Anh Huy hoảng hốt kéo chăn mền đắp lên người mình và Tô Xuân, khuôn mặt anh ta trở nên trắng bệch, vừa đưa tay xua đuổi vừa nói mấy người tiến vào đi ra ngoài.
Nhưng đối với bọn phóng viên còn dai hơn đỉa này mà nói thì chẳng hề có chút lực uy hiếp nào. Bọn họ vẫn cầm camera quay chụp lung tung, thậm chí có người đã đưa microphone tới bên cạnh miệng của anh Huy. Hỏi anh ta người phụ nữ dưới chăn là ai, đã bên nhau bao lâu rồi, nói tóm lại chẳng có ai tin rằng người đó là vợ của anh ta cả.
Mặt mày anh Huy trắng bệch, anh ta cắn răng hỏi bọn họ là do ai phái tới nhưng không ai trả lời cả.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, gương mặt anh ta hiện lên vẻ đáng sợ
Không bao lâu sau thì vợ của anh Huy cũng tới, cô ta thấy anh Huy nằm trên giường vừa mắng vừa xua tay thì gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên. Cô ta cắn mồi rồi đẩy đảm phóng viên trước mặt ra sau đó đi tới trước mặt anh Huy mà giảng cho anh ta một cái tát vô cùng vang dội.
Anh Huy ngẩn người, anh ta trợn mắt há mồm không biết vợ mình đã tới đây từ bao giờ, một bên mặt của anh ta đã sưng lên đỏ chót.
"Vợ... Vợ ơi." Anh Huy đưa tay che lấy một bên mặt đỏ bừng của mình rồi ấp a ấp úng mà kêu một tiếng, sắc mặt anh ta vô cùng khó coi. Mà Tô Xuân nằm trong ngực anh ta cũng đang run lẩy bẩy, không dám ló mặt ra.
"Phó Thăng Huy, anh thật sự khiến cho tôi quá thất vọng." Vợ của anh Huy để lại câu này sau đó quay người rời khỏi. Cô ta vừa đi ra ngoài thì có mấy phóng viên đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi.
Nhưng dù thế thì anh Huy cũng không bỏ lại Tô Xuân mà đuổi theo vợ mình, mà lại ôm chặt người trong ngực rồi quát phóng viên đi ra khỏi phòng.
Tôi xem tới đây rồi tắt màn hình điện thoại đi, ngửa về phía sau mà nắm mắt nghỉ ngơi.
Như thế này là đủ rồi.
Chờ tới khi tình hình bên cạnh ổn định lại thì tôi mới rời khỏi đây mà về nhà họ Nhiếp.
Căn nhà quạnh quẽ không có dấu vết của người nào quay về, tôi vào nhà bếp tùy tiện làm một số đồ ăn sau đó chuẩn bị lén lút tới bệnh viện thăm mấy người anh Nhiếp.
Anh Nhiếp đã tỉnh, đang nằm trên giường bệnh rồi nói chuyện với vợ mình một cách yếu ớt. Mặc dù trên mặt hai người đều mang theo nụ cười nhưng đôi mắt mỏi mệt xen lẫn chút đau buồn.
Trong lòng hai người đều biết rõ mọi chuyện nhưng lại không nói ra.
Tôi đứng nhìn một hồi, chị Tưởng Thanh gọi điện thoại tới, nói là chị ta đã tới rồi, đang ở nhà ga Đông Quan.
Tôi nghe thế thì vội vàng đi tới trạm xe đón chị Tưởng Thanh, sau đó đưa chị ta về phòng trọ của mình.
Trên đường đi chị ta nói với tôi rằng ở nước ngoài có một bác sĩ khoa thần kinh rất nổi tiếng, nếu như là làm giải phẫu kịp thời thì có lẽ còn có thể cứu được.
Tôi nghe thế thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng hỏi số điện thoại. Sau đó ngồi trên xe mà gọi cho người đó hẹn trước luôn.
