Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 401: Kiều Lam Đi Theo Ông Ta



Mới vừa ngồi xuống ghế sa lon, người phục vụ tới đây nói với Chu Phong rằng con ngựa anh ta đánh bài đã thu về gấp đôi, nhưng trên mặt anh ta cũng không vui vẻ gì, chỉ gật đầu đưa cho người phục vụ tiền bo, để cho anh ta tiếp tục đi đặt cược.

Người phục vụ được tiền bo, vui vẻ đi tới bàn đánh bài, người phục vụ vừa mới đi thì điện thoại Chu Phong có cuộc gọi tới.

Anh ta liếc nhìn thông báo có cuộc gọi đến trên điện thoại rồi trực tiếp tắt máy, nhìn tôi một cái lại cho tôi một số tiền đặt cược lớn, cho tôi thoải mái chơi đánh bài, sau đó rời khỏi.

Tôi ngờ vực nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, không biết có chuyện gì mà làm anh ta gấp gáp như vậy.

Nhìn tiền đặt cược trong tay, tôi than thở một hơi, so với buồn chán chi bằng cứ vui vẻ đi đánh bài một chút, dù sao đây cũng không phải là tiền của tôi.

Nghĩ tới đây, tôi cầm tiền đặt cược đi tới bàn đánh bạc.

Đánh bài vài ván, tiền đặt cược trong tay lại ít đi một nửa, tôi bắt đầu cảm thấy không có ý nghĩa, dứt khoát đứng ngoài nhìn họ chơi đánh bài, trong lòng yên lặng nghĩ xem ai thắng ai thua. "Ôi, cậu ba Lục mang cô tới đây ư?" Khi tôi đang đoán trong hai người kia ai sẽ thắng thì từ sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nữ chói tai.

Tôi quay đầu nhìn, phát hiện Kiều Lam đang híp mắt nhìn tôi, cô ta thấy tôi quay đầu thì thổi ra hơi khỏi rồi đi tới bên cạnh tôi. "Cắm một cái sừng lớn như vậy cho anh Đình sao?" Cô ta không đợi tôi mở miệng liền nhìn chằm chằm bụng của tôi mà bật cười thành tiếng.

Những người bên cạnh nghe được lời nói của cô ta thì nghiêng người nhìn tôi.

Tôi chỉ cảm thấy có hơi lúng túng, nhưng trên mặt vẫn bình chân như vại: "Cô tới đây làm gì?" "Du thuyền của người đàn ông của tôi, tại sao tôi không thể tới?" Kiều Lam liếc mắt khinh thường. "Người đàn ông của cô?" Tôi hơi sửng sốt, Kiều Lam nói đây là du thuyền của người đàn ông của cô ta, chẳng lẽ bây giờ cô ta đang ở bên cạnh người nhà họ Đinh?

Tôi nhíu mày, kinh ngạc trong lòng, đúng là cô ta có thủ đoạn thật, chưa được bao lâu mà cô ta đã leo tới bên cạnh nhà đầu tư.

Điều này cũng khó trách việc ông Đinh biết tôi đã từng là người phụ nữ của Lục Kính Đình, hơn nữa vừa nãy ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, chắc hẳn Kiều Lam đã đề cập tới tôi không ít lần trước mặt ông ta. "Người đàn ông của tôi thì làm sao?" Kiều Lam nhìn tôi, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Làm sao, cô có thể nhìn tình huống mà đổi đàn ông thế sao tôi lại không thể bám víu nhà đầu tư?” "Chuyện của cô có liên quan gì đến tôi à?" Tôi lạnh lùng cười, nói chuyện với cô ta không vui chút nào, nâng váy chuẩn bị rời khỏi. "Làm sao, cảm thấy tôi đâm vào chỗ đau của cô nên muốn đi sao?" Kiều Lam kéo tôi lại, không để cho tôi rời đi. "Buông tôi ra!" Tôi hung hăng nhìn cô ta.

Đang nói thì thấy ông Đinh từ bên kia đi qua. "Lam." Anh ta không cảm xúc chào một tiếng nhưng ánh mắt lại cứ lướt qua trên người tôi. "Ông Đinh." Kiều Lam quay đầu, vừa nhìn thấy ông Đinh thì trong nháy mắt cười duyên đi tới, dựa vào trên người ông ta, ưỡn ngực tới gần mặt ông ta, còn thiếu một chút là đã ưỡn tới trên mặt ông ta.



Ông Đinh thuận tay ôm cô ta, nhìn tôi đầy hàm ý rồi mang cô ta rời đi.

