"Đứa bé này là của Chu Phong, bỏ đi. Sau này em ở cùng anh, đợi anh một khoảng thời gian, hai người chúng ta cùng có đứa trẻ của chính mình được không?" Giọng nói của anh ấy rất trầm thấp, lời vừa dứt khiến tôi đã không thể nắm bắt được.
Tôi sửng sốt hồi lâu mới nhận ra lời nói của anh ấy có bao nhiêu tàn nhẫn, cả trái tim đều theo đó mà nhảy dựng lên.
Tôi đột nhiên nắm chặt bàn tay, nhấn mạnh từng chữ lạnh như băng: "Lục Kính Đình, tôi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì vì ở bên anh mà phải bỏ đứa bé?" "Em phải bỏ." Lục Kính Đình cũng nổi giận đùng đùng bước về phía tôi, nắm lấy cổ tay phải của tôi.
Anh ấy căn bản không biết câu này đối với tôi tàn nhấn bao nhiêu, lần trước là con của anh ấy, tôi có một khoảng thời gian vừa cao hứng lại vừa lo lắng đến nỗi ngủ không yên, hiện tại mặc dù là con của Chu Phong, tôi vẫn quý trọng như cũ, dù sao cũng là tôi mang thai nó. "Lục Kính Đình, tôi còn nhớ anh đã từng đồng ývới tôi, phải bảo vệ tôi thật tốt sinh đứa bé này ra không? Hiện tại anh nói ra những lời này cùng lần trước có gì khác nhau?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy. ngũ quan sâu sắc đẹp để trước mắt, so với bất kỳ thời điểm nào cũng đều xa lạ hơn, thậm chí làm cho tôi có chút phản cảm.
Tay anh ấy nằm lấy cổ tay tôi bất tri bất giác bắt đầu phát run, tần suất rất nhỏ, biên độ cũng không lớn, ảnh mắt phức tạp, giống như một hồ nước sâu, làm người khác đoán không ra suy nghĩ trong đó.
Lúc sau, mới nghe thấy giọng nói của anh ấy, vậy mà lại xin lỗi tôi, còn nói tất cả là vì muốn ở cạnh tôi, kiên trì muốn tôi vứt bỏ đứa bé.
Nghe tới những điều này, tim tôi đều cảm thấy lạnh thấu, một cước đá vào cẳng chân của anh ấy, anh ấy kêu lên một tiếng đau đớn, tay run lên, tôi nhân cơ hội này rút khỏi tay anh, xoay người chạy ra cửa, chạy tới cửa liền quay đầu lại. Anh ấy không có đuổi theo. "Lục Kinh Đình, tôi sẽ không bỏ đứa bé này. Tôi dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Nếu anh lại lấy em trai ra uy hiếp tôi, tôi sẽ chết cho anh xem
Lần này tôi thật sự nghiêm túc, trên mặt không có nửa điểm do dự. Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tôi, thân hình cao gầy của Lục Kính Đình run rẩy mãnh liệt, năm chặt tay không nói lời nào, nhìn tôi xoay người vào nhà, cũng không gọi tôi một tiếng.
Buổi tối, Lục Kính Đình không trở về, cả biệt thự chỉ có tôi và bọn Nghĩa, cô Phương gọi điện thoại quađây nói với tôi ngày mở phiên tòa tiếp theo là thứ sáu tuần này.
Tôi dự tính thời gian, còn bốn ngày, sau một lát suy nghĩ, tôi nói đã biết.
Sau đó cô Phương dừng lại một lát, giọng nói rất thấp nói cho tôi buổi chiều hôm nay Kiều Lam bay đến Thanh Đông rồi, vụ kiện phải chuyển đến vùng bản địa Đông Quan. Phỏng chừng là nghiêm túc rồi, cũng là mấu chốt quyết định thắng lợi quan trọng nhất.
