Sáng sớm, tiếng gõ cửa nôn nóng kéo tôi tỉnh dậy. Tôi mơ mơ tỉnh tỉnh rời giường ra mở cửa, còn tưởng là Chu Phong, không nghĩ người đứng ngoài cửa lại là Lục Kinh Đình.
Lông mày sắc như dao dựng ngược lên hung tợn, bàn tay vừa gõ cửa phòng tôi cuộn lại thành một nằm đấm, tôi mở cửa ra rồi vẫn chậm chạp không hạ tay xuống. Tôi sợ đến biến sắc, trong lòng tính đóng cửa lại, anh ta đột ngột xông vào, bằng sức mạnh sữa mẹ nuôi lớn của mình, tôi ra sức ngăn anh ta lại, nhưng anh ta vẫn vào được, thuận thế mạnh mẽ đóng cửa lại.
Anh ta đẩy tôi vào trong nhà, cơ thể tôi mất thăng bằng, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, vừa mới đứng vững lại, tôi liền nổi giận đùng đùng trừng anh ta: “Lục Kính Đình, anh còn muốn làm gì nữa?" “Chẳng muốn làm gì cả." Anh cười rộ lên, nhưng con ngươi lại bị một tầng sương lạnh che phủ, từng bước từng bước ép sát tôi đến ngột ngạt. Một áp lực vô hình bức tới, tôi không chịu khuất phục mà lùi về đằng sau, lùi đến bên cạnh giường, mới dừng lại.
Tôi liếc về phía sau, tim đập như trống liên hồi. Tôi nghĩ đến một nơi không mấy tốt đẹp, nhưng có vẻ như tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Anh đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, buộc tôi không giấy giua được, sau đó cầm lấy cái điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường của tôi, mở ra một đoạn tin nhắn.
Đó là đoạn tin nhắn tôi đã gửi cho Tần Gia Kiệt, chỉ có một cú điện thoại mà thôi. "Được đầy, Tân Ái Phương, gan càng ngày càng lớn rồi. Em có nghĩ tay mình vươn dài quá rồi không? Hay là cảm thấy bản thân giỏi lắm rồi à?" Tay anh ta run rẩy cầm điện thoại của tôi, nghiêng đầu nhìn tôi đầy trào phúng.
Tôi tiến lên toan giật lấy điện thoại, anh ta liền ném nó lên giường. Tôi ngã ngồi lên trên giường, siết chặt lấy drap giường đợi chờ câu tiếp theo của anh ta. “Trước đó em trai của em có gọi điện thoại cho tôi nói về vài chuyện đó, tôi liền cử vài người trông chừng cậu ta. Em sợ rằng tôi chưa đủ chú ý đến em sao? Em nghĩ mình làm mấy cái trò mèo này thì tôi sẽ không biết à?”
Lúc đầu tôi còn mù mờ, nhưng khi nghe đến những lời này, lòng tôi trùng xuống như rớt thắng xuống vực sâu. Có lẽ chuyện Chu Phong phải người đi đón Tần Gia Kiệt đã bị Lục Kính đình biết rồi, thấy vậy, Lục Kính Đình chắc chắn đã ngăn Tân Gia Kiệt lại.
Trong lòng tôi nặng trĩu, bặm chặt môi, một lúc lâu sau, mới khó khăn tìm lại được giọng nói: "Buông tha cho Tân Gia Kiệt đi, tôi chỉ muốn thắng bé bình an.
Lục Kính Đình lại cười rộ lên, đôi chân dài miên man thẳng tắp sừng sững đứng trước mặt tôi, một tay siết lấy cắm tôi, cúi sát đầu xuống nhìn thẳng vào tôi: "Được thôi, em nói tôi nghe, em tìm ai đi đón Tân Gia Kiệt, chắc không phải là người của Chu Phong nhỉ."
