Đó là giọng của Lục Kính Đình, tôi nghe ra ngay lập tức, người ngồi cùng là ông Dư, tôi hoàn toàn không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhưng mấy chữ cuối cùng khiến tôi sửng sốt.
Tôi luôn nghĩ rằng ông Dư có khả năng tới đây vì vụ của ngài Hoài, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng ông Du lại nhìn chằm chằm vào bến tàu nhà họ Chu.
Tôi che miệng, cơn co thắt trong dạ dày liền quên mất, vừa định rời đi, một giọng nói từ bên trong truyền ra, cả người tôi liền giật mình: "Nghe lén rồi tính đi tình báo sao? Cô Tân?"
Vệ sĩ lập tức đẩy cửa ra, tôi quay lại thì thấy người đàn ông đứng bên cạnh ông Dư kia chắn trước mặt tôi, ánh nhìn không có thiện ý.
Tôi nói tôi chỉ đi ngang qua, cái gì cũng không nghe thấy, anh ta lại giống như tường phong, tôi đi trái anh ta đi trái, tôi đã phải anh ta cũng đi phải.
Thấy không thể trốn tránh tôi đành dừng lại, anh ta nhìn tôi rồi giơ tay lên: "Ông Dự mời cô vào uống
tra."
Tôi dừng lại một chút, cũng hiểu rằng mình không thể đi được nữa, tôi liếc nhìn anh ta, sợ rằng anh ta sẽ ra tay với mình, cho nên giữ một khoảng cách với anh ta rồi đi vào phòng bao.
Trong phòng bao chỉ bật một ít đèn sân khấu chiếu thẳng xuống trước ghế sofa. Ông Dư và Lục Kính Đình ngồi trên ghế sofa, điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay. Họ dường như đã đạt được sự đồng thuận, trên bàn trước mặt hai người có đặt một bản hợp đồng.
Lục Kính Đình liếc mắt nhìn tôi rồi cau mày, ánh mắt của ông Dư nhìn tôi rồi lại nhìn anh ta, mang theo tia thú vị: "Cậu ba, cô Tân đây đã nghe thấy điều không nên nghe, chúng ta nên làm gì đây?"
Lục Kính Đình trầm mặc không nói, nheo mắt hút thuốc, nghe ông Dư lại chậm rãi nói: "Cho dù cô ta có nghe được bao nhiêu, một khi nó đến tại của cục trưởng Chu, hậu quả sẽ như thế nào, tổn thất bao nhiêu, tôi nghĩ chắc anh rõ hơn tôi."
Lúc tôi liếc nhìn ông Dư, thấy được vẻ tình toán trong mắt ông ta, tôi lập tức nói: "Tôi không nghe được gì hết, nếu ông Dư không tin, có thể đi kiểm tra camera giám sát xem có phải tôi tới mới được một
phút không.
Người đàn ông đứng phía sau tôi mạnh mẽ rút súng ra, họng súng đen ngòm và lạnh lẽo chỉa vào sau đầu tôi: "Ông Dư đang nói chuyện với cậu ba, ai cho cô được xen vào, nói thêm câu nữa, ông đây bắt nát đầu cô."
Tôi ở bên Chu Phong lâu như vậy, hai giới hắc bạch cũng tiếp xúc qua nhiều, nhưng tôi chưa thấy kẻ nào ngang ngược như anh ta, ngoài miệng thì lợi hại, động tí rút súng, dạng người này vô dụng, chỉ có thể cả đời làm tay chân.
Tôi liếc nhìn Dư Hồng Vũ đang thăm dò mình, trực tiếp quay người, đẩy họng súng ra, lạnh lùng nói: "Ông Dư mời tôi vào uống trà. Dù sao, tôi cũng tính là khách của ông ấy, lúc này thì chủ nhân chưa lên tiếng mà đến phiên con chó quản trò rồi? Anh có thể thử bắn một phát, dù sao thì tôi cũng có đàn ông nâng đỡ, anh dám nổ súng, tooi xem đêm nay ai mới là người không đi ra được."
Giọng tôi không to nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng bao nghe rõ. Những người đó nhìn tôi như sinh vật hiếm. Người kia cũng vậy, anh ta là vệ sĩ thân cận của Dư Hồng Vũ. Cấp bậc cao hơn đám vệ sĩ nhỏ trong pòng, bị một người phụ nữ như tôi mắng mỏ, làm cho anh ta lập tức đen mặt lại.
"Mẹ nó cô nói lại lần nữa!" Anh ta trực tiếp giơ súng lên, tôi còn nghe được cả âm thanh đạn đã lên nòng.
"Bọ ngựa" Ông Dư thấp giọng hô, cũng không ngăn lại, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chỉ nghe một trận gió mạnh bên tai, khiến cho sợi tóc của tôi bay bay, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tên kia kêu lên một tiếng, súng rơi trên đất, anh ta ôm cổ tay hỏi ai đánh lén.