Tôi biết cô ta là đang nói cho tôi biết tầm quan trọng của tôi lần này, ánh mắt không tự chủ được bay về nơi đầu giường, hai mắt bình tĩnh nhìn, khóe miệng giơ lên, khẽ cười nói: "Cô Phương không cần lo lắng, vụ kiện này nhà họ Phương nằm chắc phần thắng"
Cô ta sửng sốt một chút, vội vàng hỏi tôi có phải tìm được cái gì hay không, tôi không nói cho cô ta tình huống chuẩn bị, chỉ là bảo cô ta chờ tôi quay về rồi nói tiếp.
Cô Phương cũng không hỏi nhiều, hậm hực cúp điện thoại của tôi.
Sau khi kết thúc trò chuyện với cô ta, tôi tiếp tục gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải, anh ta nghe điện thoại, âm thanh đối diện vô cùng ầm ĩ.
Tôi hỏi anh ta có phải đang xã giao hay không. anh ta nói phải, sau đó lại hỏi tôi tình huống như thế nào.
May mà anh ta nói cho tôi phương pháp, tôi hiện tại đã có chút thành quả rồi.Tôi cười cười, nói tất cả đều thuận lợi. Sau đó thu lại vẻ tươi cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Tần Thiên Khải, anh biết em trai tôi ở đâu không?"
Những ngày qua, điện thoại của Tân Gia Kiệt không gọi được, Lục Kính Đình cũng không nói cho tôi biết em trai tôi đang đang ở đâu, tôi chỉ biết bây giờ nó có một công việc mới. "Cậu ta ở bến tàu Thanh Hải trông hàng."
Sau khi biết được, tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi, trầm mặc một lát, trong đầu nghĩ tới rất nhiều thứ. Chờ tôi nghĩ xong rồi, mới nặng nề nói: "Phiền anh bảo Văn Thành qua đây giúp tôi làm ra một trận náo động." "Cái gì?"
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, thấp giọng nói lại lần nữa vào loa.
Sau khi nói xong, Tần Thiên Khải suy nghĩ một chút, thở hắt ra một hơi, từ loa đối diện truyền tới một tiếng cười tán thưởng: "Cô thật đúng là không đơn giản! Không tồi, tôi sẽ chuyển lời, có chỗ nào không ổn, hoan nghênh cầu cứu tôi bất cứ lúc nào."
Câu cuối cùng của anh ta, không hiểu sao làm tôi trở nên lo lắng, rõ ràng xem như người xa lạ, kết quả từ lúc bắt đầu tới giờ, anh ta bất tri bất giác giúp đỡ tôi nhiều như vậy.
Tuy rằng là lợi dụng tôi đối phó với Lục Kính Đình, nhưng từ đầu đến cuối, tôi cũng không làm được bao nhiều chuyện lay động đến Lục Kính Đình, trái lại, Tần Thiên Khải cũng không bất mãn.Tôi liếm liếm khóe miệng khô khốc, khẽ ừ một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc này, đêm đã khuya lắm rồi, ngoài sân lóe lên một một luồng ánh sáng màu vàng, một tiếng xe chạy như bay lọt vào tai.
Tôi biết, Lục Kính Đình trở lại rồi.
Tôi cố ý nhìn thời gian, đã hơn một giờ.
Tôi mặc kệ, xoay người ngủ, lúc nhắm mắt lại, cảm giác có người dừng chân ở cửa một lát, tôi cho rằng anh ấy muốn vào, nhưng lúc sau lại đi về hướng cách vách.
Trong đêm đen, tôi mở mắt ra, có chút đăm chiêu nhìn cửa sổ bên ngoài, đem ngàn vạn tâm tư đều thu lai.
Một giấc này của tôi, mạc danh kỳ diệu ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau. Lúc tôi tỉnh lại, là đồ bị tiếng đồ sứ đập trên mặt đất đánh thức.
