Tôi bất lực nhìn anh ta, tùy tiện nói: “Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ."
Cho dù là muốn giải thích thì cũng lực bất tòng tâm.
Lục Kính Đình giảng một cái tát mạnh vào bên tai tôi, gió táp kéo đến giống như một nhát dao cắt ngang má. Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.
Anh ta từ từ đứng dậy khỏi người người tôi, vừa nói rất tốt vừa bước xuống giường. Anh ta quay lưng về phía tôi, thân hình cao ráo mạnh mẽ. Anh chỉnh đốn lại quần áo của mình, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nói một câu: “Tân Ái Phương, nhớ lời cô nói."
Nói xong, dứt khoát rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng đã đi xa của anh, trong lòng nói không ra cảm xúc lúc này, là cảm thấy mất mát hay là đau lòng? Tôi cũng không rõ nữa.
Tôi cứ vậy nắm một cách vô tri vô giác trên giường cả ngày lẫn đêm, đợi đến khi ngày hôm sau tỉnh lại, thị lực không tốt lắm, có lẽ là do ánh sáng trong phòng quá tối.
Tôi bàng hoàng ngồi dậy, đầu óc quay cuồng muốn chết. Lướt nhìn đồng hồ, Mini đúng giờ gọi tôi xuống lầu ăn cơm.
Ngày nào cũng là những món này, nhưng thuốc của hôm nay lại có vị khác, tôi nhấp một ngụm uống thử xem. Đăng hơn nhiều so với thuốc lúc trước, màu cũng đậm hơn, đen đến mức nhìn không thấy đáy.
Tôi hỏi Mini đang đứng bên cạnh tôi có phải thay đổi thuốc rồi không, cô ấy do dự một hồi, rồi giải thích với tôi: “Cậu ba, cậu ba nói sau này cô chủ đều uống cái này.”
Tôi thốt lên một tiếng, lại uống thêm một ngụm, cảm thấy có chút buồn nôn nhưng không uống không được, chỉ có thể nhịn xuống cảm giác buồn nôn uống hết bát thuốc này.
Mấy ngày sau đó đều uống loại thuốc này, tôi dần dần phát hiện cơ thể mình trở nên rất kì lạ, bụng dần to lên, đứa bé trong bụng mới chỉ có hai tháng mà bụng to giống như là bốn năm tháng vậy. Mà tình trạng ốm nghén của tôi mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, tôi thường xuyên bị đau bụng mà thức dậy lúc nửa đêm, nhưng không hề có tình trạng ra máu.
Lục Kính Đình sắp xếp bác sĩ ở bên cạnh tôi, cứ cách ba ngày sẽ kiểm tra cho tôi một lần, lần nào cũng đều nói rất bình thường.
Nhưng cho dù đây là lần đầu mang thai, tôi cũng cảm thấy kì lạ. Nên một ngày nọ, tôi không nhịn được cảm giác bất an trong lòng, thu dọn chút đồ đạc muốn đi bệnh viện kiểm tra một chuyển.
Tôi vừa mới đi ra khỏi cửa đã bị Mini chặn lại: "Cô chủ, cậu ba nói rồi, cô không thể đi ra ngoài." "Lần trước không phải là nói cho tôi tự do sao? Đây là làm gì?” Tôi không vui nói, Mini cũng không tránh ra, hễ mở miệng là nói cậu ba căn dặn.
Tôi thấy không được liền quay trở về phòng, ngoan ngoãn đợi cô ta năm rưỡi đi ra ngoài mua đồ lén lút lên ra khỏi cửa số phòng ngủ ở tầng một, một mạch chạy ra ngoài đường lớn, bắt xe đi đến bệnh viện.
Tôi không mang theo điện thoại, chỉ là vì tôi sợ Lục Kinh Đình biết được định vị diện thoại, sẽ đi tìm tôi khắp nơi.
Tôi đã xếp hàng rất lâu, đợi đến lúc khám xong, còn phải chờ kết quả đến hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc bác sĩ gọi đến tôi tôi, gọi tôi vào phòng khám thông báo.
Bác sĩ là một thanh niên trẻ có thân hình khá vạm vỡ nhưng khi đeo lên cặp kính gọng đen nhìn anh ta trông vô cùng nhã nhặn.