Tôi không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của ông ta, chỉ thấy bóng lưng của Kiều Lam có hơi sai sai.

Tôi tới bên bàn đánh bài ngơ ngẩn một lúc, người tôi đoán thắng lại thua nên tôi cảm thấy có hơi vô vị, mà Chu Phong vẫn chưa về nên tôi dứt khoát đi tới boong thuyền, muốn cảm nhận một chút gió biển.

Đã là rạng sáng, chân trời có hơi trắng xóa, ánh sáng đèn hải đăng ven biển cũng tối hơn một chút, gió thổi lành lạnh, tôi quấn chặt quần áo trên người.

Đúng lúc đó tôi lại thấy Kiều Lam và ông Đinh, tôi cố gắng di dời tầm mắt nhưng mà lại không tách ra được.

Ngoài Kiều Lam bên cạnh ông Đinh ra còn có một người phụ nữ, người phụ nữ kia nhìn trẻ hơn so với Kiều Lam, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh ông Đinh và Kiều Lam, đang vừa nói vừa cười với ông Đinh nhưng cô ta không thèm để ý Kiều Lam, mà Kiều Lam lại ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ông Đinh với vẻ mặt khó coi.

Tôi nhíu mày, nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đó hẳn không phải là những tình nhân khác của ông Đinh, nếu không ông ta nhất định sẽ trái ôm một em phải ôm một em, hơn nữa Kiều Lam cũng sẽ không nghiêm chỉnh như thế, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đi đàn áp người phụ nữ kia.

Cho nên, người phụ nữ kia là ai?

Tôi đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nam: "Đó là con gái ông Đinh, Đinh Mộng.

Tôi hơi kinh ngạc, vội vàng quay đầu liền thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tần Thiên Khải, dường như anh ta nhìn thấu được suy nghĩ của tôi mà giải thích.

Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Anh ta vốn là xã hội đen cho nên sẽ không nóng lòng buôn hàng hóa. Tuy nhiên, lời nói vừa nãy của anh ta đã làm sáng tỏ được nghi ngờ trong lòng tôi, nếu đó là con gái của ông

Đinh thì với hành động của họ cũng rất thuyết phục. "Tại sao anh lại ở chỗ này?" Tôi hỏi. "Tới chơi đánh bài." Tần Thiên Khải nhíu mày, cùng tôi dựa trên lan can boong thuyền. "Làm sao có thể chơi được." Lúc này tôi bác bỏ Tần Thiên Khải, nói Chu Phong tới chơi tôi còn tin, anh ta mà tới chơi thì chắc chắn không thể nào. "Không tin sao?" Tần Thiên Khải dừng một chút: "Lục Kính Đình cũng tới?" "Sao anh lại ở chỗ này hại em đi tìm anh thật lâu." Tôi đang không biết trả lời như thế nào thì một người phụ nữ đi tới nói với Tần Thiên Khải.

Người phụ nữ đó mặc váy đuôi cá màu rượu đỏ, ôm lấy đường cong hoàn mỹ của cô ta, tóc với tông màu nâu gợn sóng vờn trên màu da nổn nà của cô. "Tân Ái Phương, em cũng ở đây sao?" Người phụ nữ kia mở miệng liền kêu tên tôi.

Tôi hơi sửng sốt, lúc này mới nhìn kỹ mặt của cô ấy, chính là Vu Thanh Thư. Vũ Thanh Thư trong ấn tượng vẫn luôn mặc áo da quần bỏ khắp người, cool ngầu và nhanh nhẹn, nhưng không nghĩ tới lối ăn mặc hôm nay của cô ấy lại khác biệt như vậy, suýt nữa tôi đã không nhận ra cô ấy.



Hôm nay cô ấy mặc đồ này, hẳn là lấy tư cách là bạn gái của Tần Thiên Khải mà tham dự, dù sao trên du thuyền hỗ là người có mặt mũi thì cũng không thiếu việc mang bạn gái tới.

Chẳng qua là không biết Tần Thiên Khải tới đây có mục đích gì. "Vu Thanh Thư." "Ừ, anh Đình cũng tới à nhưng vì sao anh ấy không nói với bọn chị một tiếng?" Vu Thanh Thư nhìn tôi: "Những người khác đâu, tại sao lại ném em một mình ở nơi này?"

