Chị Hồng hẹn gặp Chu Phong cho tôi ở một nhà hàng, vì chuyện này mà chị ta đã từ Thanh Đông xa xôi bay tới đây một chuyến.
Tôi và chị ta gặp nhau ở một quán cà phê, chúng tôi đã nói chuyện với nhau cả một buổi chiều. Không nói chuyện gì khác ngoài việc khuyên tôi nhân lúc còn trẻ còn kiếm được bao nhiêu tiền thì cứ kiếm, sao phải tự mình làm khó mình, chế tiền chứ. Cô ta nói phụ nữ trong cái ngành này một khi đã lún vào thì không thoát ra được, trừ phi có thể từ người thứ ba leo lên làm vợ chính thức được, còn nếu không thì cho dù có rút khỏi cái ngành này thì cũng chẳng vớt vát được chút danh tiếng tốt đẹp nào đâu.
Lúc sắp tới nhà hàng cô ta mới giục tôi bảo tôi làm dáng một chút rồi dẫn tôi đi đến nhà hàng.
Lúc chúng tôi đi tới nơi thì nhân viên nói Chu Phong đã đến rồi, tôi đi sau chị Hồng đẩy cửa bước vào phòng riêng. Tôi nhìn thấy anh ta mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, cong khuỷu tay, có vẻ như anh ta đang ở trong đó gọi điện thoại.
Vẻ mặt Chu Phong khá khó coi, tôi vừa bước vào đã nghe thấy anh ta nói: “Nếu như cô còn tiếp tục như thế nữa thì cho dù tôi có cắt đứt quan hệ với gia đình tôi cũng nhất định nghĩ được cách để ly hôn với cô.
Tôi sững sờ, người có thể khiến anh ta nói như thế thì ngoài Triệu Mộng Tuyết ra thì còn ai khác nữa.
Chị Hồng cũng thế, nghe thấy Chu Phong nói thế thì cánh tay mở cửa dừng lại, cô ta là người từng trải tất nhiên sẽ nghe ra ý trong câu nói này của Chu Phong là gì, cô ta ngạc nhiên quay người lại nhìn tôi: "Cục trưởng Chu muốn ly hôn à?"
Cô ta nhỏ giọng hỏi tôi, tôi gật đầu, cô ta chọc vào người tôi một cái: “Anh ta cũng muốn ly hôn rồi mà bây giờ cô lại còn muốn làm ầm lên như thế à.”
Cô ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc vậy.
Chị Hồng cũng quen biết Từ Hoàng, tôi không muốn nói với chị ta quá nhiều, may mà lúc này Chu Phong đã để ý thấy chúng tôi đến nên nhỏ giọng nói hai ba câu thì cúp máy. Chị Hồng không đợi được câu trả lời của tôi, chị ta cũng không hỏi thêm nữa mà đẩy tôi vào phòng riêng.
Tôi vừa vào Chu Phong đã bỏ điện thoại xuống, tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối đều dán chặt trên người tôi, tôi lơ đãng chạm phải ánh mắt của anh ta, tôi thấy môi anh ta mấp máy, như có gì muốn nói lại thôi, nhất thời tôi phát hiện ra anh ta đã thay đổi rồi.
Anh ta làm tóc rồi, hơi xoăn một chút. Trong hai năm đi theo anh ta tôi chỉ nhìn thấy anh ta để tóc ngắn, tóc vừa dài che mặt cái anh ta đã đi cắt ngắn luôn rồi, anh ta ghét nhất là để kiểu tóc này vì anh ta nghĩ nó trông rất ẻo lả. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh ta làm kiểu tóc này đấy. Vốn dĩ gương mặt của anh ta cũng không đến nỗi nào, anh ta để như thế này tôi lại có cảm giác quyến rũ của một người đàn ông thành thục nhiều hơn trước mấy phần.
Chị Hồng nhận ra bầu không khí ngượng ngùng giữa chúng tôi, chỉ nhìn nhau chứ không nói chuyện nên cô ta đã nhanh chóng gọi phục vụ tới khui rượu, rót cho tôi một lỵ, cũng rót cho Chu Phong một lỵ. “Cục trưởng Chu, chẳng phải tôi đã nói con nhóc này lúc đó vừa đến tôi đã có cảm giác nó không đơn giản rồi, quả nhiên đã khiến anh say mê nó điên cuồng rồi. Lúc nãy nó còn nói với đó chỉ là những lời trong lúc nhất thời tức giận thôi, anh đừng để trong long."
Thấy chị Hồng nói như thế Chu Phong lập tức nhìn về phía tôi rồi hỏi: “Là những lời trong lúc tức giận thôi sao?”