Một luồng hơi thở đến gần, tôi kinh ngạc lùi lại phía sau thì đụng trúng lồng ngực rộng lớn, anh ta giữ tôi lại, một cước đạp người đàn ông kia bay đi, người kia lập tức ngã nhào trên đất, lúc này một đám vệ sĩ của Lục Kính Đình lập tức vây quanh anh ta.
"Có gan thì mày nổ súng vào cô ấy thử xem!"
Vệ sĩ của ông Dư cũng lập tức rút súng, bầu không khí trong phòng bao nháy mắt như cung đã lên nó.
Tôi cúi đầu, bất tri bất giác phát hiện ra Lục Kính Đình đánh rơi sáng của anh ta chỉ bằng một ly rượu
rỗng.
Tôi không ngờ bắp thị của anh ta lại mạnh đến vậy, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt đen và sâu thẳm của anh ta, tôi quên nói chuyện, bầu không khí chìm vào im lặng chết chóc.
Sau lưng chúng tôi vang lên một tràng pháo tay, sau đó nghe được Dư Hồng Vũ cười nói: "Từ nhỏ tôi đã nghe nói cậu ba của nhà họ Lục, từ được đưa đi huấn luyện trong quân đội, không ngờ hôm nay lại có cơ hội nhìn thấy, ra tay quả nhiên ghê gớm, khó trách trẻ tuổi mà có thể ăn được địa bàn của lão Ngũ."
Tên đầy đủ của Lão Ngũ tôi chưa từng nghe qua, biết mọi người gọi bằng biệt danh là lão Ngũ, không ai biết họ của người đó là gì, chỉ biết là một kể đầu cơ trục lợi bằng mùi thuốc, còn làm chút kinh doanh sàn đêm, sau cưới con gái nuôi của bí thư tỉnh ủy địa phương.
Dựa vào mối quan hệ của vợ, anh ta từ đó mà lên như diều gặp gió, không thể ngăn cản, trực tiếp nuốt chửng kinh tế chợ đêm ở toàn bộ Hào Nam.
Sau này, bố vợ tham ô rớt đài, thậm chí còn liên quan đến một đống bạn đồng sự, anh ta cũng không thoát, mấy nơi nóng bỏng nhất bị càn quét, cô gái liên quan đến anh ta bị bắt giam, anh ta miễn cưỡng trốn thoát một kiếm, chuyển trọng tâm qua chuyện làm ăn ở bến tàu.
Sau này, không biết có phải do anh ta làm quá lớn, chính phủ đều không dùng được, còn làm mất lòng người trên, chính phủ đã trực tiếp truy quét bến tàu lớn nhất của anh ta, tra được dưới khoang tàu vận chuyển than đá có giấu ma túy, cho dù anh ta có bao nhiêu chiến tích, cũng thành quá khứ.
Sau ba tháng đấu tranh, cuối cùng anh ta cũng bị bắt và bị xử bắn, để lại một đám vợ bé và đứa con riêng thơ dại dưới sự soi mói của một nhóm người, ai cũng muốn lấy phần nhưng không ai dám.
Tôi hỏi Chu Phong tại sao nhưng anh ấy không nói rõ. Anh ấy chỉ nói rằng lão Ngũ đã lưu lại đường cho người nhà, cũng tặng toàn bộ khung xe trong tay cho người ta rồi, chỉ là tôi khó có thể móc nối người này với Lục Kính Đình, đây là chuyện hai năm trước, lúc đó Lục Kính Đình mới hai sáu, hai bảy tuổi.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta lập tức bị biểu cảm của tôi chọc cười, xoa mái tóc rối của tôi, cúi đầu thì thầm bên tai tôi, nói với âm giọng chỉ có hai chúng tôi nghe được: "Đây là biểu cảm gì? Hâm mộ? Lát nữa để cô ngưỡng một đủ."
Tôi chưa từng thấy người nào vừa nghiêm túc một chút đã lại khôi phục dáng vẻ cà lơ cà phất rồi, lườm anh ta một cái, mới thấy anh ta kéo tôi đi tới bàn trước mặt, cầm lên bản hợp đồng với ông Dư: "Ông Dư, tôi hi vọng ông có thể quản tốt đám người dưới của mình, nếu chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, vậy hôm nay trước hết đến đây thôi"
Anh ta nói rồi cầm hợp đồng kéo tôi rời đi, lúc tới cửa lại bị người của ông Dư ngăn lại, Lục Kính Đình quay đầu lại hỏi ông ta có ý gì.
Ông Dư lúc này mới vừa cười, vừa nhấp một ngụm rượu trên bàn: "Cậu ba, chuyện này không phải chỉ liên quan đến mình cậu, còn có tôi, cậu cứ đưa người phụ nữ này đi như vậy, lỡ như chuyện này truyền đến tay Chu Phong, có gì sơ suất, trách nhiệm là cậu gánh hay tôi gánh?"