Anh ta ngồi ở bàn làm việc, một tay cầm bút chọc lên tờ kết quả kiểm tra cầm ở tay bên kia, nghe thấy tiếng động tối bước vào, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Cô Tân, cô có phải đang có chuyện gấp không?"
Tôi à một tiếng, nói không có, sau đó ngồi xuống đối diện với anh ta. Bác sĩ đưa giấy kết quả kiểm tra đến trước mặt tôi, và một vài bản siêu âm B đẩy đến trước mặt tôi, trên đó không biết chỉ cái gì, tôi xem cũng không hiểu. “Không có chuyện gì gấp sao lại với sinh đứa bé như vậy? Cho dù kích thích chuyển dạ cũng không thể vội vã như vậy, làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của thai nhi. “Hả? Thuốc kích thích chuyển dạ?" Tôi vô cùng khó hiểu, nhìn kĩ một bản siêu âm B trong đó, thai nhi ở trong bản siêu âm đã hình thành đầy đủ. Theo như ngày số ngày cô mang thai thì không nên.
Bác sĩ cau mày hỏi tôi có biết không? Sau đó anh ta cúi người đến trước mặt tôi, dùng bút chỉ vào siêu âm B mà tôi đang xem, sau đó đứng dậy, đi đến giá sách ở sau lưng anh ta tìm kiếm gì đó, anh ta lấy ra một quyển sách đặt trước mặt tôi, lật ra một trang đưa cho tôi xem: "Cô Tân cô xem, đây là hình dạng thai nhi hai tháng tuổi bình thường, cô xem đứa bé của cô, đây rõ ràng là không đúng.
Như anh ta nói, bản siêu âm thai nhi hai tháng tuổi bình thường vẫn còn chưa hoàn thiện, nói đúng hơn là đứa bé đang trong giai đoạn chuyển từ cục thịt thành hình người, mà thai nhi trong bản siêu âm B của cô thì lớn hơn rất nhiều. "Còn có bụng của cô, nhìn giống như là đang mang thai bốn năm tháng rồi vậy, sợ là đã dùng không ít thuốc giục sinh. “Không, tôi, tôi không có." Tôi lắc đầu liên tiếp, bản thân nào biết thuốc giục sinh là gì.
Bác sĩ không nói có tin tôi hay không, nhìn tôi một lúc, sau đó thở dài một hơi tiếp tục nói: “Cô Tân, cho dù là thế nào đi chăng nữa, vẫn là không nên tiếp tục dùng thuốc giục sinh nữa, bằng không có rất có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ thai chết lưu.
Đầu ngón tay tôi lạnh ngắt, não tôi ù đi, sau khi nghe những lời anh ta nói trong đầu tôi liền trở nên mờ mịt. Trên đường về tôi suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên đổi thuốc kia, lẽ nào chính là thuốc giục sinh?
Tôi bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, sao cô cũng không thể nghĩ được rằng Lục Kính Đình lại có thể tàn nhẫn như vậy, cho nên tôi bác bỏ suy nghĩ này.
Sau khi về đến nhà, Mini loanh quanh ngoài cửa đợi tôi, thấy tôi xuống taxi, cô ta liền vội vàng đi tới hỏi tôi đã đi đâu, tôi tùy tiện lấy ra một lý do đánh lừa cô ta. Sau đó trở về phòng, nhìn giấy kiểm tra trên tay mà lòng tôi nặng trĩu, suy nghĩ rốt cuộc vấn đề là nằm ở đâu.
Đang định đi ra ngoài thì Mini đột nhiên mở cửa gọi tôi xuống ăn cơm, tôi vội vàng giấu giấy kiểm tra xuống dưới gối, tôi nghiêng đầu nhìn cô ta vẫn đang đứng ngoài cửa, dường không nhìn vào trong phòng, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn cơm xong, vẫn là thứ thuốc đó, tôi nhìn chăm chăm nó hồi lâu, nửa thật nửa đùa nói với Mini: “Cô nói xem trong này mà có thuốc giục sinh thì tốt biết bao, không cần phải mang thai chín tháng mười ngày làm gì cho rắc rối.
