"Không phải em là vị hôn thê của Chu Phong sao? Thế mà lại đi tiếp khách?” Anh hỏi ngược lại, giọng điệu nghi ngờ khiến trong lòng tôi sợ hãi không thôi. Sợ anh càng thêm nghi ngờ, tôi vội vàng mở miệng muốn giải thích nhưng lại bị tiếng cười nhạo đột ngột của anh cắt đứt: “Xem ra em thật sự đúng là đồ rẻ mạt.
Từng câu tựa như con dao găm đâm vào ngực, theo bản năng, tôi siết chặt lòng bàn tay, giống như siết chặt lấy trái tim hèn mọn của mình. Khóe miệng tôi cứng đờ lại, thần kinh căng thắng cực độ: “Cậu Ba cũng không phải không biết tôi đang làm gì, chữ “rẻ mạt” này đối với tôi mà nói quả thật là quá khen rồi!” Mặc kệ trái tim đang bị bóp nghẹt của mình, tôi còn cố ý nhìn Lục Kính Đình bằng ánh mắt chế nhạo.
Đầu ngón tay anh kẹp thuốc lá chuẩn bị đưa lên miệng thì đột nhiên dừng lại giữa không trung, đôi môi mỏng chậm rãi khép lại, nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, càng khiến cho tôi thêm căng thẳng. Rất lâu sau, mới nghe anh hừ lạnh nói: “Cũng đúng, chữ này đã khắc vào xương tủy của em rồi, tôi cố ý nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hãy nói chuyện khác đi.” "Há?"
Tôi đã sớm quen với sự châm chọc này của anh rồi, dẫn dân từ thụ động biến thành thờ ơ.
Ngay sau đó anh hỏi tôi một chuyện khác thật sự khiến tôi không thể nói nên lời: “Em nói cho tôi biết rốt cuộc em muốn làm gì đi, em trai em gọi điện thoại cho tôi hỏi chúng ta vì sao lại ly hôn, hỏi có phải tôi đã làm chuyện gì có lỗi với em hay không, còn lớn tiếng nói chuyện với tôi nữa chứ."
Trong lòng tôi có hơi hồi hộp, nhìn khỏe miệng anh chậm rãi nhếch lên, đột nhiên có dự cảm không lành. Anh nhìn tôi một lúc lâu không nói gì, sau đó cất lời như xác nhận những suy nghĩ của tôi. “Em không cần giấu giếm làm gì, em trai em chuyện gì cũng nói, còn nói em muốn cậu ta từ chức. Em nói xem chuyện em muốn cậu ta từ chức là có ý gì?” “Chẳng có gì cả, chỉ là tôi muốn nó tìm công việc một cách đường đường chính chính mà thôi.
Tôi quay đầu tránh né ánh mắt của anh, ánh mắt ấy như có thể nhìn thấu được lòng người. “Chính em còn chẳng chính trực gì, lại hy vọng cậu ta có thể nghiêm túc tìm việc?”
Lục Kính Đình liên tục châm chọc, đối diện với anh, tôi chẳng có gì để nói. Chỉ có thể căn chặt môi dưới, đem cảm xúc này giấm nhẹm đi, chờ anh nói hết thì quần áo của tôi cũng giặt xong. Tôi chẳng thèm để ý đến anh, tự mình đem quần áo ra, sau đó đi lướt qua trước mặt anh, đem đồ phơi trên ban công. Dựa vào nhiệt độ ở bên này, sáng mai nhất định sẽ khô. Sau khi làm xong, tôi sạc điện thoại di động, sau đó bật máy, đồng thời quay đầu nhìn anh. “Muộn rồi, Cậu Ba không quay trở về sao?" “Vào ngày cuối cùng, em nghĩ sao?"
Anh dụi đầu thuốc lá, kéo cổ áo xuống, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi đầy ác ý, nghiêng người về phía trước. Mùi hương thanh mát đặc biệt bị bao phủ bởi mùi thuốc lá phảng phất trong không khí, gần như khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở. Tôi quay mặt đi một cách thiếu tự nhiên, nhưng cũng không phản kháng, thuận theo động tác của anh mà nằm về phía sau. Còn tưởng rằng anh muốn, nhưng lại không phải vậy mà chỉ ở trước mặt tôi đề nửa người xuống rồi đột nhiên xoay người nằm xuống bên cạnh, không nói một lời, quay lưng về phía tôi rồi chìm vào giấc ngú.