Lục Kính mình không chút do dự: "Tôi gánh!"
"Được! Tôi thích làm ăn với một người phóng khoáng như cậu ba. Nếu cậu ba đã nói vậy, thì tôi sẽ coi như cô Tân chưa từng tới" Ông ta nói, nhướng mày, vệ sĩ ở cửa lập tức tránh ra.
Lục Kính Đình kéo tôi đi thẳng vào thang máy, tôi vùng vẫy hai lần nói chị em của tôi vẫn còn ở đây, muốn đi cũng phải để tôi đánh tiếng trước, anh ta lại không buông tay, một đường kéo tôi lên xe.
Vệ sĩ theo sát phía sau, cảnh tượng này lúc trước tôi tham gia tiệc rượu với Chu Phong cũng từng trải nghiệm qua, có người đi ngang qua nhận ra tôi, trong mắt đều là kinh ngạc, sau đó tôi cũng nghe được bọn họ bàn về tội và Lục Kính Đình.
Đây không phải là người phụ nữ của cục trưởng Chu sao, thế nào lại bên cạnh Cậu ba rồi.
Cô thì biết cái gì, tay người ta dài, bản lĩnh lợi hại, với ai một chỗ không phải bình thường sao, tự quản chính cô đi, đừng nói bậy, cẩn thận mất lưỡi.
Nghe hai người kia nói, tôi nhíu mày lại, Lục Kính Đình thì làm như không nghe thấy, một đường kéo tôi đến xe, mở cửa xe phía sau rồi đẩy tôi vào.
Anh ta cũng theo sát vào, rầm một tiếng đóng chặt cửa xe lại, tôi muốn ngồi xuống lại bị anh ta mạnh mẽ kéo về ghế sô pha, cả người hướng lên, hung hăng bóp mông tôi một cái.
Đau đến nỗi tôi phải hô lên, tôi nhìn chằm chằm anh ta, hỏi: "Anh làm gì!"
"Làm em!" Anh ta đè nén hô hấp dồn dập nơi cuống họng, trực tiếp vén váy tôi lên. Tôi tưởng là anh ta làm thật, sợ hãi cong chân đạp loạn, không cẩn thận đạp trúng chỗ yếu ớt của anh ta, nghe một tiếng
| hừ thống khổ. Cả người tôi khẽ giật mình, tôi đánh vào bả vai của anh ta, nói: "Lục Kính Đình, anh điên rồi sao?"
"Đúng, sắp bị em tra tấn đến điên rồi!" Anh ta nghiến răng, trực tiếp tóm lấy hai tay tôi kéo ra sau | lưng, cưỡng ép tôi quay người lại, không thể động đậy, cũng không phản kháng được.
Cả người tôi làm thành tư thế nửa quỳ, mông nâng lên, mặt bị anh ta đè vào cửa sổ xe, đầu cũng không thể ngoảnh lại, tôi bị dọa đến muốn liều mạng với anh ta, lại nghe anh ta đột nhiên quát lớn: "Còn. cử động nữa, thì hai ta tối nay cũng đừng đi!"
Cho đến lúc vô tình nhìn thấy vài bóng người lén lén lút lút đứng ở cửa thang máy, liền khẽ giật mình
nói, Lục Kính Đình, phía trước có người.
Anh ta tức giận nói: "Tôi còn tưởng rằng cô không nhìn thấy!"
Cơ thể tôi cứng đờ, sau đó anh ta liền bóp lấy cằm tôi, nói: "Phía sau câu lạc bộ này hơn phân nửa đều là người của Dư Hồng Vũ, tối nay tới đây kí hợp đồng, dựa theo tính tình cẩn thận của ông ta, nơi này trong ngoài đều có người vây kín, nếu như không cho ông ta tin cô là người của tôi, cô cảm thấy mình có thể an toàn rời khỏi cánh cửa kia không?"
"Vậy, vậy phải làm sao?"
"Diễn trò, chứ còn làm sao?" Anh ta bỗng nhiên nói, rồi đụng vào người tôi một cái, đụng đến cái mông của tôi rung lên, cả xe đều đang lắc, mặc dù không phải thật nhưng loại cảm giác này vẫn khiến
tối đỏ mặt.
Anh ta đột nhiên cúi người kề bên tại tôi: "Hay là cô muốn đùa giả thành thật.
"Lục Kính Đình!" Tôi nghiến răng gọi tên anh ta, tay tránh được liền phất tới, anh ta đột nhiên vừa né tránh vừa vững vàng tóm được nắm đấm của tôi, hạ thân đụng vào tôi lại càng dùng sức, cách vải vóc quần áo tôi cũng có thể cảm nhận được chỗ kia đang nóng hừng hực...