Cô ta ở bên cạnh tôi thu dọn bát đũa, nghe thấy những lời tôi nói này, cô ta trượt tay, chiếc đũa "lách cách" rơi xuống đất. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng cô ta đang hốt hoảng ngồi xổm xuống nhặt đũa, rồi ngập ngừng trả lời tôi: “Cô chủ sao lại nói vậy, mang thai đối với phụ nữ mà nói là quá trình hạnh phúc nhất, đặc biệt là mang thai đứa bé của người mà mình thương yêu.
Sau khi nhặt đũa lên, cô ta vội vàng trốn tránh. Cô đã ở trong vòng này lâu này lâu như vậy, những cảm xúc đơn giản này vẫn có thể nhìn ra, cô ta đã hoảng sợ rồi.
Tôi mở to mắt nhìn chăm chăm thuốc trước mắt, tay nắm chặt lấy bát thuốc một lúc lâu cũng không có uống, cho đến khi Mini thu dọn xong đồ từ trong phòng bếp đi ra, hỏi tôi sao vẫn chưa uống, tôi mới quay người lại.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi: “Mini, cô nói thật cho tôi biết, đây có phải là thuốc giục sinh hay không?"
Mini sửng sốt mặt biển sắc, vội vàng xua tay nói không phải, nhưng lại không dám nhìn tôi.
Tôi đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, một tay chống vào hông, nói: "Hôm nay tôi đã đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ rồi tôi đã dùng thuốc giục sinh một thời gian dài, cô còn nói không phải sao?"
Mini toát mồ hôi lạnh, hoảng hốt thuyết phục tôi: "Cô chủ, cô đừng nghĩ ngợi nhiều, những bác sĩ kia sao có thể giỏi bằng bác sĩ mà cậu ba tìm đến chứ, bọn họ đều là những tiến sĩ chuyên môn rất nổi tiếng. Bọn họ nói không có vấn đề gì, cô chủ, cô đừng tin những bác sĩ tầm thường kia."
Tôi cảm thấy thật buồn cười, khuôn mặt hoảng loạn của cô ta đều đã lộ ra hết rồi, còn giải thích những thứ này có ích gì chứ?
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nhẫn nhịn một hồi lâu mới nhìn xuống được cơn tức giận này, tôi không nói gì, quay đầu chuẩn bị đi lên tầng.
Sau đó Mini liền chặn tôi lại, bảo tôi uống hết thuốc, thái độ cứng rần tuy vẫn còn có chút hoảng loạn. Tôi đấy cô ta ra, lạnh lùng nói: "Nếu như tôi không uống thì sao?"
Mini mím chặt môi, lại lần nữa đứng trước mặt tôi ngăn tôi lại, bộ dạng nếu tôi không nghe theo sẽ không để tôi đi, tôi nhìn chăm chăm cô ta hồi lâu, cũng không lùi bước.
Hai bên đang đứng đôi co thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói, tôi còn chưa kịp quay đầu lại, một giọng nói vang lên từ ngoài hành lang vọng vào: "Ai ya, nếu như cô Tân không uống sẽ khiến cho anh Kính Đình rất đau đầu.”
Cùng lúc cô quay đầu lại, Kiều Lam cũng từ ngoài cửa bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy bó sát màu đen, giống như một bông hoa hồng đen ngâm mình trong màn đêm, vô cùng kinh diễm.
Cô ta vừa đi về phía tôi vừa bỏ túi xách trên người xuống sau đó ném nó xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Khi cô ta đi đến trước mặt tôi, trên người cô ta mùi nước hoa nồng nặc, thay đổi mùi nước hoa nhàn nhạt trước đây, khiến tôi cảm thấy đau đầu.
Cô ta nở một nụ cười đáng sợ, đôi bàn tay thon dài của cô ta chạm vào chiếc bụng bầu cao tròn của tôi: “Nhìn có vẻ đã lớn lên rất tốt nhỉ.
Chỗ bị chạm phải giống như một viên đá lạnh đang để trên đấy, toàn thân tôi run lên, trong lòng ớn lạnh. Tôi lùi lại né tránh bàn tay ấy, cảnh giác nhìn cô ta: “Cô đến đây làm gì?”
