Tôi có chút lo lắng giữ chặt cánh tay Lục Kính Đình, anh quay đầu nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười nhưng gió xuân ấm áp, đồng thời xoay người đặt một nụ hôn nhàn nhạt trên trán tôi, nhiệt độ ẩm vừa vặn khiến tôi hơi hoảng hốt.
Anh nói thật nhỏ: “Yên tâm.”
Câu nói khiến tôi yên lòng, lẳng lặng nhìn anh ta quay người giằng co với mấy người kia.
Tôi nghĩ một trận chiến tàn khốc sắp bắt đầu, anh đột nhiên móc ra súng lục từ tây trang màu đen, không nói lời nào nhằm ngay trán của vtk, trong mắt tràn đầy sát khí: "Chúng ta cùng so tài một chút xem động tác anh em của anh nhanh hơn hay viên đạn của tôi nhanh hơn."
Anh vừa nói vừa kéo ống tay áo, nghe được tiếng đạn lên nòng.
Đám người Vương Thiết Kiên biến sắc, dáng vẻ khí thế ào ạt biến mất trong nháy mắt, nhìn chòng chọc vào khẩu súng trong tay lkd, sợ vài phát đạn bắn ra ngay sau đó.“Tôi... tôi nói cho cậu biết, dù hôm nay cậu bắn chết tôi, tôi còn nhiều anh em như vậy vẫn có thể quật ngã cậu như thường.” Vương Thiết Kiên lùi về sau, miệng vẫn nói không ngừng, ấp a ấp ủng uy hiếp Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình cười khẽ xem thường, ngón tay khẽ ma sát cò súng, mỗi một cái đều khiến trái tim tôi nhảy loạn.
Mặc dù tôi hận không thể để Vương Thiết Kiên chết đi, nhưng dù sao cũng là mạng người, làm sao có thể dễ dàng cướp tính mạng người khác như vậy? Còn nữa, anh ta dù sao cũng chỉ gián tiếp gây nên.
Tay tôi chảy mồ hôi lạnh, cũng trở nên sốt sắng như bọn người Vương Thiết Kiên, sợ anh thật sự ra tay.
Nhưng ngay lúc anh muốn nhấn cò, Vương Thiết Kiến nghẹn ngào kêu to: “A, cậu Ba tha mạng, cái này cũng không phải đồ chơi để giỡn, cậu ba, cậu nghĩ lại đi mà”
Trong khi cầu xin thì hai tay không có cốt khí giơ lên, làm động tác đầu hàng.
Thấy Lục Kính Đình không có ý định buông tha anh ta, tôi vội vàng kéo anh: “Đừng.
Anh quay đầu nhìn tôi, tôi lắc đầu, ngón tay không tự chủ phát run.
Trong mắt của anh nồng đậm sát ý, nhưng khi nhìn vào tôi thì đã giảm mấy phần. Anh chậm rãi nói lỏng nắm đấm, hạ súng xuống.
Vương Thiết Kiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “CậuBa, chuyện này đều là hiểu lầm, tôi hôm nay còn có chút việc, chi bằng hẹn lần tới để tôi có cơ hội giải thích?”
Lục Kính Đình quay đầu trừng mắt liếc anh ta một cái, dọa Vương Thiết Kiên co rụt cổ lại, trên mặt đổ mồ hôi lạnh. “Muốn đi cũng không đơn giản như vậy." Anh nói từng chữ, ngữ điệu lạnh lẽo như dùi băng, khiến không khí quanh thân hạ xuống mấy phần.
Vừa dứt lời, một đám người áo đen chen chúc xông vào cổng nhà hàng Red Moses, dẫn đầu chính là thằng Đen. Bọn họ chạy tới rất gấp, chấn động toàn bộ sàn nhà.
Vương Thiết kiên nhận ra có chuyện không ổn, cùng với mấy tên đàn em tụ lại một chỗ, hoảng hốt nhìn nhóm người thắng Đen bao vây bọn họ.
Lục Kính Đình ngồi xuống bên cạnh tôi, cánh tay rắn chắc bá đạo ôm tôi vào ngực, đôi chân dài gác lên bàn, cả người tỏa ra sát khí khiến người khác không dám nhìn thẳng
Đột nhiên có một loại cảm giác như bão táp mưa “Cậu, cậu ba, cậu đây là muốn làm gì?” “Vừa rồi không phải muốn đánh tôi sao?" Lục Kính Đình nhíu mày hỏi lại anh ta.
Vương Thiết Kiên chất chất tát lên mặt mình hai cái, hai đầu gối cong lại xém chút nữa quỳ xuống đất, vẻ mặt khổ sở thảm thiết cầu xin tha thứ: “Không có, cậu Ba, tôi miệng tiền, cầu rộng lượng không chấp kẻhèn bỏ qua cho tôi lần này đi mà, cậu Ba.”