Xem ra anh ta vẫn chưa biết Tân Thiên Khải đã giúp đỡ, tôi như trút được gánh nặng, đang định nói dối rằng đó là Chu Phong, bàn tay anh ta đang nằm lấy căm tôi đột nhiên siết chặt lại, hơi thở lạnh buốt phả vào mặt tôi, ánh mắt cũng càng trở nên thâm độc: “Đừng có nói với tôi đó là Chu Phong. Mấy ngày này anh ta đều bận tối mắt tối mũi, chẳng rỗi hơi đầu mà để tâm đến mấy chuyện cỏn con này.
Anh ngừng lại một chút, rồi cười nhạt một tiếng, rồi lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, với cải cách làm người của Chu Phong, muốn đón người cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm đến như vậy. Giống cái cách mà trước đấy anh ta đưa em đi quanh biệt thự, quang minh chính đại mà ngạo mạn, không phải sao?"
Tôi chầm chậm ngậm miệng lại, buộc lòng nhìn thẳng vào mắt anh, âm thầm chịu đựng rất lâu, mới nghe thấy âm thanh rụt rè của bản thân: “Đúng như anh vừa nói. Thế nên người đi đón Tân Gia Kiệt là một khách hàng của tôi, tôi đã nhờ anh ta đón
Lông mày Lục Kính Đình co rút, hất cấm tôi ra, đầu ngón tay sượt qua quai hàm có chút đau. Tôi nghiêng đầu về một bên, chạm vào cắm một chút, chắc có lẽ đã đỏ lên rồi. “Em thực sự phóng túng vô độ đấy, đã là vợ chưa cưới của người ta rồi, mà còn đi tiếp khách?
Tôi phớt lờ lời mỉa mai sắc bén ấy, tỏ ra một bộ dạng oán hận vừa ý anh ta: "Làm sao? Mới quen tôi ngày đầu tiên sao? Hồi còn yêu Chu Phong, không phải tôi với anh còn lắng những không rõ đấy thôi? Với lại anh còn cho rằng là, đứa con trong bụng tôi là cùng Chu Phong vụng trộm mà ra nữa cơ mà." “Tân Ái Phương, em đừng ép tôi." Nói vừa dứt lời, anh ta đột nhiên gầm lên, ngũ quan trên mặt để thành cái bóng sâu hun hút, con người phát ra ánh sáng đỏ như mã não, chiếu thẳng vào mắt tôi, chạm thẳng đến đáy lòng.
Tim tôi không khỏi run lên từng hồi, cảm giác lành lạnh chạy dọc theo sống lưng.
Hai bàn tay anh ta buông thống bên đùi dần siết lại thành một nằm đấm, những khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, bầu không khí như ngưng lại.
Tôi biết anh đang thực sự tức giận rồi, không dám nhiều lời, cần chặt môi quay mặt đi, chọn sự im lặng.
Anh tự kiềm chế lại ngọn lửa giận, cố gắng không phát hỏa lên người tôi.
Một lúc sau, anh đột nhiên phá vỡ bầu không khí đầy bể tắc: "Không cần nói cho tôi biết về những chuyện trước đây. Bây giờ tôi chỉ nói đến hai chuyện, cái thứ nhất, nói cho tôi biết cái người khách hàng đó của em là ai?” "Sao tôi lại phải nói cho anh biết?" Tôi khịt mũi, không thèm nhìn anh ta.
Nhưng tôi có thể cảm thấy bầu không khí nghiê trọng thêm một phần.
Anh nghiến răng nói: "Được."
Lời nói như một mũi dùi chọc vào tim tôi, làm tôi hốt hoảng ba phần. Nói xong, anh lại nói đến chuyện thứ hai: “Tôi không quản em trải đường rút lui cho em trai em như thế nào, nhưng để đi được vào cái cổng này của Lục Kính Đình tôi rất dễ, muốn ra, phải xem tôi có đồng ý không đã Em trai em hành sự dưới trướng của tôi, em lại lén lút đem người đi bỏ trốn như thế này, không phải cũng nên hỏi ý kiến của thắng Lục Kính Đình này trước hay sao?"
