“Thẩm Khấp Nguyệt?” Lý Trọng Nguyên lẩm nhẩm. “Một cô gái yếu đuối như cô, đâu đi xa được như vậy, chiến sự càng ngày càng nguy hiểm, nhanh quay lại đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt quỳ xuống nói: “Tướng quân mang tôi đi theo đi, tôi chỉ đi theo từ xa, chắc chắn sẽ không quấy rầy đại sự của các vị.”
Trong lòng Ngô Hữu nổi lên chút thương hại, lấy hết dũng khí nói: “Trọng Nguyên đại ca, nhìn bộ dạng cô ấy cũng thật đáng thương, nơi này cách Tuy Thành đã rất xa, cô ta một thân nữ tử quay trở lại, chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm… Đợi chúng ta nắm được Thương Châu, cô ấy cũng có thể quay trở lại quê hương, chúng ta chẳng phải cũng làm được chuyện tốt hay sao? Hơn nữa…” Ngô Hữu thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân của chúng ta, cũng là người Thương Châu.”
Lý Trọng Nguyên trầm tư một lát rồi lại nhìn vẻ mặt mong đợi của Thẩm Khấp Nguyệt, xoay ngựa nói: “Nếu cô muốn đi cùng thì cứ đi, Ngô Hữu, chúng ta đi thôi.”
“Đa tạ tướng quân!” Thẩm Khấp Nguyệt lau khóe mắt đứng lên. “Đa tạ tướng quân!”
“Việc này đừng nhắc tới với thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên căn dặn Ngô Hữu. “Ngay cả đại ca của ngươi cũng không cần nói.”
“Ngô Hữu hiểu.” Ngô Hữu vỗ ngực nói: “Chỉ là đệ không rõ, đây cũng không phải là chuyện xấu… vì sao...”
“Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.” Lý Trọng Nguyên thần sắc nghiêm nghị nói: “Bên cạnh thiếu chủ hiện tại còn có huynh đệ nhà họ Ân, hai người bọn họ đang đắcyý, ta và ngươi phải vực dậy tinh thần mới được.”
Ngô Hữu không ngừng gật đầu.
Mặt trời chói lóa nhô lên cao, thấy trán Sài Chiêu ra nhiều mồ hôi, Vân Tu mang lên một túi nước đưa cho y. Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành trên đường không nói mấy, cầm túi nước trong tay ném về phía nàng, Nhạc Hoành giật mình một cái rồi tiếp nhận, tức giận nói: “Chàng làm ta giật mình.”
Sài Chiêu nhìn chăm chú về phía trước nói: “Nàng đang trách ta?”
Nhạc Hoành mở nút tu ực mấy hơi, lau lau khóe miệng nói: “Trách chàng cái gì?”
“Chuyện của Thôi Thúc.” Giọng của Sài Chiêu khàn khàn. “Trách ta không nói giúp nàng lấy một câu, đúng chứ?”
Nhạc Hoành ném lại túi nước cho Vân Tu: “Vân Tu, ngươi uống đi. Chuyện người bên cạnh ngươi không cần quản làm chi.”
“Chuyện này…” Mặt Vân Tu lộ vẻ khó xử: “Thiếu Phu nhân.”
“Không phải ngươi giữ cung tên thay ta hay sao?” Nhạc Hoành cố ý cao giọng nói: “Mới có mấy ngày, liền ruồng bỏ chủ của mình rồi.”
Vân Tu choáng váng một lúc, nuốt nhanh mấy ngụm nước xuống họng, cúi người không dám nhìn Sài Chiêu.
Khóe miệng Sài Chiêu hơi hé lên, phất nhẹ tay phải, cận vệ ở phía sau nhanh chóng cung kính mang lên một túi nước da thêu hoa văn màu đen, Sài Chiêu chậm rãi uống xong, cận vệ rội vàng nhận lại.
Vân Tu trợn mặt nhìn về phía Nhạc Hoành, Nhạc Hoành hừ một tiếng, phất qua mặt không thèm nhìn lại.
“Trọng Nguyên đại ca!” Ngô Hữu cưỡi ngựa từ phía sau chạy lên gọi to.
Lý Trọng Nguyên cau mày ý bảo hắn nhỏ giọng một chút. “Chuyện gì mà vội vậy?”
Ngô Hữu nhìn quanh, thấp giọng nói: “Trời quá nóng, vị Thẩm cô nương kia có vẻ như không chịu nổi.”
“Không chịu nổi?” Lý Trọng Nguyên lau mồ hôi từ thái dương rỉ ra. “Ngươi hãy đi lấy một con ngựa của kị binh đưa cho cô ấy.”
Ngô Hữu vội vàng nghe theo, Lý Trọng Nguyên như nhớ ra điều gì đó, lại vội vã đuổi theo.
Thẩm Khấp Nguyệt leo lên lưng ngựa, vừa mới ngồi vững liền thấy Lý Trọng Nguyên cưỡi ngựa cộc cộc chạy tới, nét mặt vui vẻ nói: “Đa tạ tướng quân.”
Lý Trọng Nguyên đưa túi nước của mình qua, nói: “Thời tiết nóng như vậy, uống chút nước đi.”
Khóe mắt Thẩm Khấp Nguyệt chợt lóe sáng, nghẹn ngào nói: “Tướng quân… đa tạ.”
Lý Trọng Nguyên đang định xoay người rời đi, phía sau chợt có người quát: “Quận mã gia, trong quân chỉ có một nữ tử là thiếu phu nhân của chúng ta, vị cô nương này… là ai vậy?”
Trong lòng Ngô Hữu căng thẳng. “Là Ân Sùng Quyết..”
Lý Trọng Nguyên không chút hoang mang xoay người, thấy Ân Sùng Quyết đang nhìn chăm chú vào mình, trấn định nói: “Ân nhị thiếu gia có chút khẩn trương rồi, cô ấy là cô gái vô tình gặp được ở đoạn đường này, vừa dịp cũng muốn tới Thương Châu.”
“Thương Châu?” Ân Sùng Quyết không nhịn được cười phá lên. “Đại chiến nổi lên, bách tính đều tránh không kịp, lấy đâu ra ai còn muốn tới Thương Châu. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Quận mã gia hành tẩu, thật thật giả giả sao lại không phân rõ ràng thế?” Nói xong thu hồi ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh đạm, nói: “Theo ta thấy, chỉ sợ là mật thám trà trộn vào quân đội ta cũng không chừng.”
“Mật thám?” Ngô Hữu tức giận nhìn Ân Sùng Quyết. “Ngươi mở to mắt mà nhìn. Một cô gái yếu đuối, ngươi sẽ tìm cô ấy để làm mật thám hay sao? Rốt cuộc người nào không khoác áo giáp của triều đình, thì đều có thể bị ngươi nghi ngờ.”
Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói: “Thật giả thế nào, Ân Sùng Quyết ta nói không được, hãy để cho thiếu chủ nhìn mới biết.”
“Thiếu chủ…” Ngô Hữu có chút bối rối, nhưng vẫn kiên định nói: “Còn sợ ngươi hay sao!”
Thấy Ân Sùng Quyết chạy đi bẩm báo Sài Chiêu, sắc mặt Lý Trọng Nguyên có chút nặng nề, Thẩm Khấp Nguyệt hoảng sợ nói: “Tướng quân, có phải Khấp Nguyệt đã gây thêm phiền toái cho ngài?”
“Không liên quan đến cô.” Lý Trọng Nguyên nói: “Thẩm cô nương không nên tự trách mình.”
Sài Chiêu nghe Ân Sùng Quyết nói xong, mặt thâm trầm không nói. Vân Tu ghé sát vào Ngô Tá nói: “Quận mã gia điên rồi sao, còn cả người đệ đệ lỗ mãng của ngươi, cũng giúp đỡ hắn.”
Ngô Tá hít một hơi thật sâu, phóng ngựa đi tìm đệ đệ, Sài Chiêu sầm mặt nói: “Còn chưa thấy binh sĩ đổ máu, đã có người làm loạn tâm trí tướng sĩ của Sài gia rồi hay sao? Trọng Nguyên không phải là ngày đầu tiên theo ta, sao cũng tự mình làm ra chuyện như vậy? Đi xem.”
Thấy Vân Tu siết chặt cương ngựa ngồi trên giá không nhúc nhích, Nhạc Hoành ho khan một tiếng, nói: “Ngươi không đi xem thử sao?”
Vân Tu lắc đầu uể oải. “Tôi không đi, một người là thiếu chủ, một người là Quận mã gia, hai người bọn họ tranh chấp đã khó coi, tôi khuyên người cũng không nên đi.”
“Khó coi mới đi.” Nhạc Hoành cưỡi Bạch Long đuổi theo phu quân. “Ngốc!”
“Trọng Nguyên.” Sài Chiêu nhìn Thẩm Khấp Nguyệt đang hoảng sợ luống cuống một lượt. “Trong quân không được phép mang theo người ngoài, ngươi cũng là người lập quy tắc, còn không biết nặng nhẹ hay sao?”
Ngô Hữu vội lên tiếng: “Thiếu chủ, vị cô nương này không phải do quận mã gia mang theo, cùng lắm chỉ là một người đồng hành, quận mã gia thấy nàng đáng thương, nên mới…”
“Câm miệng!” Sài Chiêu quát lên, cắt ngang lời hắn. “Ta hỏi ngươi hay sao?”
Ngô Tá vội giữ chặt đệ đệ, hung hăng lườm hắn một cái.
“Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên!” Sài Chiêu nhìn thẳng vào Lý Trọng Nguyên, hét cao mấy tiếng.
Lý Trọng Nguyên quỳ một chân trên đất nói: “Tất cả đều giống như Ngô Hữu nói, chính là như vậy. Đi Thương Châu Lương Quốc chỉ có con đường này, lại không thể đuổi nàng đi nơi khác.”
“Thương Châu?” Nhạc Hoành nhảy khỏi lưng ngựa đến gần Thẩm Khấp Nguyệt. “Cô muốn đi Thương Châu?”
Thẩm Khấp Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, trước mặt cũng là một cô gái, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đáp: “Tôi vốn là người Thương Châu, ba năm trước Thương Châu xảy ra huyết chiến, người nhà đều chết dưới tay quân Lương, tôi may mắn thoát chết lưu lạc Đại Chu… Tất cả đều là lỗi của Khấp Nguyệt, hai vị tướng quân này không liên quan gì cả.”
Nhạc Hoành liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo đẫm nước mắt của Thẩm Khấp Nguyệt: “Cô ở chỗ nào Thương Châu? Nghe khẩu âm của cô, hình như là người ở Vĩnh Hạng?”
Thẩm Khấp Nguyệt lắc đầu nói: “Vĩnh Hạng cách xa Lương Châu gần 30 dặm, tôi sống ở Thẩm Viên cạnh cửa đông Lương Châu, chẳng biết tại sao cửa đông đột nhiên bị phá… Người của Thẩm Viên vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đã bị trúng tên của quân Lương mà chết… Tôi ẩn thân trong hầm mới giữ được tính mạng…” Nói xong như vậy, hai hàng lệ trên khóe mắt nàng đã chảy xuống.
Nhạc Hoành lộ vẻ đồng tình, chậm rãi nói: “Ngày đó, ta cũng mất đi người nhà giống như cô.”
Ngô Hữu giống như thấy được tia hy vọng, thử thăm dò: “Thiếu phu nhân, vậy có thể giữ Thẩm cô nương lại được không?”
Nhạc Hoành nhìn thấy trên tay Thẩm Khấp Nguyệt vẫn cầm túi nước của Lý Trọng Nguyên, đôi mi thanh tú khẽ chớp chớp nhìn về phía Sài Chiêu, đôi môi đỏ mọng hé lên: “Một cô gái như vậy… ta nghĩ… thôi thì bỏ qua đi.”
Ân Sùng Quyết vội lên tiếng: “Nói vài câu, sao có thể tin hết được! Thiếu chủ, người này lai lịch không rõ ràng, tuyệt đối không thể giữ lại trong quân đội.”
“Nhị ca.” Nhạc Hoành ngắt lời. “Ta là người Thương Châu, Thẩm Viên ngay cạnh cửa Đông của Thương Châu, mỗi câu mỗi từ cô ấy nói đề không sai, sao lại không thể tin tưởng?”
“A Hoành!” Ân Sùng Quyết nói. “Nghe nhị ca đi.”
Sài Chiêu quét mắt nhìn Lý Trọng Nguyên, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên khuôn mặt của Thẩm Khấp Nguyệt “Nếu như… A Hoành cũng đồng ý để cô ở lại, cô cứ việc đi theo, đến Thương Châu rồi, lại theo dự định của bản thân.”
Nói xong cười ngựa rời đi, những người còn lại đều nhìn nhau, không dám nhúc nhích.
“Đại ca.” Ngô Hữu huých vào cánh tay của Ngô Tá. “Đệ nghe không nhầm đấy chứ, thiếu chủ… Ngài ấy không trách chúng ta?”
“Đệ nên cảm tạ thiếu phu nhân, lần tới đệ còn làm những chuyện như vậy, xem ta giáo huấn đệ thế nào!”
Thẩm Khấp Nguyệt rưng rưng, quay về phía Nhạc Hoành đáp lễ. “Đa tạ thiếu phu nhân.”
Nhạc Hoành cười ôn hòa, nói: “Đều là người Thương Châu cả, ta và cô cũng không cần khách sáo làm gì? Trên đường có chuyện gì khó xử cứ tới tìm ta, ta tên là Nhạc Hoành.”
“Nhạc Hoành… Nhạc tiểu thư!” Thẩm Khấp Nguyện lẩm bẩm nói: “Thì ra, cô chính là Nhạc tiểu thư.”
Nhạc Hoành mỉm cười xoay ngựa, còn không quên liếc nhìn Lý Trọng Nguyên “Quận mã gia đều đã sắp xếp ổn thỏa cho vị Thẩm cô nương này, còn không đi sao?”
Lý Trọng Nguyên khôi phục tinh thần, “Giá” một tiếng rồi rong ruổi lên đường.
Hoàng hôn buông xuống, mọi người vây quanh lửa trại chợp mắt, Lý Trọng Nguyên cho gọi Ngô Hữu đến rỉ tai vài câu, Ngô Hữu cầm bát bới một chút cơm rồi nhanh chóng đứng lên. Nhạc Hoành nhìn thấy, bước nhanh đến trước mặt Ngô Hữu, chìa tay ra nói: “Ta mang cho cô ấy.”
Ngô Hữu liếc nhìn Lý Trọng Nguyên, chỉ đành chậm rãi buông tay.
Nhạc Hoành đưa mắt tìm cái cô Thẩm Khấp Nguyệt kia, Vân Tu đốt lửa nói: “Thiếu phu nhân cũng thực là nhiệt tình, người trên đường không rõ lai lịch cũng nguyện ý chiếu cố như vậy.”
“A Hoành luôn luôn là như vậy.” Ân Sùng Quyết cố ý nói. “Hơn nữa, cùng là phụ nữ, cô ấy đi tới đó so với quận mã gia và Ngô tướng quân cũng thuận tiện hơn.”
Ngô Hữu muốn xông tới nói vài câu, Ngô Tá lại giữ chặt đệ đệ không cho hắn lên tiếng, Ngô Hữu tức giật quay mặt đi, hừ một tiếng.
“Thẩm cô nương ăn chậm một chút.” Nhạc Hoành nhìn nàng nói. “Nghe nói cô cũng đã đi theo mấy ngày rồi, màn trời chiếu đất quả thực không dễ dàng, cảm giác nhớ nhà, khiến người ta động lòng.”
Thẩm Khấp Nguyên nghẹn ngào nói: “Cha mẹ và đại ca tôi đều chết ở Thương Châu, tôi tham sống sợ chết một thời gian, làm sao có thể không quay lại cúng tế! Thiếu phu nhân, phần tâm tình này, người nhất định là hiểu cho Khấp Nguyệt.”
Nhạc Hoành thu đầu gối ngồi xuống bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời cao vời vợi. “Ta không có ngày nào là không muốn quay về Thương Châu, ta so với cô còn đáng thương hơn nhiều, ngay cả việc nhìn người nhà mình lần cuối ta cũng không có cơ hội được nhìn.”
Thẩm Khấp Nguyệt nghiêng đầu cẩn thận quan sát cái người tên Nhạc Hoành ở Thương Châu đã được nghe qua vô số lần. Nàng có một đôi mắt cứng cỏi kiêu ngạo, vừa giống như bao hàm cả thù hận, lại không giống dáng vẻ của một người mưu mô toan tính.
Một nữ nhân trong sáng như vậy, cũng sẽ khiến vương gia trằn trọc, thức trắng cả đêm khó yên.
“Khấp Nguyệt.” Kỷ Minh cưng chìu nâng cằm nàng lên nhìn thật kỹ. “Nàng có nguyện cùng ca ca của mình tương trợ cho bổn vương.”
“Ca ca.” Khấp Nguyệt lo lắng nhìn về phía Vô Sương. “Khấp Nguyệt phải làm thế nào để giúp vương gia.”
Vô Sương nhẹ nhàng đặt khay trà xuống. “Chỉ cần tạm thời rời khỏi vương gia, đi về phía Tuy Thành, chờ đại quân của Sài gia.”
Khấp Nguyệt hé đôi môi anh đào, kinh ngạc nói: “Ý của ca ca, là để ta lẻn vào bên cạnh Sài thiếu chủ.”
Không đợi Vô Sương mở miệng, Kỷ Minh đặt cung vàng xuống nói: “Sài Chiêu nặng tình, thế gian hiếm thấy. Lúc Nhạc Hoành không ở bên cạnh, Tô Tinh Trúc và Nam Cung Yến cũng chưa từng được hắn coi trọng, huống hồ bây giờ bên cạnh hắn đã có Nhạc Hoành. Không phải Khấp Nguyệt không đủ hấp dẫn, chỉ tại Sài Chiêu tâm như bàn thạch khó lòng lay động.”
“Đó là… người nào?”
“Người đó…” Ánh mắt Vô Sướng không một chút gợn sóng, sâu như không thấy đáy. “Hắn có một người hiền thê tình thâm ý nặng, nhưng những thứ hắn mong muốn, thê tử của hắn lại không cho được.”
Kỷ Minh nâng chén rượu ngon trong tay uống một hơi cạn sạch. “Vô Sương, ngươi hãy chỉ bảo Khấp Nguyệt nên làm như thế nào. Lòng người tan vỡ, vạn sự tất bại.”
“Là hắn…” Khấp Nguyệt tỉnh ngộ nói: “Lý quận mã, Lý Trọng Nguyên.”