Vân Đô.
Ân Sùng Quyết cưỡi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn phố xá bất tận của Vân Đô, lộ ra vẻ vui mừng nói: “Lần trước ta và đại ca cũng đã vào Vân Đô, nhưng lúc đó vội vàng cũng chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay nhìn lại, Vân Đô phồn hoa không kém kinh đô Huy Thành.”
Vân Tu chậm rì thúc ngựa, liếc mắt nhìn Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói: “Ân nhị thiếu, đây là nơi nào chứ? Vân Đô, Vân Đô đó. Vương gia nhà ta, cùng huynh trưởng của ngài ấy, cũng chính là phụ thân của thiếu chủ, khổ tâm tái thiết Vân Đô nhiều năm. Thiên hạ này có nơi nào so được chứ?”
Sài Chiêu khẽ hắng giọng một tiếng, Vân Tu gục đầu xuống không nói nữa.
“Đại ca.” Nhạc Hoành đá bụng Bạc Long đi sát với Ân Sùng Húc, cúi xuống lấy kim lưu cung trên vó bạch long, quơ quơ với hắn nói: “Đại ca nhìn này.”
Ân Sùng Húc tập trung nhìn. “Cung tên này, là kim lưu cung muội đánh rơi ở Thương Châu sao?”
Nhạc Hoành lắc lắc đầu nói: “Không phải là cái ban đầu, đây là cái Sài Chiêu làm lại cho muội, tuy là hơi khác một chút nhưng có thể làm thế này cũng khó lắm rồi, dùng cũng tốt lắm.”
Ân Sùng Húc nhìn bóng Sài Chiêu, vui mừng cười nói: “Xem ra hắn đối đãi với muội rất tốt.”
“Muội sẽ mang theo cây cung này, cùng với bọn huynh lấy cái mạng chó của Kỷ Minh.” Nhạc Hoành lắp tên bắn về phía mặt trời đang xuống núi, nheo mắt nhìn vào khoảng không.
Thấy Nhạc Hoành thúc ngựa đuổi theo Sài Chiêu, Ân Sùng Húc nhìn về phía đệ đệ, thấp giọng nói: “Đây là điều đệ muốn nhìn thấy phải không? A Hoành và Sài thiếu chủ hoà hợp lắm.”
“Sau này đại ca đừng bao giờ nhắc đến chuyện A Hoành với đệ nữa.” Ân Sùng Quyết âm trầm nói. “Chuyện cũ khi còn trẻ, liền giống như mũi tên trên cung của A Hoành, một khi đã bắn đi thì vĩnh viễn không thể quay đầu lại.”
Sài vương phủ
“Phụ vương đã trở lại!” Sài Tịnh và Lý Trọng Nguyên vốn đã đợi khá lâu ngoài cửa.
“Phụ vương, thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên tiến lên nắm lấy dây cương ngựa của Sài Dật. “Dọc đường vất vả thân thể phụ vương có ổn không ạ?”
Sài Dật ho lớn mấy tiếng, dựa vào vai Lý Trọng Nguyên xuống ngựa. “Bổn vương không sao.”
Nhạc Hoành nhảy xuống ngựa, đến gần Sài Tịnh ngắm thật kỹ. “Quận chúa, sao ta lại thấy cô gầy đi nhiều chứ?”
Sài Tịnh lắc lắc đầu cười trừ nói: “Phải không? Chắc là lo lắng cho mấy người vào kinh mà không ngủ được đó, không sao đâu.”
Nghe Sài Tịnh nói vậy, vẻ mặt Lý Trọng Nguyên thoáng qua tia ưu phiền. Sài Tịnh im lặng theo dõi đôi vợ chồng này, sau đó ôm vai Nhạc Hoành nói: “Bên ngoài gió lớn, vào nhà nói sau.”
Nhạc Hoành không truy vấn nữa, đi theo Sài Chiêu vào bên trong. Chính sảnh, mấy người nói chuyện nhưng Sài Tịnh lại không còn nhanh nhảu hoạt bát như ngày xưa, ngồi xuống ghế gỗ lim, đôi mắt hạnh tựa như vô thần nhìn ra bên ngoài, như là có tâm sự.
Giúp huynh đệ Ân gia an trí xong, Nhạc Hoành mơ hồ ngửi được hương thuốc từ phòng bếp thổi đến, ngửi kỹ thấy không giống với hơi thuốc bổ phổi của Sài Dật mọi khi, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bà vú đang sắc thuốc hốt hoảng thối lui một bên, sợ hãi nói: “Sao thiếu phu nhân cô lại đến đây?”