Lúc này trong đầu tôi toàn là mấy chữ 'bá vương bay lượn, có lúc Lục Kính Đình vô cùng điềm tĩnh cẩn trọng, nhưng có lúc lại hống hách bất cần không nói lí, thậm chí còn có chút biến thái. Tôi hiểu điểm này ở con người anh ta, nghe ra sự đe dọa trong lời nói của anh ta, tôi đoán rằng chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua được.
Nghĩ lại, tôi cũng không định trực tiếp đối đầu với anh ta, mà bình tĩnh hỏi anh xem làm thế nào tôi mới có thể đưa Tần Gia Kiệt đi.
Anh nhìn tôi chăm chủ hồi lâu, rồi dột nhiên nói: “Bác Minh gần đây xảy ra chuyện, tin tức này chắc em cũng biết không ít từ chỗ Chu Phong đúng không"
Đầu ngón tay tôi run lên, nảy sinh một dự cảm không lành, nhưng vẫn ủ rũ gật gật đầu, tiếp tục nghe anh nói: “Lần trước Nhạc Tín gọi điện thoại cho em, có vẻ em có thể nói chuyện được với anh ta. Nếu như em muốn mang em trai của em đi, được thôi, em đi thuyết phục Nhạc Tin chuyển nhượng cổ phần của anh ta ở Bắc Minh cho Phong Lạc Trung, thế nào?"
Tôi hơi ngạc nhiên, tuy là cùng một mục đích, nhưng cách làm của Tần Thiên Khải với Lục Kính Đình lại khác nhau một trời một vực. Tần Thiên Khải cố gắng thu phục người khác, khe nhỏ sông dài, mà Lục Kính Đình lại quyết đoán, dứt khoát và tuyệt tình.
Tôi không khỏi có chút lạnh người, vẻ mặt khó coi, thật lâu sau cũng không nói được gì.
Anh ta như nhìn thấu bộ mặt thật của tôi, cười cười hỏi tôi liệu có phải không làm được hay không, tôi không nói gì, anh ta lại càng được đà nói thẳng ra: "Được thôi, nếu em không làm được, tôi sẽ không thả em trai em đi. Nếu em nhất định muốn mang người đi, vậy thì Lục Kính Đình này cũng không phải là bình phong trang trí l
Tôi nói không lại anh, cũng không có bản lĩnh thách thức anh. Trong lòng vô cùng khó chịu mà chỉ co thể nằm chặt drap giường, không dám tỏ thái độ ra mặt, nhưng vẫn bị anh ta nhìn thấu
Anh ta thở dài thườn thượt, xoa xoa chóp mũi, nói: “Không thì, chúng ta có thể thỏa thuận cái khác. hôn với Chu Phong, đến làm tình nhân của tôi, em thấy sao? Cái này chắc hắn là lĩnh vực chuyên môn của em luôn nhỉ?”
Khóe miệng tôi giật giật, ngước mắt lên nhìn đôi lông mày giương cao cùng với nét mặt thâm thủy của anh ta, lần đầu tiên kể từ sau khi gặp mặt tôi thấy anh thật lạ lẫm, điều đó cũng để lại bóng ma trong lòng tôi, chỉ cần nhìn thấy anh, tôi không kìm được mà run rẩy, cả người đau như bị ngàn kim đâm vào.
Ngay lúc đó, hận ý trong lòng tôi đổ xô như phong ba bão táp, nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng rít ra ba chữ: "Anh nằm mơ"
Nét mặt anh ta cứng lại, rồi anh cười, từng bước từng bước đi ra phía hành lang: “Vậy thì khỏi cần thương lượng nữa!”
Nói xong, anh ta dứt khoát bỏ đi không chút do dự Sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp ấy, không hiểu sao lúc rời đi lại hơi trùng xuống như đang thể hiện nỗi buồn và sự mất mát của chủ nhân nó.
