truyền lên cảm giác khác thường khiến tôi vừa vừa mất đi lý trí vừa cảm thấy vô cùng nhục nhà, tất cả những dục vọng đều gần như biến mất ngay khi khuôn mặt tươi cười của Chu Phong vụt qua tâm trí tôi. “Buông tôi xuống!" Tôi cắn môi, cơn đau dữ dội khiến tôi tỉnh táo lại.
Lục Kinh Đinh mặc kệ tôi, anh ta càng ôm chặt tôi hơn, bụng dưới của tôi bị thứ căng phồng dưới hạ thể anh ta chọc vào đau đớn. "Lục Kính Đình! Anh buông tôi ra!" Trong lòng tôi quýnh lên, nhằm về phía vai anh ta mà cắn, một vị tanh tười nhưng ngào ngạt lập tức tràn vào miệng tôi.
Tôi vội vàng hồi anh ta có sao không rồi xốc áo sơ mi của anh ta lên kiểm tra, chỉ thấy trên vai anh có vết thương rất sâu, tấy đỏ, đã được xử lý cẩn thận.
Lục Kính Đình cười cười bằng khuôn mặt rất phức tạp, nói vài câu đừng lo lắng, sau đó đặt tôi xuống, về mặt có hơi khác với vừa rồi...