Tôi đi chân trần tới cửa, nghe thấy giọng nói hung ác giống như xuyên thủng bầu trời của Lục Kính Đình ở bên dưới: "Còn chưa tìm được sao?" "Cậu ba, biển bên kia quá lớn rồi, lúc người nhảy xuống còn xảy ra nổ mạnh, cho nên... loại tình huống này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều." Trả lời anh ta là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, người này tôi đã gặp, là lúc Nghĩa ở bên này giảm sát tôi, Lục Kính Đình điều một người đàn ông đến bên cạnh làm trợ thủ cho mình.
Lục Kinh Đình không lên tiếng, nhưng cách một cảnh cửa tôi vẫn cảm giác được không khí bên dướitrầm trọng vô cùng, thỉnh thoảng, anh ấy lại nổi giận ném đồ này nọ, âm thanh đinh tai nhức óc lạch cạch rơi trên mặt đất, dọa tôi căng thẳng trong lòng. "Anh Đình, cô Tận còn đang ngủ trên lầu." Giọng nói của Nghĩa cẩn thận nhắc nhở Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình cũng vì vậy thu liễm lại một chút, trầm mặc một lát, giọng nói khàn khàn ngưng trọng nói: "Giữ bí mật chuyện này, nếu để cho cô ấy biết, đừng trách tôi vô tình."
Dừng một chút, tôi đoán "cô ấy" này là nói tôi. "Ngoài ra, người phải tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Còn có náo động ở bến tàu bên kia cũng không phải là ngẫu nhiên, điều tra rõ ràng." "Vâng." Người bên cạnh anh ấy liên tục nói vâng dạ, sau đó bước chân vội vã rời đi. Tôi cũng chạy nhanh về giường của mình, xoay người chui vào chăn. Mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Kính
Đình lên lầu, sau đó bước chân dừng lại trước cửa phòng tôi vài giây, không có tiền vào, xoay người rời đi.
Tôi nhẹ nhõm thở một hơi, mở lòng bàn tay ra tất cả đều là mồ hôi.
Nhưng náo loạn ở bến tàu, chắc là Tần Thiên Khải làm. Trong lòng tôi nhịn không được cảm thấy bất ổn, vụng trộm gửi cho Tần Thiên Khải một tin nhắn, hỏi anh ta có tiến hành theo kế hoạch hay không.
Nhưng chỉ một lát sau, Tần Thiên Khải trực tiếp gọi điện thoại tới, làm cho tôi hoảng hốt, vội vàng tắt tiếng điện thoại trở thành im lặng, cố ý nhìn ra cửa,không nghe thấy động tĩnh gì tôi mới dám nghe điện thoại. "Xin lỗi nhé, Tân Ái Phương, náo động ở bến tàu không phải do bọn Văn Thành làm ra, là chuyện do nhóm người khác làm, hiện tại em trai cô rơi xuống biển không rõ tung tích.
Những câu này vừa mở miệng ra giống như là sét đánh giữa trời quang, tôi đóng băng ngay tại chỗ, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ.
Không khí nặng nề mà lại yên tĩnh, giống như trải qua cả một thế kỷ dài, tôi mới tiêu hóa được những lời này, ngốc nghếch cười hai tiếng: "Anh đang đùa với tôi đúng không?"
Bố mẹ đã đi rồi, thi thể của bố cũng chưa tìm được. Hiện tại Tân Gia Kiệt cũng rơi xuống biển không rõ tung tích, tôi còn cái gì?
Tần Thiên Khải trầm mặc, thật lâu sau, giọng nói phù phiếm truyền tới lỗ tại tôi: "Văn Thành ở bên kia mang người đi tìm rồi, người của Lục Kính Đình cũng đang tìm. Cô bình tĩnh trước đã, nhất định sẽ không có việc gì đâu." "Tôi không bình tĩnh được." Tôi không khống chế được rống to một tiếng, cả người đều phát run, trái tim cũng thắt lại, không ngừng phập phồng, nhất thời trong mắt tràn đầy chua xót.
Vừa rống lên một câu, bên dưới truyền đến âm thanh lo lắng của Nghĩa, hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi hít hít mũi, nhịn xuống, sợ Nghĩa biết liền nhanh chóng trả lời: "Thật ngại quá, nằm mơ thôi."