Tôi khá tự tin vào kỹ năng diễn xuất của mình, ôm lấy một chân của Lục Kính Đình. Đám đông cũng bắt đầu trở nên náo loạn, tất cả đều nhìn về phía chúng tôi. "Ái Phương, em sao thế?" Lục Kính Đình ôm lấy eo tôi, vẻ mặt lo lắng.
Người phụ nữ đó cũng vội vàng đi tới, ngồi xổm trước mặt tôi, đỡ lấy tôi: "Bụng cô sao vậy?" "Đau, đau quá!" Tôi giả vờ ngã vào người cô ta, cho chúng tôi cơ hội để truyền thông tin.
Người phụ nữ đó dùng một tay đỡ lấy eo của tôi, tay còn lại nắm lấy tay tôi. Tôi cảm nhận được trong tay của cô ta có một vật gì đó hình bầu dục, chắc đó chính là thông tin để truyền cho tôi. Cô ta nhét đồ vật hình bầu dục vào lòng bàn tay tôi mà không để lại dấu vết, tôi cũng nằm chặt tay vào, áp món đồ lên bụng.
Người phụ nữ đó thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, bèn nói: "Mau đưa tới bệnh viện!"
Người phụ nữ vừa nói xong, Lục Kính Đình và cô ta trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó anh bế tôi lên: "Tránh hết ra!"
Tôi được anh bế một mạch ra khỏi đại sảnh, rồi vào trong xe, trong lúc đó tôi cứ ôm chặt lấy bụng vì sợ món đồ đó rơi ra. Lục Kính Đình nhấn ga, lái xe về phía bệnh viện. Tôi thấy đã đi xa hội trường rồi thì mới hồi phục trạng thái bình thường. "Đã lấy được đồ chưa?" Lục Kính Đình hỏi tôi. "Lấy được rồi." Tôi cẩn thận lấy món đồ ép ở bụng ra đặt lên tay.
Là một viên thuốc con nhộng. "Rất tốt" Khóe miệng Lục Kính Đình khẽ cong lên, lái xe vào tầng hầm gửi xe của bệnh viện. "Có điều, trong này là gì, không thể trực tiếp đưa cho anh được sao?" "Là tình báo." Lục Kính Đình lấy viên thuốc con nhộng từ tay tôi, khẽ xoay một cái, phía bên trong viên thuốc con nhộng mở ra, rơi ra một thứ bột màu trắng, bên là một mảnh giấy. "Tình báo?" Tôi sững sờ: "Của nhà họ Tôn sao?" "Nhà họ Triệu." Lục Kính Đình nói xong, mở tờ giấy ở trong viên con nhộng ra, bên trong chỉ có vài chữ ngắn gọn.
Một giờ sáng ngày hai mươi, bến cảng Hương Hải.
Nhìn thấy cái này, tôi cũng đại khái hiểu rằng Lục Kính Đình muốn xử nhà họ Triệu thì phải xử từ hàng hóa của nhà họ Triệu. Còn về việc vì sao dùng cách thức này để lấy tình báo, là bởi vì biết rằng Chu Phong cũng tham gia buổi tiệc này, nhà họ Chu và nhà họ Triệu từ trước tới nay vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, sợ anh ta có tại mắt làm hỏng mất kế hoạch. Tôi còn đang suy nghĩ, chuông điện thoại Lục Kính Đình đột nhiên vang lên. "A lô?" "Sao anh lại về nước rồi?" Lục Kính Đình cúp điện thoại xong, quay đầu xe và lái về hướng sân bay. "Dương Quốc Hưng về nước rồi." Tôi đang chuẩn bị hỏi, Lục Kính Đình đã trực tiếp nói ra.
Nói xong, anh không nhịn được mà cười một tiếng: "Tên nhóc này không hiểu là nghĩ cái gì, đột nhiên lại muốn về nước.
Ở bên đó anh đang cười, nhưng tôi ở bên này lại không cảm thấy như vậy. Vừa nãy trong giây phút nghe anh nói Dương Quốc Hưng về nước rồi, tim tôi chợt hằng một nhịp.
Sao anh ta lại về nước rồi? Lẽ nào... Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, mà nhẹ nhàng ấn vào vết bớt trên cánh tay. Hi vọng không phải là nguyên nhân mà tôi nghĩ tới.
Sau khi tới sân bay, Lục Kính Đình để tôi đợi trong xe, anh xuống xe đi đón Dương Quốc Hưng. Tôi nhìn theo bóng lưng anh từ cửa sổ, trong lòng có chút tan vỡ. "Cô Tân." Khi Dương Quốc Hưng lên xe, nhìn tôi một cái và nói. "Ừm." Tôi lịch sự gật đầu một cái, từ lần trước anh ta nhận ra vết bớt của tôi, tôi liền có chút sợ anh ta. "Tên nhóc cậu sao tự dưng lại về nước thế, cũng không nói trước một tiếng. "Tôi ở nước ngoài một mình cũng cô đơn, vừa hay đợt này anh không phải đang chuẩn bị xử nhà họ Triệu sao? Tôi cũng ngứa tay, muốn về nước làm cùng anh." Dương Quốc Hưng nói. "Cuối cùng anh cũng biết về nước rồi, ha ha." Lục Kính
Đình cởi mở nói cười: "Đi nhậu không?" "Đi, vẫn là trong nước tốt hơn đó." Dương Quốc Hưng trực tiếp đồng ý, sau đó dựa ra lưng ghế ở đằng sau.