Lục Kính Đình thờ ơ, ánh mắt ngược lại càng thêm Vương Thiết Kiên chật vật nuốt nước miếng một cái, hoang mang hốt hoảng nhìn về phía tôi: “Coi lạnh lùng. như... coi như là nể mặt mũi của em họ tôi được không?” “Em họ? Anh coi tôi là em họ sao?” Tôi trả lại lời nói trước đó của anh ta, khịt mũi coi thường. Vừa rồi tôi khẩn cầu anh ta chỉ có hơn không kém, thế nhưng đổi lại nụ cười phát rồ và đối đãi vô tình.
Vương Thiết Kiên giật giật khóe miệng, không còn lời nào để nói, vẻ mặt gấp muốn khóc.
Lục Kính Đình ôm tôi chặt hơn, bàn tay đặt trên bả vai tôi trong lúc vô tình càng trở nên lạnh lẽo, thấm vào da thịt, khiến tôi không nhịn được run rẩy.
Tôi quay đầu nhìn sắc mặt âm trầm của anh, đường nét khuôn mặt sâu như khắc ra cũng trở nên lạnh lẽo, đáy mắt ẩn chứa ý lạnh vô cùng.
Ngay lúc đó tôi biết anh thật sự rất tức giận, nhưng cũng chứng minh anh không phải người chống lưng cho Vương Thiết Kiên, nếu phải, Vương Thiết Kiên cũng sẽ không có thái độ như thế này, theo như tích cách của anh ta, nhất định sẽ kể mình làm nhiều chuyện như vậy cho Lục Kính Đình, dùng điều này để cầu xin tha thứ. “Dám đụng tới người phụ nữ của tôi thì nên nghĩ đến hậu quả. Mạng có thể không lấy, nhưng chỗ nào đụng đến thì chặt cho tôi.” Lục Kính Đình nặng nề nói,như một ông vua đưa ra mệnh lệnh không cho người khác chất vấn
Dứt lời, bọn người Vương Thiết kiệm đã sớm bị dọa đến hòn phí phách tàn nhao nhao hoảng hốt muốn chạy trốn, bị người của thắng Đen vày quanh, cửa cũng bị khóa chặt
Mấy người đó chống trà kịch liệt người của thằng Đen phải tốn không ít sức mới có thể áp chế bọn hắn trên bàn, tình cảnh vô cùng hồn con bàn ghế ngã trái ngã phải, khắp nơi đều là âm thanh cùng dùng.
Một hồi sau, thắng Đen an giới Vương Thiết Kiến đến đối diện bàn chúng tôi tự một sinh ta xuống bàn, một cước đã vào chân anh ta khiến anh ta rơi vào tư thế quỳ
Vương Thiết Kiệm kêu rên một tiếng nhằm mặt giãy dua. “Anh Đình, xử lý thế nào?
Lục Kính Đình hưng tình xe cầm, quay đầu hỏi tôi muốn xử lý thế nào
Tôi nhìn Vương Thiết kiềm anh ta cũng đang nhìn tôi, trong mắt tràn đầy hoàng sự vùng vầy hồ to với tôi: “Em họ, cứu anh em họ anh là anh họ của em, cứu anh.
Tôi xoay mặt, không nhìn tới hàm mặt kia, trong lòng chẳng những không có một tỉa đồng tình, ngược lại lạnh đến cực điểm “Không, em họ, em không thể làm thế anh là anh họ của em, còn là chồng của Lộ khiết, em không cứu anh, không phải sẽ phụ lòng Lộ khiết sao? Phụ lònggia đình anh sao?”
Lời của anh ta khiến ngực tôi như có lửa thiêu đốt, cảm giác nóng bức xông lên trán, không khỏi cảm thấy một trận bực tức.
Tôi siết chặt bàn tay, áp chế cảm xúc mãnh liệt trong ngực, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, quay đầu nhìn anh ta. Anh ta cho là tôi muốn giúp mình, hai mắt tỏa sáng, nhưng sau khi nghe thấy lời của tôi, ánh sáng trong nháy mắt hầu như mất sạch. “Lúc anh bán cha mẹ tôi, tại sao không nói là phụ lòng nhà tôi? Lúc anh lợi dụng Lộ Khiết tại sao không nói phụ lòng cô ấy?”
Nói xong, tôi thấp giọng nói với Lục Kính Đình: “Tùy ý anh, không cần bận tâm tới tôi.” “Được.” Lục Kính Đình một tay vỗ đùi, đáy mắt lại nổi lên tia tàn nhẫn.
Khóe miệng của anh nở nụ cười khát máu, đặt khẩu súng lên bàn: “Ức hiếp người phụ nữ của tôi bao lâu thì bắn nhiều đó phát súng, Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy hai cái tay kia.”
Thắng Đen tuân lệnh, cho người giữ chặt Vương Thiết Kiên, sau đó cầm khẩu súng trên bàn, không chút do dự bắn một phát vào mu bàn tay Vương Thiết Kiên, máu tươi phụt một tiếng phun ra, dính vào bàn, còn có một ít văng lên mặt tôi.
Vương Thiết Kiên phát ra tiếng kêu thảm như heo bị cắt tiết, giãy dụa như một con trâu điên, nhưng hoàn toàn vô dụng. “Làm sạch sẽ một chút.” Lục Kính Đình lên tiếng,