Kiều Lam xắc tay áo, cầm thuốc trên bàn lên, đùa bỡn trả lời tôi: “Nghe nói cô không ngoan ngoãn uống thuốc, tôi đương nhiên là phải giúp anh Kính Đình chăm sóc cô rồi, nếu như cô không uống, sẽ không tốt cho đứa bé.
Cô ta vừa nói vừa đưa thuốc đến bên miệng tôi, dụ tôi uống.
Vẻ mặt tôi chán ghét, cảm thấy kinh tởm, tôi nghiêng đầu hất đổ bát thuốc trên tay cô ta, bát thuốc rơi xuống đất vang lên một tiếng "choang" vỡ thành nhiều mảnh, mà thuốc không chỉ đổ lên người cô ta mà còn dính cả vào ống quần của tôi.
Kiều lam nghiêng đầu nhìn cái bát vỡ vụn dưới đất, sắc mặt trở nên không tốt, sự giận giữ độc ác dần hiện lên trên mặt cô ta. Cô ta nhếch miệng cười với tôi, giống như là nụ cười của ác ma: Tân Ái Phương, cô tưởng bây giờ cô vẫn là người Kính Đình yêu thích hiếm lạ kia hay sao? Bắt đầu từ khi cô cắm sừng anh Kính Đình, anh ấy còn có thể cho cô sống tốt như thế này đã là rất tốt với cô rồi." "Cô cảm thấy tôi hiếm lạ sao?" Tôi hỏi ngược lại cô ta, tuy không biết chuyện thuốc giục sinh là ý của ai, nhưng sự xuất hiện của Kiều Lam không phải là ngẫu nhiên.
Kiều Lam khẽ cười, gật đầu nói phải! Sau đó bảo Mini đưa cho cô một bát thuốc khác. Tôi nào có thể chiều theo ý của cô ta, tôi liền tỏ rõ thái độ mình sẽ không uống, sau đó chuẩn bị lên tầng.
Kiều Lam từ phía sau kéo tôi lại, xoay mặt tôi qua sau đó một cái tát mạnh rơi xuống mặt tôi, tôi bị đánh bất ngờ, người ngã xuống đất. Bụng tôi bị đụng phải, dường như đang có thứ gì rung chuyển trong bụng tôi, tôi sợ hãi vội vàng ôm chặt lấy bụng mình.
Kiều Lam một chân đạp lên người tôi, ẩn vai tôi xuống đất, đầu tôi đập mạnh xuống nề, choáng váng. Cô ta ngồi lên đùi tôi, sau đó để Mini mang thuốc mới đến, để Mini áp chế hai tay tôi lại.
Tôi vừa giãy giụa vừa mắng chửi cô ta, hai chân bị cô ta đẻ lên, hai tay lại bị Mini khóa trụ trên đỉnh đầu, cả người đều bị khống chế.
Cô ta cười điên dại, để tôi tùy ý mắc chửi, một tay bóp má tôi, cô ta dùng sức tôi cảm giác hai má mình như sắp rách. Tôi đau đớn không thể không há miệng, bị cô ta làm thành bộ dạng như miệng con cá vàng, sau đó cô ta tùy tiện đổ bát thuốc đó vào miệng tôi.
Thử thuốc đẳng ngắt không chút thương tiếc cứ thể đổ cá vào mắt và mũi tôi, tôi khó chịu không mở nối mắt. Không biết là vị lo lắng cho đứa bé hay là bởi vì thứ thuốc kia quá đẳng, không kìm được chảy nước mắt, hai chân bị đè ép vẫn không ngừng giãy giụa đạp xuống đất, gót chân đau nhói.
Trong miếng phát ra tiếng ừng ực giống như trạng thái bị rơi xuống nước, tôi không thể không uống xuống.
Rõ ràng là tôi đã uống hết nó một cách nhanh chóng nhưng tôi cảm giác như nó trôi qua cả một thế kỷ vậy, sau khi được giải thoát, sức lực của tôi đã cạn kiệt trong cuộc vật lộn vừa rồi.