Nhạc Hoành liếc mắt ý bảo bà không phải sợ, liếc mắt nhìn ấm thuốc nóng hổi nói: “Trong phủ có ai bị bệnh sao. Thuốc này sắc cho ai vậy?”
Bà vú vò tay áo không dám nói, Nhạc Hoành biết thân bà là hạ nhân không tiện nhiều lời, hoà nhã nói: “Thôi bà cứ làm đi, chuyện tôi tới đây không nên nói với người khác.”
“Nô tỳ đã biết.”
Nhạc Hoành đi ra khỏi phòng bếp, trước mặt hiện lên vẻ mặt tiều tuỵ của Sài Tịnh. “Chẳng lẽ là Sài quận chúa…”
“Trọng Nguyên, sao chàng không cho ta nói chuyện này với phụ vương?” Trong phòng Sài Tịnh nhìn trượng phu nói. “Hẳn phải nói cho phụ vương biết, thân thể phụ vương ngày càng sa sút, luôn ngóng ngày Sài gia có người nối dõi…”
“Tịnh Nhi.” Lý Trọng Nguyên lắc đầu với Sài Tịnh. “Đại phu nói cũng không thể tin hoàn toàn, cái gì mà khi còn bé khí chất bị bao tổn, khó có thai? Ta không tin. Chúng ta cứ uống thuốc điều trị, sớm muộn gì cũng có tin tốt thôi.”
Sài Tịnh cúi đầu nói: “Khi ta còn nhỏ mới tới Thương Sơn, quả thật bị ngã xuống hồ băng suýt chút nữa mất mạng, từ đó thân thể hư hàn cũng là sự thật, vị đại phu chúng ta tìm cũng là danh y, ông ta không nói sai đâu, ta thấy cơ hội thực sự rất xa vời…” giọng Sài Tịnh dần dần thấp xuống, khoé mắt hình như có lệ nóng.
Lý Trọng Nguyên khẽ buông tiếng thở dài, đỡ vai Sài Tịnh nói: “Tịnh Nhi, nghe ta nói, việc này ngàn vạn lần không thể nói cho phụ vương và Sài thiếu chủ được, ít nhất là sắp tới không thể nói.”
“Sắp tới?” Sài Tịnh ngẩng đầu hỏi.
Lý Trọng Nguyên gật gật đầu nói: “Ngày Sài gia xuất binh sắp tới, là thời điểm quan trọng, lúc này sao có thể làm cho phụ vương phân tâm chuyện ta và nàng được, tuyệt đối không thể nói.”
Sài Tịnh cúi đầu nức nở nói: “May mà đại ca đã lập gia đình, huynh ấy và A Hoành… cuối cùng Sài gia chúng ta cũng còn có hy vọng.”
Sắc mặt Lý Trọng Nguyên đột nhiên tối lại, quay lưng đi nói: “Chúng ta còn trẻ, nhất định sẽ có con của chính mình, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Trong tẩm phòng, không còn nùng tình mật ý như ngày xưa, quanh quẩn chỉ còn chua sót chiếm cứ lấy hai vợ chồng này không thể tiêu tan.
Thư phòng.
Sài Chiêu đem trà cam lộ đưa đến cho Sài Dật, thấy Sài Dật khẽ nhíu mày, nói: “Thúc phụ đừng vội từ chối, trà cam lộ này không giống với mọi khi đâu, không tin người cứ nếm thử xem.”
Sài Dật nửa tin nửa ngờ ngửi ngửi, cảm thấy mùi có vẻ là lạ, múc một muỗm nếm thử, mày liền giãn ra, khen: “Lần này bỏ thêm cái gì mà ngọt lành hơn trước nhiều.”
Sài Chiêu cười nói: “Ở phủ thái uý A Hoành thấy có cao hoa hồng, nàng ấy biết ở Vân Đô không có thứ này, mùi vị đều tốt, bỏ vào trà cam lộ có thể giảm đi vị đắng giúp thúc phụ dễ uống hơn nên đã hỏi người nhà họ Tô xin một ít, để bỏ vào thuốc của thúc phụ. Thúc phụ thấy ngon thì tốt quá.”
“A Hoành thực sự là người chu đáo.” Sài Dật trấn an nói: “Con cám ơn nó giúp ta.”
Thúc cháu hai người trầm mặc một lát, Sài Dật nhỏ gọng nói: “Lần này xuất chinh, thúc phụ không thể cùng con được. Bổn vương còn phải trấn thủ Vân Đô, xem tình hình biến đổi của kinh thành…”
“Con hiểu ạ.” Sài Chiêu hiểu ý nói. “Thúc phụ…” Sài Chiêu muốn nói lại thôi.