Trong đầu tôi nghe tiếng đứt phụt một tiếng, quay đầu nhìn tấm lưng rộng lớn của anh với vẻ mặt không thể giải thích được, nhưng lại cảm thấy một chút mất mát
Nếu anh không muốn thì tôi cũng chẳng cần phải coi đó là thật. Giả vờ không chuyện có gì xảy ra mà nằm cạnh anh cả đêm. Có thể là vì mất quá nhiều thời gian đi đường, còn cùng Triệu Mộng Tuyết đi lòng vòng không biết bao lâu, tôi đã quá mệt mỏi nên cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không bao lâu, tôi cảm giác người bên cạnh đi xuống giường, sau đó qua một lúc lâu, trên mặt và những nơi bị thương trên người truyền đến cảm giác lạnh lẽo, khiến cho cơn nóng bừng đau đớn trong nháy mắt đã biến mất. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lờ mờ như nhìn thấy Lục Kính Đình ngồi bên cạnh đang bôi thuốc lên, trên mặt không chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại như xuất hiện sự cưng chiều bất đắc dĩ, giống như dòng suối nước ngọt thuần khiết tuyệt vời nhất thế giới, khiến người ta không cách nào thoát ra được. Cũng tại thời khắc này trong lòng tôi không còn chút hận thủ nào, khi nhìn vào đôi mắt đó liền có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch đến hơn mười hai giờ trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại thì ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào tấm rèm cửa sổ sát đất màu trắng gạo, chói rọi vào mắt tôi. Khi bắt đầu quen dần với ánh sáng, tôi mơ hồ thấy Lục Kính Đình đứng bên cửa sổ sát đất nghe điện thoại, sẽ chẳng có gì cho đến khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động trong tay anh, tôi vô cùng sửng sốt. Vỏ màu đỏ cùng với logo độc quyền của điện thoại Xiai như dòng điện đánh thẳng vào thần kinh của tôi. Theo bản năng, tôi từ trên giường đi xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Lục Kính Đình gọi tên anh, chuẩn bị cướp điện thoại di động về. Nhưng anh đột nhiên giơ tay lên cao đến khoảng cách mà tôi có nhón chân cũng không chạm đến được, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên mặt tôi, thật giống như một chậu nước đổ ào ào lên tôi một cách lạnh lẽo. Ánh mắt lạnh như băng khiến tôi khựng lại, đối diện với tầm mắt của anh mà không có chỗ nào để trốn. “Vừa rồi là Nhạc Tín gọi điện thoại cho em, có phải là em nên giải thích cho tôi nghe không?"
Anh hỏi tôi, từng từ một giống như thanh âm ở bờ vực của sự giận dữ. Từ lúc nhìn thấy điện thoại di động trên tay anh, tôi đã đoán được kết quả sẽ như vậy, nên lập tức cũng không còn gì để phản kháng. Chậm rãi đưa tay xuống, lui về phía sau cách anh một mét. “Anh đã nghe thấy rồi, còn muốn tôi giải thích cái gì nữa?" “Video trên mạng của Triệu Mộng Tuyết là em đăng sao? Còn có cả chuyện hợp đồng nữa? Em đang làm cái quái gì vậy?”
