“Nam Cung Yến chết rồi?” Sài Tịnh cả kinh đứng lên. “Chuyện xảy ra khi nào? Chết như thế nào?”
Nô tỳ đến báo cáo tình hình quỳ xuống nói: “Bẩm công chúa, chắc là đêm qua… sáng nay khi người đưa đồ ăn sáng đến thì phát hiện thi thể đã lạnh cóng, thái y qua xem thì nói là… bị trúng kịch độc mà chết…”
“Bị trúng độc?” Sài Tịnh trợn đôi mắt hạnh, “Nam Cung Yến đã điên rồi, sao lại uống thuốc độc tự sát? Mà sao lại có thuốc độc?”
“Nô tỳ không biết...” Người hầu cuống quít cúi gằm đầu nói.
Cung Vĩnh Hạng.
Sài Tịnhxem xét kỹ đồ vật trong phòng, mắt dừng ở hộp bát bảo mở nắp trên bàn, chỉ vào phần điểm tâm còn lại nói: “Vĩnh Hạng không thiếu đồ ăn, nhưng đồ điểm tâm này ở đâu mà có?”
Người hầu xem qua nói: “Quả thật không phải đồ ở trong cung?”
Cô cô Như Ý chưởng sự cung hốt hoảng quỳ xuống đất nói: “Bẩm công chúa, đêm qua... Tô tiểu thư của Thái uý phủ đã tới. Thứ này, là do cô ta mang đến.”
“Tô Tinh Trúc?” Sài Tịnh hếch mặt nói: “Cô ta đến thăm “Nàng đến thăm Nam Cung Yến? Thái y, đi kiểm tra phần đồ ăn còn lại xem sao.”
Thái y cung kính nói: “Trước khi công chúa đến ty chức đã đem tất cả đồ ăn trong phòng kiểm tra một lượt, đồ ăn trong hộp này không có độc.” Thái y nhìn về phía cốc trà đã uống một nửa trên bàn, cúi người nói: “Thứ có độc là nước trà kia…”
Như Ý dập đầu sát đất nói: “Nô tỳ không biết gì cả! Nước trà? Nước trà là của cung Vĩnh Hạng, sao mà có vấn đề được?”
“Nước trà là của trong cung.” Sài Tịnh có chút đăm chiêu nói; “Cho dù Tô Tinh Trúc có tới thì cũng không có cách hạ độc vào trà... Có lẽ nào… Nam Cung Yến một mình nghĩ quẩn, cho nên tự tìm cái chết?”
Thái y nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Công chúa nói rất có ý, nước trà có kịch độc. Nam Cung Yến trưởng công chúa ở trong cung lâu năm, chuyện cất giấu thuốc độc cũng có thể xảy ra. Sợ thật sự là cô ta... Nhất thời nghĩ quẩn”
Như Ý thoáng thở phào một hơi nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Sài Tịnh lật vải phủ xác Nam Cung Yến lên, nhìn thấy khuôn mặt khi xưa xinh đẹp kiêu ngạo, giờ đây gầy gò vàng vọt ảm đạm thì trong lòng cũng có chút thổn thức.
Nhìn vậy hồi lâu, Sài Tịnh chậm rãi hạ đầu ngón tay, vải thô hạ xuống che khuất khuôn mặt Nam Cung Yến.
“Thôi, cũng chỉ có thể tiễn Nam Cung Yến đi thôi.” Sài Tịnh thở dài nói: “Người vốn hiển hách nhiều năm, nay bị nhốt ở cung Vĩnh Hạng cũng coi như là tra tấn cả đời. Dù sao cũng mang thân thế cành vàng lá ngọc, khi chết cũng không thể sơ sài được. Truyền ý chỉ của ta, hạ táng Nam Cung Yến theo nghi lễ của quận chúa… Không được chậm trễ!”
Thái y cùng Như Ý và cung nhân bốn mắt nhìn nhau, cũng âm thầm tán thưởng tấm lòng nhân từ của Sài Tịnh với huyết mạch còn lại của Nam Cung gia.
Ngự thư phòng.
“Tịnh Nhi cảm thấy chuyện Nam Cung Yến uống thuốc độc tự tử là thật sao?” Sài Dật vuốt chòm râu đốm bạc bình tĩnh hỏi.
