—— “Công chúa!” Vân Tu ôm bệ của sổ gọi Sài Tịnh trong phòng, “Người không được đi đến am Thanh Vân làm ni cô a... Vân Tu... Cầu xin công chúa!” Thấy người trong phòng không trả lời, nhất thời Vân Tu có chút nản chí, ngón tay chạm lấy cánh cửa sổ, nhưng không có dũng khí đẩy ra. Vân Tu thất hồn lạc phách trượt người ngồi bệt xuống mặt đất lạnh như băng bên ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm, “Nếu công chúa nhất định muốn đến am Thanh Vân làm ni cô, thì ta sẽ đến Kỳ Dạ tự dưới chân Thanh Vân am làm hoà thượng, coi như là ở bên cạnh công chúa vậy…” —— “Ngươi thích làm hòa thượng không có ngăn ngươi, ai muốn đi làm ni cô hả?” Sài Tịnh từ bên trong đẩy cánh cửa sổ ra, cánh cửa đẩy ra súyt nữa thì cụng vào đầu Vân Tu đang ngồi bên dưới, Vân Tu giật mình nhảy dựng lên, ngạc nhiên nói: “Công chúa không muốn làm ni cô sao? Vừa rồi …. Vừa rồi hoàng thượng nói … làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Không đi là được rồi, tốt rồi…” Sài Tịnh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch vừa vui vừa buồn của Vân Tu, khẽ cụp mắt hạnh xuống nói: “Ngươi vội vã vậy chính là vì chuyện này sao? Bản cung nói cho ngươi biết, chuyện ta muốn đi tu đã bị hoàng thượng khuyên rồi, bản cung sẽ không nhắc lại với hoàng thượng nữa, đời này bản cung chỉ có thể ở lại Trường Nhạc cung, chỉ vậy thôi. Vân Tu, ngươi đi đi …” “Không đi.” Vân Tu đặt mông lại tức giận ngồi xuống, “Ta có thứ đang để ở cung Trường Nhạc rồi, nên nhất định không đi.” Sài Tịnh nhìn về phía khoảng đất mà Vân Tu trồng Hoa Mạn Đà, tuyết phủ kín nhìn không ra chút dấu hiệu nơi đó đã được cày cuốc trồng hạt giống, lại nhìn Vân Tu quật cường trẻ con, Sài Tịnh khẽ thở dài nói, “Hoa Mạn Đà lên vào mùa hè, ngươi đã kiên trì như vậy, bản cung sẽ cho ngươi hai tháng ra vào cung Trường Nhạc, mùa hè đến, nếu Mạn Đà không lên cũng chính là số mệnh, Vân Tu cũng không còn cớ gì có thể ở lại cung Trường Nhạc nữa … được không?” —— “Hai tháng!?” Vân Tu thở phì phò chi đứng dậy, chợt bay người qua đứng đối diện với Sài Tịnh, “Công chúa nói thật chứ? Nếu Mạn Đà nở hoa, thì như thế nào?” Sài Tịnh quay người đi không dám nhìn thẳng vào con ngươi nóng cháy hồn nhiên của Vân Tu, thấp giọng nói: “Bản cung chưa từng thấy Hoa Mạn Đà bao giờ, nếu có thể nở hoa, nhất định là đoá Mạn Đà đẹp như trong truyền thuyết, có thể khiến bản cung động lòng hay không …” “Nhất định!” Vân Tu nói như đinh đóng cột nói, “Công chúa cứ tin ta đi!” Vừa dứt tiếng, cánh cửa sổ đã bị Sài Tịnh đóng lại, thu hẹp trong khe hở, Vân Tu thấy Sài Tịnh trầm mặc đến gần giường, nghiêng người ôm đệm chăn mềm mại, như là ngủ, hoặc như là trốn tránh hắn bên ngoài cửa sổ. Vân Tu đi đến bên khoảng đất trồng Hoa Mạn Đà, bàn tay thô ráp cẩn thận bốc lớp tuyết phủ phía trên lên, nhìn khoảng đất màu đen không chút động tĩnh, cụp mắt có chút thất vọng. Thấy Tu cô đơn, mấy người tỳ nữ sợ hãi đến gần, ngồi xổm xuống nâng má nói: “Đã tháng 5 mà Huy Thành vẫn còn đổ tuyết, cây cỏ đều không chút động tĩnh... Vân tướng quân, mấy người nô tỳ nhất định sẽ ngày ngày chăm sóc nơi này thay ngài, nhất định sẽ tốt thôi.” Vân Tu tỏ vẻ cảm ơn, ngón tay chọc chọc lớp đất khô cứng, khẽ nói: “Đa tạ mấy vị cô nương, ta không quản đường xa vạn dặm mang hạt Hoa Mạn Đà về đây, ta tin nhất định nó có thể đâm chồi nảy lộc.” Vân Tu hít một hơi thật sâu đứng lên, ôm trường kiếm đi ra khỏi cung Trường Nhạc, nhìn cánh cửa sổ đóng kín, khoé miệng khẽ mỉm cười. Lương Đô. Thời gian đánh đến Lương Đô so với dự liệu của Ân Sùng Húc và Ngô Tá nhanh hơn rất nhiều, ai cũng không ngờ rằng, Gia Nghiệp Quan thất thủ đã khiến quân sĩ Lương quốc hoang mang đến vậy, thành trì phía sau cứ thế mà xin hàng, vốn tưởng rằng ít nhất cũng 2 tháng mới đánh đến Lương Đô thì chỉ trong 1 tháng Ân Sùng Húc đã nhìn thấy thành trì Lương Đô nguy nga trước mắt, cường ngạnh chống đỡ khi chiều tà. “Thiên hạ có thống nhất hay không, đều trông ở trận chiến này.” Ngô Tá lau cây thương trong tay nói. Ân Sùng Húc khoác áo giáp, mũ đen che đi khuôn mặt cương nghị oai hùng, đôi mắt vốn còn e dè khi ở Ân Gia Bảo giờ đây đã đầy quả quyết, lời nói cử chỉ đều đầy vẻ khí phách của bậc tướng lĩnh, khiến tam quân tướng sĩ đều khuất phục. Ân Sùng Húc vung áo choàng, bình tĩnh nói: “Tối nay để quân sĩ nghỉ ngơi ổn định một hôm, ngày mai … đánh thẳng vào Lương Đô.” “Tiến quân thần tốc.” Ngô Tá nghi hoặc hỏi, “Đại quân sĩ khí tăng vọt, sao không nhân tối nay mà xông lên?” Ân Sùng Húc quay người nhìn Ngô Tá, chỉ một ánh mắt lướt qua đã khiến Ngô Tá có chút chột dạ luống cuống, cúi đầu nói, “Thuộc hạ chỉ thuận miệng, không có ý nghi ngờ quyết định của Đô Thống…” “Lương Quốc Kỷ thị khí số đã hết, nhanh chậm nửa ngày cũng không là gì.” Ân Sùng Húc nói, “Kỷ mMnh nghiệp chướng nặng nề, từ ngày chúng ta xuất binh nhất định là ăn ngủ không yên, ta chính là muốn hắn như vậy.” ánh mắt Ân Sùng Húc tỏ vẻ chán ghét, “Tướng sĩ Đại Chu vây quanh Lương Đô, đêm nay sợ rằng Kỷ Minh khó mà yên thân … kéo một đêm hơi tàn, sẽ chỉ khiến cho quân sĩ Lương Quốc càng thêm tuyệt vọng, ngày mai công thành nhất định không đỡ nổi một đòn.” Tướng sĩ phía sau nghe Ân Sùng Húc nói, nhìn nhau không ngừng gật đầu, Ngô Tá nghe thấy cũng có chút đạo lý, cung kính nói, “Thuộc hạ ngu muội, Ân Đô Thống nói rất đúng.” Ân Sùng Húc bảo mọi người tản ra, một mình đứng ở bên ngoài quân doanh, nhìn Lương Đô đơn bạc, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin cho cuộc chiến ngày mai. “Kỷ Minh.
.” Ân Sùng Húc thấp giọng nói, “Ai mà ngờ được người tấn công vào Lương Đô lấy mạng ngươi lại chính là Ân Sùng Húc ta đây?” Từ trong ngực Ân Sùng Húc lấy ra khoá đồng tâm mà Nhạc Hoành tặng cho hắn lúc đại hôn cùng Mục Dung, vuốt ve hai chữ “Yên vui” không muốn buông tay, “Kỷ Minh, ngươi đánh vào Thương Châu hại A Hoành nhà tan cửa nát, đại thù của Nhạc gia, lại là ta thay A Hoành báo được, phần tình nghĩa này, A Hoành sẽ cảm kích ta suốt đời chăng …” Ân Sùng Húc liếc mắt nhìn đám quân sĩ tuần tra trên tường thành, khoé miệng khẽ cười nói: “Nói vậy ngược lại ta lại phải cảm ơn ngươi, nếu không phải có ngươi, sao có thể có Ân Sùng Húc ta ngày hôm nay?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Ân Sùng Húc nhíu mày, đem khoá đồng tâm cất vào trong ngực, chắp tay sau lưng ngạo nghễ nhìn Lương Đô phía xa. —— “Đại thiếu gia!” Phía sau là thị vệ thân tín Đinh Ninh của Ân Gia Bảo, cũng là thân tín của Ân Sùng Húc, thấy Ân Sùng Húc không có đáp lại vội chạy đến gần, ánh mắt nhạy bén quan sát bốn phía, thấy không có ai nhìn, từ trong tay áo lấy ra một phong thư có dấu ấn của Ân Gia Bảo đưa tới tay Ân Sùng Húc, thấp giọng nói: “Đại thiếu gia, đây là mật thư từ Tuy Thành, thành chủ căn dặn đọc xong lập tức đốt ngay.” “Thư của cha?” Ân Sùng Húc ngó trước nhìn sau, đầu ngón tay sờ sờ dấu ấn trên bìa thư, trong lòng có chút nghi ngờ. Đinh Ninh hiểu chuyện lùi về phía sau mấy bước, Ân Sùng Húc mở mật thư ra, dựa vào ánh trăng sáng tỏ đọc thật kỹ, “Ngô nhi Sùng Húc, theo như ý phụ thân mà làm, ngày chiếm được Lương Đô, việc đầu tiên là lấy Ngọc Tỷ truyền quốc giấu đi, tin chiến thắng cũng không được cấp báo về Huy Thành, nhớ kỹ lời cha dặn. Phải nhớ thật kỹ lời cha dặn.” Ân Sùng Húc đọc thật kỹ mấy lần, mỗi câu chữ đều ghi nhập trong lòng, “Ngọc Tỷ truyền quốc … tin chiến thắng không được cấp báo … nhớ kỹ lời cha dặn. Nhớ thật kỹ lời cha dặn.” Ân Sùng Húc ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ánh trăng vừa rồi còn sáng tỏ đã vội chìm vào mây đen, không còn chút ánh sáng. Ân Sùng Húc vo chặt mật thư, một cái siết mạnh giấy viết thư mỏng manh đã nát vụn, theo kẽ thay Ân Sùng Húc rơi ra tựa như hoa tuyết phiêu tán trong màn đêm. Đinh Ninh thấy vậy, bước nhanh đến gần Ân Sùng Húc, cúi đầu nói: “Bảo chủ phân phó chuyện gì có cần thủ hạ đi làm không?” “Cha nói...” Ân Sùng Húc muốn nói lại thôi, mi tâm không ngừng rung động, nuốt vào thở ra bỏ đi vài bước nói, “Ngươi lui xuống trước đi, để ta một mình ngẫm lại..
Suy nghĩ thật kỹ...” Đinh Ninh thấy Ân Sùng Húc vừa nãy còn trầm ổn giờ đã có chút bất an, trong lòng đoán được nhất định bảo chủ đã có căn dặn gì đó trong thư, cho nên biết điều lui xuống, để lại một mình Ân Sùng Húc nhíu mày suy nghĩ. —— “Cha...” Ân Sùng Húc nặng nề lẩm bẩm, “Người muốn nhi tử làm gì đây? Làm gì chứ? Giấu ngọc tỷ truyền quốc, tin chiến thắng không được báo về Huy Thành … mỗi một chuyện, đều là tội đại nghịch bất đạo, cha muốn Ân Gia Bảo dựng đất phong vương sao, đến cuối cùng cha muốn Sùng Húc phải làm thế nào đây?” Lồng ngực Ân Sùng Húc chợt trở nên nặng nề, bàn tay âm thầm đưa vào trong, chạm đến khối hổ phù Sài Chiêu ban cho. Ân Sùng Húc chật vật móc hổ phù ra … khối đá màu đen chạm trổ này, hoa văn trên đó như là vân rồng trên Trạch Thiên đại điện, hoặc như là cây tử đằng mê người, làm rối loạn thần trí. Ân Sùng Húc chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hổ phù này … là ở trên tay Nhạc Hoành… “Chắc đại ca chưa biết, người nắm giữ hổ phù có thể ra lệnh tam quân, nếu người đứng đầu không có mặt, người được uỷ nhiệm nắm hổ phù cũng có thể ra lệnh điều động. Quân sĩ trên dưới chỉ nhìn hổ phù không quản người cầm nó là ai.” Hổ phù trong lòng bàn tay nặng tựa ngàn cân, nhìn khối hổ phù này tựa như có ma lực vậy, Ân Sùng Húc vốn không muốn nhìn nữa, nhưng nó vẫn vững vàng nằm trong tay mình, chỉ có thể cầm thật chặt, không cho ai có thể cướp đi. “A Hoành chưa từng gặp ai thật thà chân chất như đại ca cả. Đối với người nhà hay người ngoài đều nhân hậu thật lòng.” “A Hoành…” Ân Sùng Húc cắn chặt môi dưới, thổ dốc lấy khoá đồng tâm từ trong ngực ra, nắm thật chặt như là sợ người khác cướp đi, “A Hoành … đại ca ở trong mắt muội, cho tới bây giờ … vĩnh viễn … cũng sẽ không thay đổi.” Sức mạnh của đồ vật trong hai bàn tay như là đang áp đảo thân thể Ân Sùng Húc, tựa như muốn phá huỷ nam nhân này, dồn hắn xuống vực sâu vạn dặm. Ân Sùng Húc muốn bỏ mặc sực mê hoặc của hổ phù, nhưng nó như có ma lực cứ bám chặt tay mình muốn vứt cũng không được, mà bàn tay trái nắm khoá đồng tâm, sớm đã hoà cùng máu thịt của hắn, dẫu có chết cũng không nguyện buông ra. “Đại ca nguyện ý trồng Hoa Mạn Đà nửa thiên hạ, cũng chỉ cầu A Hoành có thể liếc mắt nhìn đại ca thêm một lần.” “A Hoành, bây giờ muội bình an ở bên cạnh hoàng thượng, đại ca muốn gặp đều có thể gặp được, như vậy đã là chuyện may mắn lớn nhất rồi …. Đại ca không nên tìm bất mãn, khiến cho muội phải đau lòng…” Ân Sùng Húc chậm rãi buông hổ phù ra, đem hổ phù cất vào chỗ cũ, lại như vô số lần trước ngắm nhìn vuốt ve khoá đồng tâm, thoải mái nói, “Đại ca không cần giang sơn, đại ca chỉ cần muội, yên vui suốt đời.” Ân Sùng Húc đang muốn xoay người quay về doanh trại, đã thấy Đinh Ninh mới rời khỏi đang vội vã chạy về phía mình, khuôn mặt có chút kinh hoảng lo nghĩ. —— “Đại thiếu gia!” Đinh Ninh thở không ra hơi bước nhanh đến bên Ân Sùng Húc, cảnh giác nhìn xung quanh bốn phía, thở hổn hển nói, “Sở vương Kỷ Minh... Lặng lẽ phái sứ giả tới... muốn gặp đại thiếu gia... Có chuyện quan trọng... cần thương lượng!”! Chia sẻ: Có liên quan