Sau một trận phong ba sáng sớm, tôi triệt để thanh tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nhìn chiếc di động Lục Kính Đình vứt ở bên giường từ khi nào, run run cầm lên, gọi cho Tân Gia Kiệt một cuộc. Điện thoại nó để trạng thái tắt máy.
Tôi có chút lo lắng, khỏe mắt cảm thấy chua xót, lại hết hoảng gọi lại cho Tân Thiên Khải, phải mất một hồi lâu sau anh ta mới tiếp máy.
Chỗ anh ta rất ồn, giống như là đang ở công ty. “Làm sao thế?" “Tần Thiên Khải!” Tôi thốt lên cùng lúc với anh ta, không quan tâm, tôi trực tiếp nói: "Người đi đón em trai tôi bị Lục Kính Đình phát hiện rồi, hiện tại đang là tình huống gì vậy chứ?" “Tôi đang giải quyết chuyện ở công ty, không để ý, cô gọi điện cho bên đó hỏi xem xem
Tôi ngập ngừng, nhếch nhếch môi rồi cúp máy, vội vàng gọi lại cho em trai. Thật may, đầu dây bên kia có người nhận máy, là giọng điệu của một ông chủ trưởng thành.
Tôi hỏi chủ ta có phải là người được sắp xếp đi đón em trai tôi không, nhưng tôi không nói tên của Tần Thiên Khải ra, vì sợ rằng Lục Kính Đình đã tìm được người của Trần Thiên Khải, rồi sai người nhận cuộc điện thoại này của tôi. “Hóa ra mọi chuyện lại lạc quan hơn tôi nghĩ, sau khi chúng tôi chạm mặt với người của Lục Kính Đình, đánh một trận rồi trốn thoát thành công rồi. Về phần em trai của cô, chúng tôi e rằng phải bỏ tay rồi."
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng như trút được gánh nặng từ lúc nào không hay. Ngón tay vô thức xoa xoa hai cái vào cạnh điện thoại. Tôi cảm ơn đối phương một câu, rồi cúp máy.
Nghĩ nghĩ lại, chỉ sợ rằng Lục Kính Đình đã năm thóp Tân Gia Kiệt, thật may mà anh ta chưa phát hiện ra Tần Thiên Khải.
Hôm qua tổn vài giờ với Nhạc Tín, Chu Phong, cuối cùng vẫn chưa giải quyết được chuyện của Triệu Mộng Tuyết. Mà bây giờ tôi cũng không thể đến trường của Cao Ái Nguyệt tìm cô ấy, lần này thấy tôi hẳn cô ấy sẽ như thấy ôn thần, nhanh chóng tránh đi.
Tôi vội vàng đuổi theo, và khi sắp bắt kịp rồi, tôi đột nhiên nảy ra một ý định. Tôi ngừng đuổi theo cô ấy, đứng yên lặng nhìn cô ấy rẽ vào một con hẻm rồi biến mất.
Tôi quay người lại chặn bạn của cô ấy, bởi vì vừa nãy khi nhìn thấy tôi cô ấy đã vội vàng chạy mất, các bạn của cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau, chả hiểu mô tê gì. “Vài người thấy tôi đi qua, lúc đầu không nhận ra là ai, sau một hồi mới nói thì ra cô là cái người phụ nữ ngày hôm qua “A, đúng vậy, chúng tôi là bạn cùng phòng của Cao Ái Nguyệt, không ngờ Ái Nguyệt lại quen một chị gái trưởng thành xinh đẹp như vậy.
Hôm nay tôi không ăn mặc kiểu cách khoa trương, diện một bộ váy trắng thanh thuần tươm tất, đi giày cao gót, trang điểm nhẹ. Mặc dù tôi lớn lên không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng trông cũng không tệ, khuôn mặt "high fashion giống như người mẫu, cho nên sẽ tạo cho người khác cảm giác khí chất thật cao cấp. “Quá khen rồi, bởi vì các em là bạn của Ái Nguyệt, không