Anh nhíu chặt lông mày, từng bước đi đến gần tôi, giọng điệu hung hăng. Khi anh đi đến trước mặt tạo nên một cảm giác áp bức vô hình khiến tôi không tự chủ được mà lùi về sau, mãi đến khi không còn đường lui, mới bất đắc dĩ đối mặt với anh. Tôi khó khăn nuốt nước miếng, nửa nói dối: “Là tôi đăng lên, tôi chỉ dùng để trả thù Triệu Mộng Tuyết mà thôi. Còn về hợp đồng, tôi không có để nói." “Nói
Vừa dứt lời, Lục Kính Đình liền lấy tay ghì thật mạnh lên vai tôi, gầm nhẹ
Thân thể tôi cứng ngắc, đứng sát vào tường, cúi đầu tránh né đôi mắt hừng hực như lửa của anh, không nói gì. Anh không làm gì nữa, yên lặng một lúc lâu, tiếng hô hấp nặng nề dần dần bình tĩnh lại, răng nghiến thật chặt. Nhân lúc tôi không kịp đề phòng, anh năm chặt lấy bả vai tôi, dùng sức lực đến nỗi có thể bóp nát xương, nói: “Tân Ái Phương, không cần bày trò với tôi như vậy, em là người của Chu Phong, Nhạc Tín là người của chúng tôi, em ra tay với người của tôi có phải là vì Chu Phong hay không?”
Nghe anh nói, hẳn là anh không nghĩ tới chuyện tôi giúp Tần Thiên Khải ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. "Đúng.
Tôi không phủ nhận, lấy điện thoại di động đang đè trên vai cầm xuống. “Như anh nói, tôi đúng là đang giúp Chu Phong làm việc. Anh cũng biết vị hôn thê của Chu Phong là tôi, tôi không giúp anh ấy thì giúp ai?" "Em..."
Lục Kính Đình tức giận, hận không thể bóp nát đi ánh mắt này của tôi, nhưng lại nhẫn nhịn rồi dẫn xuống. Tôi cho rằng anh sẽ đánh tôi vì hiện tại tôi đối với anh mà nói ít nhiều cũng là sự uy hiếp. Anh đối với trở ngại cho tới bây giờ đều rất tàn nhẫn, nhưng hết lần này tới lần khác đối với tôi chỉ trừng lớn hai mắt rồi chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi có chút kinh ngạc nhìn bộ dáng anh dẫn dẫn nhịn xuống, chậm rãi từng chút một buông xuống sự lo lắng. “Được, tôi chờ xem em có thể giúp anh ta làm những gì.
Anh nghiến răng nghiến lợi, gần như rít ra từ kẽ răng. Nói xong, quay người rời khỏi khách sạn. Tôi nhìn bóng lưng anh đóng cửa rời đi, giật mình thật lâu, mới phát hiện hai chân mềm nhũn, xụi lơ ngồi trên mặt đất, trái tim điên cuồng đập thình thịch. Tôi chạm vào mồ hôi trên khuôn mặt, có một mùi thuốc mát rượi và trên bàn bên cạnh còn có một gói thuốc. Không khỏi nghĩ lại tối hôm qua lờ mờ nhìn thấy, thì ra là thật chứ không phải mơ. Tôi cười nhạo siết chặt điện thoại di động, rõ ràng hận đến xương tủy nhưng luôn nhịn không được mà lại thấy rung động?
Sau khi ổn định lại tâm trạng, tôi dọn dẹp lại một chút, dùng xe bên ngoài để trở về. Ngồi trong xe mở điện thoại ra xem, ngoại trừ nhận được điện thoại của Nhạc Tín còn có Chu Phong, là trước khi Nhạc Tin gọi đến.
Trong lòng tôi có hơi hồi hộp, vội vàng gọi điện thoại lại cho Chu Phong. Không nhận, lại gọi đi gọi lại vài lần, mới thấy anh ta nghe máy, thanh âm rất trầm: “Tân Ái Phương. “Chuyện đó, lúc nãy...
Không biết Lục Kính Đình nói gì với anh ta, tôi muốn mở miệng giải thích thì đều bị thanh âm trầm thấp của Chu Phong ngăn lại. “Em không cần nói, chỉ cần em quay về, những chuyện khác chẳng có gì quan trọng cả."
Tôi nhịn xuống cảm giác muốn nôn khan, cắn vào đầu lưỡi anh ta. Thừa dịp anh ta đang đau đớn, vội vàng đẩy người ra, nhảy dựng lên, lùi ra sau kéo dài khoảng cách. “Chu Phong, anh bình tĩnh một chút.
Anh ta che miệng của mình, khuôn mặt đau đớn, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ chứa đựng sự điên cuồng.