Gần đây đối phương có hơi bận bịu, tôi nói toạc môi cũng chỉ có thể hẹn trước vào ngày thứ hai tuần sau. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyenfull.com
Bốn giờ chiều, tôi sắp xếp cho chị Tưởng Thanh ở lại nhà trọ của mình, sau đó lại dẫn chị ta tới Hồng Tuyết Lâu làm quen. Bởi vì gần đây đang bận rộn chuyện Nhạc Tín, trước đó cô Phương còn giao Loan Vân cho tôi dẫn dắt nên tôi trực tiếp giao cho chị Tưởng Thanh, cũng để cho chị ta đi theo cô Phương mà giúp đỡ.
Sau khi sắp xếp xong chuyện bên này thì Nhạc Tín lại nhắn tin thúc giục tôi, hỏi khi nào đi đón hàng. Tôi thấy việc này không thể kéo dài thêm được nữa nên gọi cho Văn Thành để anh ta sắp xếp hàng mà Nhạc Tín muốn nhận.
Trên thực tế không hề có hàng hóa nào giá trị sáu mươi tỷ, chỉ là ngụy trang mà thôi.
Văn Thành nói là anh ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, tôi cũng yên tâm hơn nhiều. Bây giờ chỉ còn bên anh Nhiếp là chưa giải quyết được mà thôi.
Lại mấy ngày sau đó, trang nhất của các tờ báo lại có thêm một tin tức, là liên quan tới tin anh Huy nuôi người tình ở bên ngoài. Bọn họ còn đăng cả video mà phóng viên quay được trong khách sạn ngày hôm đó lên, cùng với một đống ảnh.
Sau khi tin tức này xuất hiện thì lại truyền tới tin anh Huy bị cách chức. Trên tivi có chiếu truyền hình trực tiếp hiện trường, tôi còn xem một lúc.
Trong tivi, anh Huy bị một đám phóng viên chặn lại trước cửa cục cảnh sát, anh ta vẫn còn che chở một người phụ nữ trong lòng mình. Cô gái đó úp mặt vào ngực anh ta, mặt cũng bị cánh tay của anh Huy che lại nên không thấy rõ mặt mày ra sao.
Nhưng tôi đoán đó cũng là Tô Xuân.
Tôi không khuyến khích ngoại tình nhưng tình cảm của anh Huy dành cho Tô Xuân thật sự khiến người khác hâm mộ. Mặc dù bao nhiêu năm trôi qua thì gặp lại lần nữa vẫn là tình cảm lúc trước. Anh ta vẫn luôn nhớ tới cô ta, cho dù bây giờ anh ta bị người khác hại cho không còn gì cả thì vẫn bảo vệ Tô Xuân một cách chặt chẽ như một người đàn ông chân chính.
Tôi xem đến đây cũng đủ rồi.
Tôi tắt điện thoại đi rồi dựa đầu vào ghế sô pha mà nghỉ ngơi, trong đầu tới không tự chủ được mà nhớ tới vẻ mặt của Lục Kính Đình khi anh ta nhìn thấy tôi ném chiếc nhẫn kia, giống như là có thứ gì đó đã đứt gãy khiến cho tôi có chút sợ hãi.
Nhưng không phải là chuyện này cũng chẳng có liên quan gì tới tôi à.
Tôi thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi tắm rửa. Tắm xong tôi lại phát hiện trên điện thoại có một số tin nhắn được gửi tới, còn có mấy cuộc gọi nhỡ.
Bởi vì lúc ở trong phòng tắm, bên tại tôi toàn là tiếng nước chảy nên không có chú ý tới. Lúc tôi mở ra xem thì phát hiện tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là do vợ anh Nhiếp gửi tới.
Đầu tiên là hỏi tôi và Quý Châu đang ở đâu, còn nói cô ấy thăm dò được đã rất lâu rồi Quý Châu không đến trường, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Bây giờ tôi mới kịp phản ứng lại, bởi vì tôi sợ anh Huy lại ra tay với Quý Châu nên đã để cho Văn Thành sắp xếp cô bé tới một chỗ an toàn hơn. Mấy ngày nay tôi cũng không cho cô bé đi trường học, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ đi tìm cô bé chơi, để cho cô bé khỏi sợ hãi.
Tôi định gửi một tin nhắn trả lời cô ấy, nhưng lúc chuẩn bị gửi thì tôi lại do dự. Tôi trực tiếp xóa hết đi, suy nghĩ một hồi rồi quyết định gọi điện thoại lại.