Sài Dật đẩy bát thuốc đã uống xong ra. “Có chuyện gì cần nói thì cứ nói, thúc cháu ta cần gì phải nề hà chứ?”
Sài Chiêu dừng một chút, đôi mắt xám nhìn chăm chú vào thâm ý trên mặt Sài Dật. “Nếu quân đội Sài gia chiến thắng trở về thì nên làm gì tiếp theo? Chỉ sợ Nam Cung gia sẽ không lưu giữ Sài gia công cao át chủ đâu…”
“Thiếu Đế Nam Cung Thần mặc dù tuổi nhỏ nhưng sẽ đến lúc trưởng thành.” Đáy mắt Sài Dật đầy thâm ý lạnh thấu xương. “Trưởng công chúa tâm cơ khó lường, sẽ không thoả mãn ý nguyện của con, chỉ sợ lần này công Lương sẽ ngầm ngáng chân Sài gia ta cũng chưa biết chừng. Triều đình khó có thể trông cậy vào, may mà con đã có Ân Gia Bảo tương trợ, cho nên cũng không đến mức tứ cố vô thân như Tĩnh quốc công Nhạc Thịnh. Huynh đệ Ân gia có thể trông cậy được.”
Sài Chiêu tự tin nói: “Thúc phụ nói đúng, Ân Gia Bảo là cây đại thụ có thể đỡ gió cản mưa, tất nhiên rất hữu dụng. Lần này con dẫn mười vạn đại quân xuất chinh, nắm trọng binh khi trở về còn kẻ nào dám không phục.”
Sài Dật vừa lòng vuốt chòm râu nói: “Bộ dáng hôm nay của con làm cho ta nhớ tới phụ thân của con. Khi xưa ta và huynh trưởng dẫn binh tranh giành thiên hạ khí thế của huynh ấy cũng y như vậy. A Chiêu, con bây giờ càng ngày càng giống huynh ấy. Đôi mắt này, cũng giống phụ thân con như đúc…”
Sài Chiêu khiêm tốn nói: “Đây cũng là nhờ công dạy dỗ vất vả mấy năm nay của thúc phụ, cho nên con mới có ngày hôm nay.”
Sài Dật khoát tay nói: “Để thành sự ngoài cơ hội ra thứ không thể thiếu đó chính là bản lĩnh. Con văn thao võ lược đều hơn người, trừ con ra thì còn ai có thể nữa. Trời đã không còn sớm, con lui ra đi, ba ngày nữa là lúc dẫn quân Sài gia lên đường.”
Tẩm phòng.
Khi Sài Chiêu trở về phòng đã là giờ tý, thấy nến trong phòng vẫn còn sáng, trong lòng dâng lên áy náy, khẽ đẩy cửa phòng, thất Nhạc Hoành đang ngồi trước bàn, chống má xem sách, nghe thấy tiếng cửa mở ngẩng đầu cười tươi nói: “Cuối cùng Sài thiếu chủ cũng đã biết trở về phòng rồi sao?”
“Trễ thế này rồi sao nàng còn chưa lên giường nằm nghỉ, mấy ngày nay vất vả, nàng không thấy mệt sao?” Sài Chiêu yêu thương từ phía sau ôm lấy nàng, vuốt lưng nàng thấp giọng nói: “Hay là trách ta trở về quá muộn?”
Nhạc Hoành cười hì hì nắm lấy bàn tay thô ráp của phu quân. “Không sao cả, ta cảm thấy cuốn ‘đạo mưu binh’ nàycũng khá hay, khi chàng không có ở đây ta đã đọc mấy lần, trước khi xuất chinh nhất định có thể xem xong.”
“Đạo mưu binh?” Sài Chiêu cầm lấy cuốn sách,. “Ta vẫn còn nhớ có người đã từng nói với ta, nàng ấy không muốn xem mấy thứ sách bàng môn tà đạo đó…”
“Cái này là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Theo chàng cũng phải biết phân biệt đen trắng chứ.” Nhạc Hoành nghiêng người dừng ở cặp mắt xám sâu không thấy đáy của y, “Dù chính hay tà cũng không quên tính bản thiện ban đầu.”
Sài Chiêu kéo ghế ngồi xuống dựa ở bên cạnh Nhạc Hoành. “Nàng biết gì đoán được gì nói cho ta nghe đi.”