Tôi muốn nói là mệt rồi, lại sợ làm bọn họ mất hứng, chỉ có thể cắn răng chịu đi cùng bọn họ. Lúc ăn cơm, tôi vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Dương Quốc Hưng luôn quét xung quanh tôi. "Đúng rồi Kính Đình, anh có còn nhớ chuyện của Dương Linh mà trước đây tôi nói với anh không?" Dương Quốc Hưng đang uống rượu, đột nhiên nói vậy.
Lục Kính Đình gật gật đầu: "Sao? Anh tìm thấy cô ấy rồi à?" "Chưa, có điều là bây giờ đã có manh mối rồi." Lúc nói ra lời này, Dương Quốc Hưng dường như liếc nhìn tôi một cái. "Vậy thì tốt rồi, tìm thấy thì cũng có thể trút được những băn khoăn của anh." Lục Kính Đình vỗ vỗ vai Dương Quốc Hưng.
Sau đó, tôi mới biết Dương Linh là em gái ruột của của Dương Quốc Hưng, chỉ có điều năm năm tuổi đã bị đem đi vì một vài lý do gia đình. Nhiều năm như vậy rồi, đó vẫn luôn là nỗi đau của Dương Quốc Hưng.
Sau khi về nhà, tôi đi tắm trước rồi chuẩn bị đi ngủ, Lục Kính Đình ở bên đó vẫn luôn liên lạc về chuyện hàng hóa của nhà họ Triệu. Tôi nằm trên giường không ngủ được, bèn nghe anh nói chuyện, đều là nói về chuyện hàng hóa, đại khái là nói rằng cắt hàng thì dễ, nhưng bến cảng ở Hương Hải thì có chút tổn sức.
Tôi trở mình, tính toán một chút, tôi bây giờ đã mang thai khoảng hai mươi tuần, qua chín tuần nữa là phải đi chọc nước ối rồi. Tôi có chút sợ hãi, nghe nói rất đau. "Sáng sớm ngày mai, tôi đi gặp Tần Thiên Khải." Lục Kính Đình đang nói chuyện điện thoại, nhưng lời anh nói làm trong lòng tôi bỗng thấy kinh ngạc.
Tại sao anh đang yên đang lành lại phải đi gặp Tần Thiên Khải?
Lúc này, một chút cơn buồn ngủ vốn có của tôi cũng hoàn toàn biến mất. Tôi đợi anh gọi điện thoại xong, bèn ngồi dậy. "Sao anh lại phải đi gặp Tần Thiên Khải?"
Lục Kính Đình nhưởng mày lên với tôi: "Em rất để ý sao?"
Tôi đờ người ra, vội vàng lắc đầu. "Bến cảng ở Hương Hải." Lúc này tôi mới có phản ứng lại, hàng hóa tư nhân ra vào ở Hương Hải, về căn bản đều là do Tần Thiên Khải che giấu cho.
Nhà họ Triệu chắc là lần trước đã bị Lục Kính Đình cắt mất hàng, sợ rằng lần này vẫn bị Lục Kính Đình nhằm vào, sẽ không dám đi từ bến cảng Thanh Châu và Thanh Hải nữa, mà là đi cảng Hương Hải. "Nghĩ gì thế? Tần Thiên Khải?" Mặt của Lục Kính Đình đột nhiên sát gần lại.
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai to lớn ở trước mặt, trái tim tôi đập mạnh dữ dội. "Trong lòng em, chỉ được phép có anh thôi." Lục Kính Đình dùng tay khẽ véo vào cổ tôi, nói như cảnh cáo. Tôi vội vàng gật đầu một cái, chỉ sợ một ánh mắt không đúng thôi là sẽ bị anh ăn mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới có ánh mặt trời chiếu vào mặt tôi, tôi đã tỉnh rồi. Dường như cũng cùng lúc đó, Lục Kính Đình hôn tôi một cái. Ăn xong bữa sáng, Lục Kính Đình đưa tôi đi gặp Tần Thiên Khải. Tôi vốn dĩ muốn tránh hiềm nghi nên không muốn đi, nhưng cũng không biết Lục Kính Đình nghĩ gì mà cứ bắt tôi phải đi cùng. Địa điểm là ở một quán bar gần khu vực Vòng Eo Nhỏ, khi Lục Kính Đình tới, Tần Thiên Khải đã tới rồi. "Ý của cậu ba Lục là hợp tác sao?" Lục Kính Đình ngồi xuống, Tần Thiên Khải nhìn tôi một cái, liền nói thẳng vào vấn đề. "Đương nhiên rồi, không biết ý cậu Tần thế nào?" Lục Kính Đình cầm ly rượu trước mặt, lắc lên một chút: "Nghe nói mấy ngày trước, nhà họ Triệu đã xử một lô hàng của cậu Tần... cậu Tần chắc có lẽ cũng muốn lấy lại một lô hàng của nhà họ Triệu chứ?"
Lục Kính Đình nói xong, Tần Thiên Khải trực tiếp cười phá lên: "Đúng thật là không gì có thể thoát khỏi tai của cậu ba Lục. Nếu đã như vậy, người ngay thẳng không nói lời vòng vo, hợp tác."
Nói rồi, Tần Thiên Khải đứng dậy, đưa tay ra phía Lục Kính Đình. "Được." Lục Kính Đình gần như đứng lên cùng lúc, bắt tay với Tần Thiên Khải.
Xem ra, ý muốn xử nhà họ Triệu của Lục Kính Đình là vô cùng kiên định. Hai người trao đổi sơ qua một chút về hàng hóa của nhà họ Triệu rồi chuẩn bị rời đi. "Đúng rồi, cũng cảm ơn anh khoảng thời gian trước đây đã chăm sóc vợ tôi."