Đối phương vừa bắt máy đã hỏi một cách liên tiếp với giọng điệu tràn đầy lo lắng: "A lô, Ái Phương, em và Quý Châu đến cùng đang ở đâu thế? Gần đây em và Quý Châu gặp phải chuyện gì à?"
"Chị Nhiếp."
Vợ chồng anh Nhiếp vẫn cho rằng tôi là người câm, nên lần này tôi mở miệng thì cô ấy không nghĩ rằng đó là tôi.
Vợ anh Nhiếp hơi sửng sốt một chút rồi thốt lên: "Cô là ai, tại sao cô lại cầm điện thoại của Ái Phương?"
"Chị Nhiếp đừng sốt ruột, cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng hai người họ đang ở trong tay của tôi, nếu như cô không muốn hai người họ xảy ra chuyện thì phải làm theo lời tôi nói."
Vợ anh Nhiếp chưa gặp phải chuyện này bao giờ nên sợ quá mà khóc lên, giọng nói nức nở vang lên phía đối diện: "Cô nói đi cô nói đi, chỉ cần cô không làm hai người họ tổn thương thì muốn tôi làm gì cũng được."
"Bây giờ cô đi ra khỏi bệnh viện, đừng nói cho anh Nhiếp biết chuyện này. Sau đó đi tới công viên Hương Hoa, tôi sẽ để cho cô gặp con gái một chút."
Chị Nhiếp liên tục gật đầu rồi cúp điện thoại.
Nhưng tôi cũng không định dẫn Quý Châu đi thật mà mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, che giấu bản thân thật kỹ.
Chị Nhiếp là một người có năng lực quan sát rất cao, lúc cô ấy nhìn thấy tôi thì đi tới níu tay tôi lại, hỏi tôi có phải là người gọi điện thoại kia không.
Tôi gật đầu, quay qua quay lại thấy người trong công viên cũng không nhiều nên để cô ấy ngồi xuống trước.
Cô ấy sốt ruột tới nỗi đỏ bừng cả hai mắt, không ngồi xuống mà tóm lấy tay tôi rồi hỏi con gái mình ở đâu.
Tôi cười khẽ một tiếng rồi nói một cách từ tốn: "Cô yên tâm đi, con gái của cô và Tân Ái Phương đều không có chuyện gì. Nhưng nếu cô không nghe lời tôi thì tôi không chắc." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyenfull.com
Mắt chị Nhiếp tối sầm lại, cánh tay cô ấy đang kéo tay tôi từ từ tuột xuống, cô ấy chuẩn bị quỳ xuống, tôi vội vàng bắt lấy cánh tay của cô ấy: "Cô không cần phải làm như thế, dù sao cũng không thay đổi được điều gì."
"Vậy cô muốn tôi phải làm như thế nào?" Chị Nhiếp nhìn tôi với đội mắt đẫm lệ.
Tôi đỡ cô ấy dậy rồi để cô ấy ngồi xuống trước, sau đó mở điện thoại ra rồi nói: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô dẫn theo con gái của cô đi ra nước ngoài." Tôi vừa nói vừa đặt vé máy bay cả rồi, nhưng chỉ có mình cô ấy, mua xong còn cố ý đưa cho cô ấy xem.
Chị Nhiếp hoảng sợ mà nói:
"Không được, tôi không thể rời khỏi đây được."
"Cô không có quyền từ chối, hôm qua tôi đã đưa con gái của cô và Tân Ái Phương đi ra nước ngoài rồi. Nếu cô không đi thì sẽ có người xử lý bọn họ."
Chị Nhiếp khóc nức nở, đưa tay ôm mặt với vẻ đau buồn rồi nói: "Không được, tôi không thể rời khỏi đây được, chồng tôi."
Tôi nhìn bờ vai run rẩy của cô ấy trước mặt mình mà đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
"Nhạc Tín... tại sao lại là Nhạc Tín chứ." Chị Nhiếp ôm đầu rồi hét to, cũng may là trong công viên không có người nào. Cô ấy ngồi xổm xuống mặt đất rồi khóc lớn, khóc hết những nỗi tủi thân phải chịu trong mấy ngày qua ra ngoài.