Sài Tịnh cúi đầu cười không nói, cầm tách trà cam lộ lên khẽ khuấy, lại thổi đi hơi nóng của trà, sau mới bưng lên đưa vào tay Sài Dật. “Phụ hoàng, uống trước chút trà cam lộ đi.”
Sài Dật cũng không có kháng cự như ngày thường, mỉm cười tiếp nhận, thổi mấy hơi rồi đưa đến bên môi, khẽ nhấp nói: “Ấm ấm, ngọt ngọt dễ uống, Tịnh Nhi quả là càng ngày càng hiểu tâm ý của phụ hoàng.”
Sài Tịnh đắc chí nói: “Tịnh Nhi không phải kẻ ngốc, mấy trò lừa vặt của Tô Tinh Trúc sao có thể qua mắt con được.”
“Thế sao?” Sài Dật buông tách trà xuống có hứng thú nhìn nữ nhi. “Nói cho phụ hoàng nghe xem.”
Sài Tịnh cụp mắt, thong thả nói: “Phụ hoàng nghĩ lại mà xem, Tô Tinh Trúc là kẻ cẩn thận thông minh, lén đến Vĩnh Hạng sao lại để lại đồ của thái uý phủ? Cô ta chính là muốn mọi người biết cô ta đã tới Vĩnh Hạng thăm Nam Cung Yến, đương nhiên cũng là vì muốn cho phụ hoàng và Tịnh Nhi biết điều này.”
“Nhưng mà...” Sài Dật cố ý ngắt lời: “Nam Cung Yến là trúng độc trong nước trà, độc phát mà chết, chứ không phải là do ăn đồ ăn do Tô Tinh Trúc mang đến. Hành động này của Tô Tinh Trúc chính là có vẻ dư thừa…”
“Không dư đâu.” Mắt Sài Tịnh vụt sáng, nói: “Đây mới chính là chỗ cao tay của Tô gia. Vì niệm tình cũ mà đến thăm cố chủ, đây coi là trọng tình trọng nghĩa, nhưng thay tân chủ thần không biết quỷ không hay loại bỏ Nam Cung Yến. Đây là…” Đáy mắt Sài Tịnh xẹt qua tia lạnh buốt, “Nịnh bợ!”
“Phụ hoàng vẫn không hiểu ý Tịnh Nhi nói.” Sài Dật nói tiếp: “Người bên ngoài đều nói Nam Cung Yến không chịu nổi bị cầm giam ở Vĩnh Hạng mà một lòng muốn chết, nhưng sao con lại cho rằng Tô gia gây nên? Có thể có chứng cứ rõ ràng sao?”
Sài Tịnh cắn môi lại đẩy tách trà cam lộ vào tay Sài Dật, giận dữ nói: “Phụ hoàng nếu không uống, thì sẽ nguội mất, người uống xong rồi Tịnh Nhi sẽ nói cho người biết.”
Sài Dật trầm tư bưng tách trà lên, nhìn chăm chú vào nước trà trong vắt nói: “Một chén trà xanh, uống vào mát lạnh, hương thôm lượn lờ, Nam Cung Yến sao có thể ngờ đến… Trong nước trà xanh trong vắt kia lại vô cùng độc, có thể đoạt tính mạng cô ta!”
“Phụ hoàng...” Sài Tịnh khẽ nhếch môi đỏ mọng. “Người và Tịnh Nhi đều nghĩ giống nhau…”
“Lấy hộp bát bảo làm vật chứng, xoá bỏ nghi ngờ của người ngoài với Tô gia, rồi lại hạ độc vào nước trà của cung Vĩnh Hạng, ra tay ngay trước mắt Nam Cung Yến. Giỏi cho Tô Tinh Trúc, Tô Tinh Trúc quả là giỏi.” Sài Dật đập bàn thở dài. “Tâm địa ác độc khiến người khác giận sôi.”
“Nhưng lại..” Sài Tịnh chần chờ nói: “Làm thỏa mãn tâm ý phụ hoàng... Có phải không?”
“Đúng.” Sài Dật không chút nào né tránh nói: “Thật là làm thỏa mãn tâm ý của trẫm.”