Vu Thanh Thư hỏi tôi vấn đề như vậy, tôi làm sao cũng không trốn thoát được phải trả lời, cảm thấy có hơi lúng túng, không biết nên nói cái gì: "Tôi đi cùng với Chu Phong" "Cục trưởng Chu?" Vu Thanh Thư kinh ngạc nói, trong ánh mắt đều là sự không thể tin được, ngay cả Tần Thiên Khải bên cạnh cô ấy cũng hơi sửng sốt một chút. "Ừ" Tôi chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng nên vội vàng dời đề tài: "Sao hai người lại cùng đến đây?" “Tần Thiên Khải tới du thuyền buôn bán, bảo chị đóng giả thành bạn gái của anh ta." Vụ Thanh Thư cũng không nhắc lại đề tài lúng túng nữa.

Chúng tôi lại tán gẫu thêm một chút, đúng lúc phải chuyển đề tài lúng túng này thì Chu Phong trở lại. Lúc anh ta trở lại ôm bả vai tôi, tôi chỉ cảm thấy không khí bên cạnh chợt yên tĩnh lại, cảm giác xấu hổ không thể trốn được vây lấy tôi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. "Anh Tần cũng tới à, thật hăng hái nha." Chu Phong nhếch khỏe môi, đưa tay ra với Tần Thiên Khải. "Cục trưởng Chu." Tần Thiên Khải bắt tay với anh ta, ánh mắt vô cùng u ám. "Vị này là." Chu Phong nhìn về phía Vu Thanh Thư, ngẩn ra rồi sau đó lại nở nụ cười: "Vu Thanh Thư?"

Họ cũng biết nhau, tuy nhiên cũng như vậy, Vu Thanh Thư trừ đầu vịt ra còn mở chợ đen, chỉ cần tìm đồ ở chợ đen thì không có ai là không biết cô ấy. "Tư thế của cục trưởng Chu đúng là hiên ngang." Vu Thanh Thư lạnh lùng cười gật đầu với anh ta, kiêu ngạo châm chọc nói: "Giống y như đúc lúc buôn bán cho tôi năm đó. "Cảm ơn." Chu Phong xoay tay lại, nụ cười dường như có vẻ hơi lúng túng. "Được rồi, không nói chuyện nữa chúng tôi còn có chuyện." Vu Thanh Thư cong môi, xoay người đi với Tần Thiên Khải.

Đi được hai bước thì cô ấy dừng lại, quay đầu nói với ta một câu: "Tân Ái Phương nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. "

Tôi cười bối rối, không lên tiếng. "Sao lại tới đây một mình? Đã dùng hết tiền đặt cược rồi sao?" Sau khi hai người Tần Thiên Khải rời đi, Chu Phong nắm tay tôi đi vào trong khoang thuyền, giọng nói dịu dàng: "Đừng hóng gió bên ngoài kẻo bị lạnh. " "Vâng." Tôi ngoan ngoãn tựa vào vai của anh ta, trong lòng suy nghĩ tới câu nói vừa nãy của Vu Thanh Thư.

Vẻ mặt đó của cô ấy tôi chưa từng thấy qua, giống như là hoàn toàn thất vọng với một người. Tôi hơi thất thần cho đến khi đi tới trong khoang thuyền, Chu Phong bảo tôi ngồi xuống tôi mới phản ứng lại. "Sao lại có dáng vẻ mất hồn mất vía thế này?" Sau khi tôi ngồi xuống, Chu Phong sờ đầu tôi rồi nhẹ nhàng hỏi. "Không có gì." Tôi lắc đầu, tựa vào ngực của anh ta, vẻ mặt Vu Thanh Thư lúc rời đi luôn hiện lên trong đầu mãi không hết được. "Tiền đặt cược đã dùng hết rồi, còn muốn chơi gì không?" Chu Phong cười hỏi tôi. "Không có, cảm thấy hơi chán, không có anh ở bên cạnh thì một chút niềm vui cũng không có." Tôi mím môi nói. "Vậy anh chơi với em."

Chúng tôi nghỉ ngơi ở trên ghế salon một lúc, uống mấy ly nước trái cây thì Chu Phong liền đi tới bàn đánh bài phía trước với tôi.

Đặt vài ván thắng không ít, tôi nhìn Chu Phong, không thể không nói kỹ thuật đánh bài của anh ta thật lợi hại.

Chắc là tối hôm qua tôi quá mệt nên tôi về đến nhà liền đi ngủ, lúc tôi tỉnh dậy lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Chu Phong đã ra cửa đi phá án, nói là gần đây có nhiều vụ án ác ý giết người liên tiếp do anh ta toàn quyền phụ trách.

Tôi đứng dậy rửa mặt, nhìn mình tiều tụy trong gương, mắt có tia máu, môi nứt nẻ, thấy thế liền thở dài một hơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv