Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 173: Tâm Bệnh Cũ



Điểm này tôi có thể lý giải được, dù sao thì đi đến bước này cũng là do tôi tự gieo gió gặt bão.

Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng, lẽ nào tôi cứ như thế này mà đi xuống sao?

Lục Kinh Đình hôn lên trán tôi, thẩm thì nói: "Nhưng không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, đợi đến khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Phong, tất cả đều sẽ kết thúc, cho nên em cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa nhé?"

Tôi nghĩ là tôi có thể tin anh thêm một lần nữa, bởi vì tôi đã không còn đường lui rồi, cũng không thể lừa gạt trái tim mình thêm nữa.

Tôi gật đầu thật mạnh, sau đó hai người chúng tôi cũng chẳng nói thêm gì nhiều, Lục Kính Đình và tôi rời khỏi khách sạn, anh tự mình đưa tôi đến chỗ ông

Phong.

Lúc chúng tôi sắp đến nơi, Lục Kinh Đình đột nhiên dừng xe, nghiêm túc đặt tay lên hai má tôi, thấp giọng nói: “Đến chỗ Phong Sa rồi, nhất định đừng để cho ông ta nhìn ra được gì. Bất luận là dùng cách gì cho dù không còn đường lui cũng phải gọi điện thoại nói cho anh biết

Tôi nhẹ nhàng ừm một tiếng, chỉ cần có câu nói này của anh là đủ rồi.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Lục Kính Định nói cho tôi nghe về tình hình gần đây của Phong Sa, sau khi bị người của anh bao vây, vì bảo vệ Phong Sa mà Phong Lạc Trung bị thương, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Vì vậy bây giờ anh đang đưa tôi đến bệnh viện đó, sau khi tôi xuống xe, mắt anh vẫn dõi theo khi tôi đi vào bên trong.

Tôi dừng lại trước cổng một chút, quay đầu nhìn chiếc xe của anh đang dần xa, sự nặng nề trong tim bỗng chốc như tan biến đi nhiều. Thế nhưng tôi lại không biết rằng mọi chuyện từ giây phút đó mới chính thức bắt đầu.

Tôi hỏi người lễ tân số phòng bệnh của Phong Lạc Trung, sau đó đi thẳng đến đấy. Lúc tôi sắp đến trước cửa phòng thì chị Nam đột nhiên xuất hiện và ngăn tôi lại, vẻ mặt gấp gáp dúi vào tay tôi một cái túi nhựa, tay kia thì ôm bụng: "Cô đến thật đúng lúc, đem cái này cho ông Phong ăn đi, bụng tôi đau quá, tôi vào nhà vệ sinh cái đã." Tôi còn chưa kịp nhận lời thì chỉ ta đã chạy mất dạng, không còn cách nào khác, tôi dành cầm theo cái túi đó đứng trước cửa phòng, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được Phong Lạc Trung với gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường, còn Phong Sa thi ngồi trên cái ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh nhìn Phong Lạc Trung không chớp mắt

Mặc dù là xã hội đen nhưng vẫn tồn tại tình cảm bố con chân thành.

Tôi nghĩ như vậy xong, cẩn thận giơ tay lên gỗ cửa, chờ đến khi nghe được sự cho phép truyền đến từ bên trong tôi mới dám bước vào.

Phong Sa nhìn thấy tôi, đôi lông mày đen rậm rạp đột nhiên nhíu lại, hỏi tôi một cách đầy dò xét: “Cô tới đây làm gì?"

Tôi giơ cái túi nhựa trong tay lên, vẻ mặt bình tĩnh giải thích: “Tình hình lúc nãy hơi hỗn loạn, nhưng tôi đã nhìn thấy cậu chủ bị thương, cho nên tôi mới mạo muội tìm đến bệnh viện này!"

Tôi cũng không biết ông ta có tin hay không nhưng tôi vẫn đem cái túi đựng đồ ăn đến gần: “Đây là đó ăn mà chị Nam đem tới, chị Nam có chút chuyện cho nên nhờ tôi mang vào đây cho ông"

Phong Sa cẩn thận quan sát về mặt của tôi, dường như vẫn còn ngờ vực với lời tôi vừa nói, thế nhưng đứng trước mặt ông ta, tôi giả vờ rằng tôi không hề cảm thấy ông ta đang ngờ vực minh,

Nhìn một lúc lâu sau cũng không nhìn ra vấn đề gì, nên ông ta mới nhận lấy túi nhựa trong tay tối, sau độ củi đầu lấy những món ăn bên trong bày ra ngoài.

Ông ta ăn xong thì vẫn canh chừng bên cạnh Phong Lạc Trung suốt cả đêm. Thế nhưng đến giữa đêm thì ông ta nằm ngủ gục bên cạnh giường bệnh, còn tôi thì cả đêm không chợp mắt, ngồi đó canh chừng Phong Lạc Trung.

Cho đến sáu giờ sáng hôm sau, Phong Lạc Trung mới có dấu hiệu tỉnh lại, ông Phong đã thức dậy từ nửa tiếng trước, giờ đang ngồi bên cạnh giường bệnh gấp gáp bảo tôi đi gọi bác sĩ đến ngay.

Tôi làm theo lời ông ta, đợi bác sĩ đến thì đã thấy Phong Lạc Trung ngồi dậy dựa vào đầu giường rồi, Anh ta đang nói gì đó cùng với Ông Phong, nhìn anh ta có vẻ rất có sức sống. "Lão da, tình trạng của cậu chủ rất bình thường, chi bị thương ở cánh tay, nếu như cậu chủ không còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa thì không còn chuyện gì đáng lo ngại nữa.” Sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt thì nói với Phong Sa như vậy để ông Phong yên tâm. Phong Lạc Trung cũng nói anh ta không sao, chuyện này cử để nó qua đi, không cần nhắc đến nữa

Vừa mới yên tâm một chút thì ông Phong nhân được một cuộc điện thoại, mặc dù âm thanh trong điện thoại rất nhỏ nhưng tôi đứng rất gần nên vẫn có thể nghe thấy,

Người bên kia nói rằng: “Ông chủ, vừa nãy người của cậu ba vừa đến đây nói rằng lô hàng nhập lậu kia đã đến rồi, ngày mai bắt buộc phải ra bến tàu để nhận hàng."

Ông Phong còn có hơi lo lắng nhìn về phía Phong Lạc Trung, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Được rồi, biết rồi, máy chuyền lời cho cậu ba là ngày mai đúng giờ gặp mặt ở bến tàu"

Nói xong ông ta liền cúp máy, lúc ngẩng đầu liên thuận thể nhìn tôi một cái, đôi mắt đột nhiên hiện lên sự trống rỗng. Lúc đó tôi bỗng có dự cảm chẳng lành, nhưng phản ứng vẫn hơi chậm, trơ mắt nhìn cả người ông Phong ngã xuống sàn, kêu "bịch" một tiếng.

Phong Lạc Trung ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bước xuống giường bệnh, đỡ lấy nửa thân trên của ông Phong, gấp gáp bảo tôi đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ vừa nãy mới đến kiểm tra cho Phong Lạc Than đã đi rồi. đến vừa Phong Tôi vội vàng ng" một tiếng, sau đó chạy ra ngoài đi gọi bác sĩ đến, sau đó là một tình cảnh hỗn loạn, tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Phong Lạc Trung cũng không còn tâm trí nào mà nằm trên giường nghỉ ngơi nữa, cùng tôi đứng cạnh bên ngoài phòng mổ, còn chị Nam không biết nghe ai nói mà cũng biết chuyện này, gấp gáp chạy đến chỗ chúng tôi, kéo tôi đến một bên, thấp giọng trách móc "Cái cô này làm ăn cái gì vậy không biết, cô có biết cách chăm sóc cho ông chủ không hả? Sao lại để ông chủ phải vào phòng mổ thế này?”

Tôi cũng mờ mịt không hiểu gì, ngây ngốc lắc đầu: “Tôi cũng không biết gì hết."

Chị Nam không nặng không nhẹ nhéo cánh tôi một cái, chửi tôi vô dụng. Đến khi Phong Lạc Trung ở bên cạnh nghe thấy, quát lên một tiếng bảo chúng tôi im lặng, chị ta mới bỏ qua cho tôi.

Ông Phong đã vào phòng mổ hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi chiếc đèn báo hiệu trên cửa phòng chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, bác sĩ mới từ trong phòng bước ra ngoài, thảo khẩu trang xuống, trên trần lấm tấm mồ hôi.

Ông ta vừa lau mổ hội trên trần, vừa nhìn Phong Lạc Trung đang chạy tới, nói: “Cậu chủ không cần là lắng, ông chủ không có chuyện gì nữa rồi, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đưa ông chủ đến phòng bệnh, có gì lát nữa chúng ta nói sau

Phong Lạc Trung ừm một tiếng, sau đó nghiêng người nhường đường cho bác sĩ.

Ông Phong được đẩy ra ngoài, hai mắt vẫn nhắm nghiên, gương mặt tái xanh, môi hơi tím, giống như là bị trúng độc.

Chúng tôi đi bên cạnh chiếc giường của ông Phong đến phòng bệnh, sau đó Phong Lạc Trung bị bác sĩ gọi ra bên ngoài, đại khái là nói về tình trạng của ông Phong. Đến lúc Phong Lạc Trung bước vào phòng, trên mặt cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, chỉ quan tâm đến người đang nằm trên giường,

Phong Lạc Trung kéo một cái ghế đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, sau đó lạnh nhạt nói: “Tân Ái Phương ở lại đây, chị Nam về nhà trước đi, buổi tối đến đây thay cho Tân Ái Phương."

Chị Nam a một tiếng, giống như không hài lòng "Hay cứ để tôi... "Sao hả?" Phong Lạc Trung lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía cô ta, chị Nam trong lúc đó không dám nói thêm điều gì, gật đầu đồng ý rồi ra ve. Tôi đứng bên cạnh, đang nghĩ đến một việc, lục Kinh Đỉnh rõ ràng là anh em tốt với Phong Lạc Trung, tại sao Lục Kính Đình lại làm như vậy với nhà họ Phong, mà Phong Lạc Trung cũng vậy, anh ta rốt cuộc có biết những chuyện mà Lục Kính Đình đã làm không "Cô đi xem xem ngoài cửa có người nào không

Anh ta đột nhiên nói chuyện làm tôi giật cả mình, ngày ngốc đi ra cửa nhìn nhìn, chỉ có vài bệnh nhân qua lại, ngoài ra không còn ai khác nữa, chị Nam hình như cũng về thật rồi.

Tôi quay vào trong: "Không có ai cả."

Sau đó tôi lại bước đến trước mặt Phong Lạc Trung, tôi còn chưa dừng lại thì đã thấy anh ta đột nhiên đứng lên, rút ống truyền dịch trên người Ông Phong ra, sau đó lấy một cái lỵ, rút ra hết hai phần ba thuốc trong ống truyền, chỉ để lại một phần ba cho Ông Phong dùng.

Hành động của anh ta khiến cho tôi sững sờ, thế nhưng tôi cũng không ngăn cản.

Anh ta đem cái ly vào nhà vệ sinh, sau đó đi ra, vẻ mặt mang theo ý cười" "Cô Tân có điều gì muốn hỏi không?" “Làm như thế này thì ông Phong sẽ hồi phục rất chậm." Tôi trả lời, nhưng vẫn có một chút đoán không ra ăn ý trong câu hỏi của anh ta. Mặc dù về mặt mang theo một nụ cười tưới tắn nhưng xem ra, bên trong cười này còn u ám hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Phong Lạc Trung có vẻ sửng sốt, sau đó bum miệng cười hì hì thành tiếng.