“Nam Cung gia mười một vị thân vương mặc dù đều có thể bình yên trở lại đất phong.” Sài Tịnh giương mắt nhìn khuôn mặt đạm mạc già nua của phụ thân: “Phụ hoàng lần này đã đoạt đi thực quyền vốn không nhiều trong tay bọn họ, di mạch họ Nam Cung dù nhiều nhưng không còn đáng quý, đây mới là bước đầu tiên, sau đó... Tin chắc dòng họ Nam Cung cũng khó có thể hưng thịnh tiếp tục…”
Sài Dật im lặng lắng nghe, không có ý định cắt lời con gái, khẽ nhấp từng ngụm trà, sau lại ho khan mấy tiếng.
Sài Tịnh tiếp tục nói: “Trưởng công chúa Nam Cung Yến... Làm cho phụ hoàng đau đầu nhất. Chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tử, Sài gia không thể ra tay lấy mạng nàng ta, đến lúc đó chỉ sợ thế nhân nói Sài gia ác độc bạc tình, đã được người ta nhường ngôi lại còn không dung thứ cho một nữ nhân gầy yếu. Nhưng Nam Cung Yến một ngày chưa chết, âm hồn của Nam Cung gia sẽ ngày ngày quanh quẩn nơi hoàng cung, ngày ngày nhìn thấy phụ hoàng sẽ thấy không thoải mái, tựa như có thứ gì đó mắc trong cổ họng, phải lấy ra mới có thể thoải mái. Hành động đêm qua của Tô Tinh Trúc, đó là dẹp đi sự sầu lo của phụ hoàng.”
“Tô Tinh Trúc làm rất tốt.” Mắt Sài Dật loé sáng, “Nhìn rất giống… Nam Cung Yến uống thuốc độc tự tử, tránh đi bản tán của thế nhân, không có quan hệ gì với Sài gia trẫm, cũng không có liên quan với Tô gia…”
Ánh mắt Sài Tịnh xẹt qua tia bi ai, tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng lại bị đôi mắt cáo già của Sài Dật hiểu rõ, Sài Dật khẽ ho nói: “Chung quy là Tịnh Nhi lương thiện không đành lòng, thương xót cho trưởng công chúa Nam Cung Yến sao?”
Sài Tịnh chua sót cười nói: “Nàng ta muốn Sài gia chúng ta chết, sao con lại thương xót được? Chính là cảm khái Nam Cung Yến thân là một nữ tử, thân phận công chúa cao quý lại vẫn là bị loạn thế xô đẩy, cuối cùng không được chết già, bởi vậy mới có chút sầu não thôi, để phụ hoàng chê cười Tịnh Nhi rồi...”
“Loạn thế tất là như vậy, không từ ai mềm lòng.” Sài Dật ấn mạnh tách trà trên tay xuống, trợn mắt lên nói: “Phụ hoàng không như vậy, A Chiêu không như vậy, Sài gia chúng ta... Chỉ sợ sớm đã bị người ta hại chết, đến lúc đó, có ai thương tiếc cho một nữ tử như Tịnh Nhi không?”
“Tịnh Nhi biết ạ.” Sài Tịnh cụp mi kính cẩn nghe theo nói: “Tịnh Nhi không nên yếu đuối như vậy.”
Sài Dật vừa lòng gật đầu nói: “An táng Nam Cung Yến theo nghi thức của quận chúa, con làm tốt lắm. Con người ý mà, cho chút hư danh cũng không mất gì, cũng cho thấy Sài gia ta rộng lương.”
Sài Tịnh dọn dẹp đồ trên bàn nói: “Phụ hoàng không trách Tịnh Nhi tự tung tự tác là tốt rồi.”
“Còn có chuyện này…” Sài Dật gõ mặt bàn nói: “Tô Tinh Trúc sao có thể hạ độc ngay trước mắt Nam Cung Yến được?”
Sài Tịnh bưng tách trà không lên, ngón tay mềm mại vuốt ve cười mà không nói.
Sài Dật hiểu ý đích bật cười, gật đầu khó hiểu.
“Đúng… độc được hạ như vậy…”
Sài Tịnh bưng tách trà không lên đang muốn rời đi, nhưng lại nhớ tới chuyện gì, xoay người cười khanh khách nói: “Thiếu chút nữa quên mất, phụ hoàng, hôm nay là sinh nhật của Trọng Nguyên, tối nay ngự thư phòng sẽ nấu mì trường thọ cũng giống như Thương Sơn, Vân Đô, phụ hoàng nhớ phải ăn thêm mấy bát. Trọng Nguyên tuy rằng đang chinh chiến ở Lương Quốc xa xôi, nhưng sinh nhật chàng chúng ta vẫn phải nhớ.”
“Con đã nhắc trẫm mấy lần rồi, sao trẫm quên được chứ?” Sài Dật phất phất tay nói: “Mỳ trường thọ đến tối phụ hoàng nhất định sẽ ăn. Tuy con ngoài miệng không nói nhưng trong lòng trẫm biết rõ, con ngày đêm nhớ thương phu quân bảo bối của mình.”
Mặt Sài Tịnh đỏ lên, cười khẽ nói: “Phụ hoàng biết là tốt rồi.”
Sài Dật nhìn chăm chú bóng dáng nữ nhi xinh đẹp, miệng không khỏi cười vui mừng, khi nụ cười tán đi, ngưng kết thành ý tứ khó nói thành lời.
Soái phủ ở Ung Thành.
Màn đêm hạ xuống, Lý Trọng Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng sao thưa, trăng tròn xoe sáng ánh bạc, tưa như đôi mắt to tròn của ái thê Sài Tịnh.
“Ánh trăng tịch liêu, khiến lòng người tương tư. Phò mã gia đang nhớ tới người trong lòng sao?”
Lý Trọng Nguyên nhìn theo tiếng nói, thấy Nhạc Hoành tay cầm một cái lồng mỉm cười đến gần.
“Vương phi?” Lý Trọng Nguyên vội vàng bước tới. “Sao vương phi lại đến đây chứ?”
Nhạc Hoành buông đồ trong tay xuống, cúi người cười nói, “Thơm quá à, thực sự muốn ăn quá.”
Lí Trọng Nguyên cúi đầu nhìn lại, cả kinh nói: “Đây... Vương phi sao mà biết... Hôm nay là sinh nhật của ta?”
“Trước khi đi công chúa đã từng dặn dò ta ngày sinh nhật của phò mã, hôm nay Sài Chiêu lại nhắc với ta.” Nhạc Hoành cầm đũa lên đưa vào tay Lý Trọng Nguyên. “Đang trong lúc chinh chiến, sinh nhật của phò mã cũng không tiện làm rầm rộ, Sài Chiêu nói trước đây mỗi khi có sinh nhật ai trong số mấy người, Sài vương phủ sẽ nấu mì trường thọ để chúc mừng. A Hoành tay nghề không giỏi, cũng không thể làm ngon và đẹp được, nhưng là do chính tay ta làm, mong rằng phò mã không chê cười, nhân lúc còn nóng mau ăn đi thôi.”
Lý Trọng Nguyên nhận lấy đũ., “Trọng Nguyên thật diễm phúc, Vương phi có thai trong người còn phải phí công vì ta như vậy.”
Nhạc Hoành nháy mắt nói: “Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy, Phò mã gia cứ từ từ ăn.”
Nhìn theo bóng Nhạc Hoành rời đi, trong lòng Lý Trọng Nguyên cũng cảm ơn vạn lần, hạ đũa xuống gắp lên đưa vào miệng, vui sướng thưởng thức.
Bát còn chưa hạ xuống, Lý Trọng Nguyên đã mơ hồ cảm thấy ở bờ ao có ánh nến lẻ loi, quay đầu nhìn lại, ao lớn trong soái phủ, từ mạch nước phía sau viện chảy tới một chiếc đèn hoa đăng tinh tế.
Lý Trọng Nguyên ngây ngốc nhìn đèn hoa đăng theo dòng nước càng lúc càng gần, hai chân tựa như bị ma nhập, lập tức đi đến bên bờ nước, nhặt lên đèn hoa đăng đã sắp dạt vào bờ.
Dưới ngọn nến đang cháy, có một tờ giấy gấp gọn, Lý Trọng Nguyên không muốn nhìn, nhưng không nhịn nổi lại lấy ra, dưới ánh trăng sáng tỏ trong trẻo, khuôn mặt tuấn tú ngạc nhiên không biết phải làm sao.
“Trọng Nguyên hiểu được trái tim ta, chỉ hận tương tư mà không hẹn ước.”
Chia sẻ: Có liên quan