Nhạc Hoành cũng không nói gì, chậm rãi đứng dậy đi đến lò than, bình rượu hâm hồi lâu đã phả lên từng làn khói trắng, nàng rót một ly cho phu quân, thổi thổi cho bớt nóng rồi mới đưa đến tay y, chống cằm như là muốn đợi y uống xong.
Sài Chiêu khẽ nhấp một ngụm, hờn giận trên người cũng tản đi rất nhiều “Bây giờ nàng đã có thể nói cho ta nghe chưa?”
Nhạc Hoành nhúng ngón tay vào chén rượu, khẽ vẽ vài nét lên mặt bàn. “Sài Thiếu chủ nhìn xem.”
Sài Chiêu nhìn theo phía ngón tay nàng vừa rời đi. “Tu?” Nhưng chỉ trong chớp mắt, đáy mắt Sài Chiêu đầy vẻ kinh ngạc. “Đến cả điều này nàng cũng có thể nhìn ra tâm tư của ta… Nàng không hổ là thê tử ta vừa liếc mắt một cái là đã vừa ý.”
“Vân Tu nói cho ta biết.” Nhạc Hoành lấy khăn lau đi chữ trên bàn, “Hắn nói chàng lấy Vân trong Vân Đô làm họ cho hắn, lại đặt tên cho hắn là Tu. Tâm chính rồi tu thân, tu thân rồi tề gia, tề gia rồi trị quốc, trị quốc rồi bình thiên hạ. Một chữ Tu, đều ẩn trong đó chính là Sài thiếu chủ chí ở thiên hạ, có phải không?”
“Hay cho câu chí ở thiên hạ.” Sài Chiêu cười lớn, “A Hoành nàng quan tâm đến phu quân của mình thế sao?”
“Thiên hạ hiện nay chỉ còn Đại Chu và Lương Quốc, chàng diệt giang sơn Kỷ thị, không phải là đã nhất thống thiên hạ?” Nhạc Hoành không chút né tránh nhìn thẳng vào Sài Chiêu. “Nhưng chí hướng bình thiên hạ của chàng vẫn còn cách quá xa.”
“Sài gia là thần tử của Nam Cung bộ tộc, cho dù là đánh đổ Lương Quốc thì cũng thuộc về Nam Cung gia, trị quốc bình thiên hạ…” Sài Chiêu buồn bã nói: “Hình như không liên quan với phu quân của nàng đâu.”
Nhạc Hoành nhíu cặp mày thanh tú, búng búng chóp mũi cao thẳng của Sài Chiêu. “Ở đây không có người ngoài, chàng còn phải giấu lời trong lòng với ta sao? Ngay cả Nam Cung Yến cũng nhìn ra tâm tư của chàng, chẳng lẽ ta không nhận ra? Công Lương trở về… Chỉ sợ thúc phụ lại muốn tiến thêm một bước.”
Thấy Sài Chiêu chậm chạp không đáp lại, Nhạc Hoành hạ giọng nói: “Dẫn đại quân khống chế Huy Thành? Ép Thiếu Đế thoái vị? Có phải thúc phụ tính như thế không?”
“Không phải!” Sài Chiêu khẳng định nói: “Âm mưu lật đổ ngôi vàng… cho dù có đoạt được đế vị, cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, cướp đoạt quyền vị đất nước nhất định sẽ bạo loạn, chuyện như vậy ta và thúc phụ sẽ không bao giờ làm?”
“Vậy là thế nào?” Nhạc Hoành truy hỏi.
Sài Chiêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp như tranh của nàng, mỉm cười ấm áp. “Đến khi đó nàng sẽ biết, chuyện ta đã hứa nhất định sẽ làm được.”
Nhạc Hoành còn muốn hỏi nữa nhưng hai bàn tay đã bị trượng phu nắm chặt. “A Hoành.” Sài Chiêu muốn nàng không hỏi nữa, “Đi rót thêm cho ta một ly rượu nữa.”
Nhạc Hoành nuốt lời muốn hỏi vào bụng, đứng dậy lấy bình rượu nóng trong lô than, khẽ rót vào ly.
Sài Chiêu ngẩn ngơ nhìn mỗi động tác của nàng, thấy nàng bưng ly rượu đến gần mình, ngón tay liền nắm lấy cổ tay nàng, khàn giọng nói: “A Hoành, cho dù có một ngày ta quyền khuynh thiên hạ, lòng ta cũng chỉ nghĩ một điều đó là có thể giữ chặt nàng ở bên cạnh ta, hằng đêm hâm rượu đợi ta, tận đến khi bạc đầu cũng không rời xa.”