Tôi vâng một tiếng, giọng của tôi rất nhỏ, tôi cảm thấy khó mà mở miệng được, dù sao thì cũng là tôi nói cắt đứt trước mà còn chị Hồng ngồi bên cạnh thì nháy mắt liên tục với tôi, tôi mới nhằm mắt bưng rượu lên mời Chu Phong.
Món ăn lần lượt được đưa lên, thấy hai chúng tôi đều uống kha khá rồi chị Hồng mới đưa ra đề nghị bảo chúng tôi uống rượu giao bôi còn cô ta sẽ là người làm chứng cho chúng tôi, nói sau này lỡ đâu chúng tôi thành đôi cô ta được xem là một nửa bà mối rồi.
Chu Phong ghét nhất là kiểu mời rượu xã giao như thế này nhưng tối đó anh ta lại không từ chối ly rượu nào cả, sau đó chị Hồng thấy chúng tôi uống cũng tàm tạm rồi cô ta lại mượn cớ rời đi. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Tròng phòng riêng chỉ còn lại mỗi tôi và Chu Phong, cảm giác say rượu ấp đến, đầu óc choáng váng, tôi loạng choạng đứng dậy nói hay là chúng ta về đi, anh ta nắm chặt lấy cánh tay của tôi: “Tôi biết chuyện cô ta đón bố mẹ em tới đây, có phải em muốn chấm dứt với tôi là vì chuyện này đúng không?”
Lòng bàn tay anh ta rất ấm áp, cũng rất rộng rãi, vừa khéo có thể nắm được cả bàn tay tôi trong lòng bàn tay anh ta, rất có cảm giác an toàn.
Tôi nói đúng thế, anh ta đứng dậy ôm lấy tôi vào lòng: “Vậy tại sao em không nói chuyện này với tôi sớm hơn?” “Nói với anh thì có tác dụng gì không?” “Thế nên em mới giấu giếm tôi, muốn chia tay với tôi phải không?” Anh ta mở to mắt nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Vốn dĩ tôi chẳng hiểu đầu đuôi gì cả, tôi bị dáng vẻ đó của anh ta chọc cười, tôi nói: “Chúng ta thế này xem như là chia tay hả?” “Nếu không thì sao, lẽ nào tôi trong mắt em chỉ là bạn giường thôi sao?” Vẻ mặt anh ta nhất thời trầm xuống, nghiêm túc trịnh trọng.
Thế nên anh vẫn luôn coi tôi là bạn gái của anh sao? Tôi muốn hỏi nhưng sau cùng vẫn không hỏi, tôi sợ mình không nhận được câu trả lời đau lòng như tôi mong muốn mà là một đáp án chắc chắn lại khiến tôi phải trầm luận trong đó.
Ăn cơm xong, Chu Phong nắm lấy tay tôi bước ra khỏi nhà hang, tôi định về nhà anh ta nói không về nữa, tôi hỏi anh ta muốn đi đâu, anh ta nói đi với bạn giường không làm tình ra thì còn làm gì
Anh ta không lái xe mà nằm tay tôi đi qua đường, dứt khoát đi tới khách sạn phía đối diện. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân tôi định dừng bước thì anh ta đã lôi thẳng tôi vào trong thang máy móc thẻ phòng ra quét.
Tôi mở to mắt nhìn anh ta chẳm chằm: “Anh đã có ý định thuê phòng với tôi từ lâu rồi đúng không?” “Đúng lúc nơi này có phòng.” Anh ta không thừa nhận nhưng sự giảo hoạt trong đôi mắt của anh ta đã bán đứng anh ta rồi.
Tôi lườm anh ta: “Vậy anh tự đi thuê đi, tôi đi đây.
Tôi ra vẻ như định bấm thang máy. “Muộn rồi, em đã leo lên thuyền giặc rồi.” Chu Phong cắt ngang lời tôi, tôi còn chưa kịp chạm vào nút thang máy thì anh ta đã áp sát lại tôi, rồi đột nhiên duỗi tay ra chặn ngang bế tôi lên, ôm tôi đến tận vào trong phòng, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không cho tôi, vừa vào phòng đã ép tôi lên ván cửa.
Lần này anh ta vô cùng dịu dàng, đôi môi nóng bỏng chạm vào cắm, cổ, xương quai xanh của tôi, rồi dần dần men xuống dưới, dùng răng cần miếng dán trước ngực của tôi ra rồi sau đó ngậm chặt thứ dựng đứng của tôi ở trong miệng.
Chu Phong lớn hơn tôi mười mấy tuổi thế nên khả năng giường chiếu của anh ta cũng rất thành thạo không biết hơn tôi bao nhiêu lần. Anh ta chưa từng hầu hạ người phụ nữ khác nhưng anh ta bằng long hầu hạ tôi. Tôi từng hỏi anh ta vì sao, anh ta nói anh ta cũng không nói được lý do tại sao, anh ta chỉ muốn khiến cho tôi vui vẻ, khiến tôi cũng cảm thấy thoải mái.
Anh ta điên cuồng hôn tôi, tôi như một vũng nước nằm trong long anh ta, anh ta không đợi được nữa mà ôm lấy tôi đến bên giường, anh ta muốn tôi ở bên ngoài, quần áo vẫn chưa cởi ra, anh ta cởi quần lót xuống, vật nóng bỏng của anh ta dứt khoát xông thẳng vào phía trong tôi.
Có một khoảng thời gian tôi không làm với anh ta rồi thế nên tôi không chịu được muốn kêu lên nhưng anh ta ngậm chặt lấy môi tôi, nuốt hết những tiếng kêu của tôi vào trong miệng.
Buổi tối hôm đó chúng tôi đã làm rất nhiều lần giống như lúc anh ta vừa mới bao nuôi tôi vậy, tôi mềm oặt ngồi dậy uống một viên thuốc, toàn thân tôi bị anh ta làm cho xanh tím. Trong lúc đó điện thoại của tôi và anh ta đều kêu lên, tôi còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã bị anh ta mạnh mẽ cướp lấy điện thoại ấn nút tắt máy rồi.
Cho đến khi chúng tôi làm đến gân cốt mỏi nhừ, toàn thân anh ta đầy mồ hôi, tôi khản cổ không gọi ra tiếng thì anh ta mới buông tha cho tôi. Anh ta ôm tôi nằm ở trên giường, kề bên tai tôi nói anh ta sẽ không bao giờ để cho việc như thế này xảy ra lần nữa, anh ta sẽ giải quyết tất cả mọi việc, chỉ cần tôi đợi anh ta thêm một tháng là được. Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Tôi đồng ý với anh ta, ngày hôm sau chúng tôi ngủ tới tận trưa thì bị điện thoại dưới quầy lễ tân đánh thức, thuộc hạ của anh ta không liên lạc được với anh ta nên đã tìm tới tận khách sạn.
Anh ta vội vàng thức dậy nhanh chóng mặc quần áo vào rồi bảo Trần Dương đưa tôi về nhà. Ở trên xe tôi vừa sạc điện thoại vừa mở máy, có vô số thang bảo có người gọi điện tới, có hai số điện thoại liên tiếp gọi cho tôi trong cùng một khoảng thời gian, đều là số lạ. Gọi điện cho tôi nhiều như thế chắc chắn là có chuyện gấp.
Tôi nhanh chóng gọi điện lại, người bắt máy ở đầu bên kia là một người đàn ông, tôi hỏi anh ta là ai, anh ta nói mình là người của cậu Ba.
Tôi sững sờ, hỏi anh ta có chuyện gì không.
Tôi vừa mới hỏi xong thì nghe thấy giọng điệu quái gở của anh ta: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là cậu Ba vì cô mà bị thương còn cố tình quay về tìm cô, tìm cô cả một đêm nhưng không tìm thấy, chỉ đứng dưới tầng nhà cô trông cả một đêm thôi.” “Gì cơ?” Tôi vô cùng khó hiểu và ngạc nhiên: “Sao anh ta lại bị thương vì tôi được chứ?"
Anh ta hờ hững nói: "Cô trông thấy anh ấy thì biết thôi." "Bây giờ anh ấy đang ở đâu, vẫn còn ở nhà tôi sao?"
Tôi sau khi xem xét kỹ càng mới hiểu ra muốn gọi điện cho thuộc hạ của anh ta chuyện anh ta bị thương rốt cuộc là chuyện gì nhưng nghĩ tới việc tôi và Chu Phong coi như làm lành với nhau rồi, khó khăn lắm anh ta mới không nói tiếp về chuyện giữa tôi và Lục Kính Đình nữa. Dù cho anh ta có tin tôi hay không. Chìa khóa với danh sách không phải là thông đồng với Lục Kính Đình làm nhưng anh ta không nói rõ chuyện này chắc là cũng không định truy cứu nữa. Lúc này Chu Phong mà biết tôi và Lục Kính Đình lui tới với nhau thì sẽ không tốt cho cả tôi và anh ta.
Tôi hơi do dự, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại vào trong túi rồi lên tầng.
Về đến nhà tôi chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ bù, đứng trước gương mới phát hiện ra tối qua Chu Phong rất mạnh bạo, trên cổ tôi cũng có dấu vết anh ta để lại, cũng chính là nơi vừa nãy Lục Kính Đình nhìn chăm chú.
Trong đầu tôi hiện lên ánh mắt anh ta nhìn tôi trước khi rời đi, có tức giận, có chế giễu mỉa mai, nhưng xen lẫn một loại cảm xúc tôi không tài nào hiểu nổi, nhớ tới ảnh mắt kia của anh ta khiến trái tim của tôi trong lồng ngực đột nhiên thắt chặt lại...