Anh ta lại đến ngồi trên chiếc ghế, nhìn ông Phong, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra “Cô đúng là thú vị, hỏi câu hỏi nhưng lại không giống câu hỏi. Chi là điều này càng chứng minh rằng cô là một người rất thông minh"

Thông minh hay không thì khoan hắn bàn tới, câu hỏi vừa rồi của anh ta, tôi thật sự đoán không ra mục đích mà anh ta làm vậy là để làm gì, cho nên mới không hỏi thẳng ra, lỡ như tự chuốc lấy họa thì người khổ là tôi chứ ai. “Chẳng qua là có nói với cô cũng không sao. Phong Lạc Trung đột nhiên quay đầu nhìn tôi cười, nụ cười vô cùng hời hợt, nó hời hợt đến nỗi khiến cho tôi tưởng như anh ta không hề cười. “Lúc tôi còn rất nhỏ thì mẹ tôi đã qua đời, mà ông ta nói với tôi là mẹ tôi vì bệnh nên mới chết. Mặc dù tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng đã nhìn thấy được nửa đêm canh ba ông ta sai người đem xác mẹ tôi ném vào một nơi hoang vụ nào đó. Người đàn ông này về sau đổi không biết bao nhiêu đời vợ, nhưng không sống với ai được lâu dài, cũng không sinh thêm đứa con nào, vẫn luôn yêu thương tôi nhất.

Tôi nghe được chuyện này, trước sau đều cảm thấy có điểm rất mâu thuẫn, người ngoài đều đồn rằng Phong Sa chung thủy, si tình với mẹ của Phong Lạc Trung, sao lại có thể sai người đem thi thể bà ném vào một nơi hoang vụ nào đó chứ? Nếu không phải là sĩ tình với bà thì sao lại có thể yêu thương đứa con Phong Lạc Trung đến mức này, ông ta hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa con nữa. “Người khác đều nói ông ta si tình với mẹ tôi, cho dù có qua lại với người đàn bà khác cũng không muốn sinh con, chỉ yêu thương mỗi mình tôi. Lúc đầu tôi đã tin như thế, cho đến sau này, khi tôi biết được một sự thật."

Nói đến đây, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên đầy căm hận và gian ác, rất phù hợp với sắc mặt u ám của anh ta hiện giờ, giống như một con cá sấu trong đêm đem chuẩn bị săn mồi, hàm răng sắc bén chực chờ được xới thịt.

Ánh mắt đó của anh ta khiến tôi sợ hãi, bất giác hơi né tránh nó, trong lòng cũng hiểu được một số việc cơ bản. Người đàn ông này vì mẹ anh ta bị vứt bỏ, sau đó đối với Phong Sa là ghi hận trong lòng, nghi ngờ Phong Sa mới là người giết chết mẹ của anh ta. “Chẳng qua những chuyện này tôi chỉ nói cho cô nghe, hy vọng có Tây có thể tin tưởng anh Kinh Đình, tôi cũng là người đứng cùng chiến tuyến với anh ấy Phong Lạc Trung đột nhiên thu lại vẻ mặt lúc nãy, sau đó lại nở một nụ cười tươi, giống như không định tiếp tục kể cho tôi nghe cuối cùng anh ta đã biết được chuyện gì.

Tôi bị sự biến đổi linh hoạt trên gương mặt của anh ta làm cho sợ tới mức dựng cả tóc gáy, ngần ngơ gật gật đầu, cùng lúc đó tôi cũng chợt nhận ra người đàn ông này cũng giống với Lục Kính Đình, không bao giờ để cho người khác nhìn thấy sự nguy hiểm của mình.

Phong Lạc Trung nhẹ nhàng họ một tiếng, sau đó đứng dậy vỗ vỗ lên vai tôi, khỏe miệng giương lên một nụ cười: "Vậy thì mong rằng cô Tân sẽ chăm sóc thật tốt cho bố của tôi, tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi một chút."

Tôi hoảng hốt gật đầu, kinh ngạc tiễn anh ta đi, sau đó nhìn về chai nước biển chỉ còn lại một nửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy giống như bị mỏng vuốt của một con mèo cào qua, cảm giác như bản thân đang ở một nơi cực kỳ nguy hiểm. Tôi ngồi đó canh chứng ông Phong cả ngày, buổi tôi chị Nam đến thì tôi mới rời đi. Sau đó tôi đi đến khách sạn mà Lực Kính Đình đã nói,

Lục Kinh Đình đã đợi sản trong phòng, trên tay còn cảm một ly cà phê, trên người choàng một bộ đồ tầm màu xám, dường như vừa tắm xong, trên mái tóc đen lộn xộn chảy xuống những giọt nước như những giọt trân châu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv