Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 71: Mê hoặc



Ôn Dương nhìn tôi, cười lạnh nhạt, “Em vừa đi liền ba năm, biến mất vô tung vô ảnh, không cho ai tìm thấy, rồi lại im hơi lặng tiếng trở về. Nếu không phải bây giờ tôi tìm được, em còn sẽ lặng yên vô thanh vô tức về Mỹ, xoay người lại biến mất vài năm, sẽ không nghĩ đến việc liên hệ tôi, cũng không cho tôi biết bất cứ tin tức gì, sau đó, cứ như vậy một lần lại một lần.” Anh rõ ràng đang cười, tôi lại cảm thấy trong thanh âm bi thương cùng ẩn giận.

“Em không muốn bị tôi quấy rầy, tôi hiểu.” Anh thu lại nụ cười, nhìn tôi phát ra từng chữ đều đều, “Nhưng mà, tôi muốn biết, Thạch Sam, có phải thẳng đến một ngày tôi chết, em cũng sẽ đạm mạc bàng quan như vậy.”

Tim tôi giống như đột nhiên thắt lại, “Ôn Dương... “

Ôn Dương từ từ đứng lên, “Số điện thoại của tôi không đổi, nếu em muốn liên hệ, chúng ta sẽ có thời gian gặp lại, nếu không...” Khóe miệng anh cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt, thanh âm cô đơn, “Cũng không sao.”

Ôn Dương đi rồi.

Tôi ngồi tại chỗ cứ luôn nghĩ đến câu nói kia —— Mấy năm này của tôi, trải qua tốt hơn so với anh.

Hiện tại Ôn Dương u uất hơn quá nhiều, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm đó, có lẽ ngày tháng của anh thật không tốt như trong tưởng tượng. Tôi không rối rắm việc anh hiểu lầm tôi và Giang Ninh, đầy trong đầu chỉ là, anh không hề hạnh phúc như tôi dự đoán, khiến tôi không biết làm thế nào.

Tựa như một cây hoa ngươi luôn luôn tỉ mỉ che chở, cẩn thận nuôi dưỡng thật lâu, cuối cùng lại không hề kết hoa như mong đợi, tại thời điểm mà tôi không biết anh đã một mình chịu đưng ủy khuất lớn lao, tôi thậm chí muốn chạy đi chất vấn Dương Huyên, vì sao không hảo hảo quý trọng anh.

Nhưng ý tưởng này có vẻ không hề hợp lý, tôi lấy lập trường nào để can thiệp tình cảm người khác, những cái tôi gọi là hy sinh đó, cũng bất quá là tự mình đơn phương tình nguyện.

Thái độ cuối cùng của Ôn Dương rất rõ ràng, nếu trong lòng thật sự không vướng bận chuyện cũ thì liên hệ với anh, chúng tôi vẫn có thể làm bằng hữu, nếu để ý cũng không sao, anh sẽ không chủ động quấy rầy tôi.

Trước mắt tôi giống như lại hiện lên quãng thời gian thanh xuân kia, Ôn Dương một thân thương tổn, gia đình bất hòa, bằng hữu phản bội, từng thứ từng thứ anh quý trọng nhất dần dần mất đi, nhịn không được đau lòng người.

Tiếng chuông di động chặn ngang suy nghĩ, tôi yên lặng thở ra một hơi, tiếp nhận điện thoại.

“Thạch Sam, thế nào, trăng tổ quốc có tròn không?” Trong điện thoại vang lên thanh âm nhẹ nhàng.

Trong lòng tôi ấm áp kỳ lạ, mở miệng: “Rất đầy, đáng tiếc một mình ta cô đơn, nếu có khuê nữ ở đây thì càng viên mãn.”

Hai năm nay tính cách Giang Ninh thay đổi rất nhiều, càng ngày càng cởi mở, hiện tại đã rất ít thấy nàng lộ ra biểu tình xấu hổ túng quẫn gì. Chính nàng nói, đây là một loại trưởng thành, nhưng dạng thay đổi này khiến tôi thực hổ thẹn. Nàng là bởi vì tôi mà bị động phải trưởng thành, hai năm trước nàng vừa bận công tác, còn phải chiếu cố tôi tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề, biến nàng từ một cô nương vốn dĩ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lật người liền ngao thành một một nữ cường nhân tự mình đảm đương đủ thứ.

Trong điện thoại truyền ra tiếng Giang Ninh cười khanh khách: “Nói thẳng cậu nhớ mình là được rồi, chờ công việc bên này kết thúc, mình lập tức chạy về tổ quốc ôm ấp, làm bạn với lão nhân gia.”

Tôi cười cười: “Cậu vẫn nên bồi Gaby đi, chỗ này của tôi không bận, hảo hảo ổn định tình cảm một chút, đứa bé kia cũng quá đáng thương rồi.”

“Ha ha —— thật coi bản thân là nhạc phụ của mình rồi a, ba ruột mình cũng không quan tâm nhiều như cậu, cậu một mình ở bên đó phải hảo hảo tự chiếu cố, mỗi ngày ăn no ngủ ngon chơi vui, cách xa Ôn (thần) Dương, bảo trì trường mệnh trăm tuổi, thân thể an khang, hạnh phúc vạn niên.”

Nghe đến Ôn Dương, tâm tình tôi bỗng trầm xuống, không quấy rầy Ôn Dương, đây là quy tắc tôi tự định cho mình trước khi về nước, nhưng hôm nay nhìn thấy Ôn Dương...

Còn có thể cùng một chỗ với anh giống như ngày trước, đây từng là giấc mộng của tôi.

Cái này giống như là trước mặt một người đang đói khát, đột nhiên bày ra một đĩa bánh nhân thịt thật lớn, kết quả lại là chỉ nhìn không thể ăn, cảm giác này, thật quá là nhức nhối.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Giang Ninh nghi hoặc: “Cậu đã gặp Ôn Dương?”

“Ân —— xem như công sự, mới vừa gặp một lần, Ôn Dương cũng không phải mãnh thú hay dòng lũ cuốn, nào có khủng bố như cậu nói, huống chi bệnh của tôi đã khỏi rồi.”

Không ngờ thanh âm đối diện trở nên giận dữ: “Nghe khẩu khí của cậu sao giống như là muốn tiếp tục lui tới, trước khi về nước đã đáp ứng mình như thế nào, cậu đã nói sẽ cách Ôn Dương thật xa, giờ mới qua bao lâu?”

Phản ứng của Giang Ninh làm tôi giật nảy mình, vội giải thích: “Tôi cũng không nói gì, là hôm nay gặp mặt một lần thôi, anh ấy hiện tại cũng không như ý, tôi chỉ cảm thấy không cần thiết phải biến thành cả đời không qua lại với nhau, dù sao vẫn là đồng học.”

“Đồng học? Đồng học của chúng ta còn nhiều a, sao không thấy cậu yêu đồng học như vậy, người khác thì chưa tính, gặp Ôn Dương đầu óc cậu liền nóng lên, cái gì gọi là không như ý, người ta sự nghiệp thành công, thê tử xinh đẹp, cần đến cậu đau lòng sao? Mấy năm nay cậu ở Mỹ thế nào, hắn dù tệ hơn nữa, có thể khổ sở như cậu sao? Hắn có từng đau lòng cậu sao?”

Tôi cho tới bây giờ, chưa từng thấy Giang Ninh bén nhọn như vậy, tựa hồ mỗi từ mỗi câu đều mang theo oán khí cực đại, tôi hoãn thanh nói: “Giang Ninh, tôi biết cậu đau lòng cho tôi, nhưng tất cả đều không liên quan đến Ôn Dương, không phải anh ấy hại tôi thành thế này. Hết thảy tôi hứng chịu, nếu nói là số mệnh đã định cũng được, nói vận khí tôi không tốt, thái độ làm người thất bại cũng thế, đều không phải lỗi của Ôn Dương, không thể bởi vậy mà giận lây, anh ấy căn bản không hề biết.”

“Mình không quản, đừng cho là mình không biết, cậu chính là muốn gặp hắn, Thạch Sam, nghe lời của mình, đừng quan tâm đến Ôn Dương nữa, hắn không còn là tiểu hài tử, không cần cậu phải đảm đương vai trò thánh phụ. Thạch Sam, mình không muốn lại thấy cậu biến thành như vậy --”

Thanh âm Giang Ninh dần dần thấp xuống, nàng nức nở, “Mình không muốn lại thấy cậu tự hại, cũng không muốn nhìn thấy cậu nằm ở trên giường, bộ dạng giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, động kinh phát cuồng biến thành một người khác, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thế giới này. Cậu không vì bản thân, cũng phải ngẫm lại cảm nhận của chúng tôi, nha... nha... chúng tôi cướp cậu về từ trong tay tử thần bao nhiêu không dễ dàng, mình không muốn lại trải qua lần nữa, Thạch Sam, mình sợ... nha... nha “

Tôi vô cùng luống cuống, vội dỗ dành: “Được rồi, cậu đừng khóc, tôi cũng chưa nói sẽ có gì cùng người đó, chuyện gì mà tôi không nghe cậu, đừng khóc nữa, tôi đáp ứng cậu không đi tìm Ôn Dương.”

Giang Ninh ngừng tiếng khóc, thút thít nói: “Đừng gạt mình, nếu mình về nước nhìn thấy cậu có dính dáng gì cùng hắn, mình nhất định sẽ không tha thứ.”

Tôi thở dài: “Tôi nào dám lừa cậu, thật sự là càng ngày càng lợi hại rồi, cô nương trước kia giống như tiểu bạch thỏ, dịu ngoan bao nhiêu, hiện tại thì hay rồi, hơi không như ý liền xòe móng vuốt, may mà giờ đã có người muốn, nếu không tôi đây hối tiếc cũng không kịp rồi, người làm cha thật thất bại, làm sao lại dạy con thành cái dạng này. Hiện tại Gaby còn sủng cậu lợi hại hơn, cậu đây là muốn làm cọp mẹ bốn phương a.”

“Cái gì mà cọp mẹ!” Giang Ninh nín khóc bật cười, “Dù sao nghe mình là được rồi!”

Cẩn thận ngẫm lại, tôi quả thật đã lo sợ không đâu, công ty Ôn Dương càng làm càng lớn, đã thực hiện được giấc mộng lúc trước, tình cảm có lẽ tạm thời chẳng phải như ý, nhưng cuộc đời còn dài, loại chuyện tình cảm này, ai có thể cam đoan từ đầu đã gặp được đúng người đâu, ngày chung quy luôn sẽ tốt hơn thôi.

......

Sau đó, công việc biến tôi thành lu bù, không còn hơi đâu nghĩ đến chuyện Ôn Dương, trôi qua cũng thuận lợi.

Nhưng loại thuận lợi này, chỉ duy trì đến khi tôi nhận lệnh truyền từ tòa án!

Ôn Hách thế nhưng tố cáo tôi lừa đảo vơ vét tài sản!

Hắn làm sao biết tôi về nước? Sau khi về nước tôi căn bản là chưa từng gặp hắn.

Có lẽ chuyện trước đó tôi nhờ Lâm Duệ làm đã khiến Ôn Hách cùng đường bí lối, biết tôi trở về, sẽ muốn tôi phun ra năm trăm vạn kia đi?

Nhưng mà, hắn làm sao dám? Thông đồng với người khác hãm hại chính ca ca mình, còn muốn nháo đến toà án, coi như lành làm gáo vỡ làm muôi, vậy hắn cũng là người phạm tội, tôi tuy thiếu kiến thức pháp luật, nhưng vẫn cảm thấy sự việc này không thể lập án.

Tựa như hai tên cướp chia của không đều, sau khi đánh nhau vỡ đầu mẻ trán lại nháo đến toà án a, quan toà sẽ quản? Còn không đồng loạt bắt cả đôi sao. Chẳng lẽ là bởi vì Ôn Hách chưa thành công, cho nên không truy cứu, mà tôi quả thật đã lấy năm trăm vạn kia?

Tôi nhìn lệnh truyền, nghĩ không rõ chuyện này, kết quả cuộc điện thoại kế tiếp khiến tôi càng thêm mê mang.

“Xin chào ngài, tôi là Từng Lê, luật sư sở vụ Kiền Vũ, được Ôn Dương tiên sinh ủy thác, bàn bạc với ngài về sự việc ngài đã từng lừa đảo Ôn Hách vơ vét tài sản, hy vọng ngài sẽ có mặt vào phiên tòa ngày 20 tháng này.”

Cách dùng từ này giống như là muốn mời tôi tham dự một yến hội quan trọng vậy, qua hơn nửa ngày tôi vẫn chưa hoãn thần, chậm rãi ngồi xuống dựa vào sô pha, hỏi: “Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ, ngài mới vừa nói ai? Là ai ủy thác?”

“Ôn Dương tiên sinh, cũng chính là ca ca của nguyên cáo Ôn Hách.”

“Có bệnh sao!” Tôi nắm chặt điện thoại.

Cúp điện thoại, tôi ngồi lặng trên ghế, nhìn chằm chằm tờ lệnh truyền trong tay.

Di động lần thứ hai vang lên, tôi nhìn màn hình trong chốc lát, tiếp nhận.

“Ôn Dương tiên sinh dặn tôi, nếu ngài không tin có thể gọi điện thoại cho chính thân chủ của tôi, xác minh một chút.”

Tôi ngẩn ngơ, có trong nháy mắt như vậy, tôi như là đột nhiên bị người kéo tới giữa chốn băng thiên tuyết địa.

Tôi điều hòa hô hấp, nỗ lực câu thông cùng đối phương: “Nếu tôi nhớ không lầm, qua kỳ hạn truy tố thì không thể lập án, đây đã là chuyện ba năm trước rồi.”

“Thạch tiên sinh, đây không phải tố tụng dân sự, là thuộc án kiện hình sự, kỳ hạn truy tố là 5-20 năm.”

Người bên kia điện thoại lại nói, “Hiện tại ngài bị cấm xuất cảnh. Cho nên trong thời gian ngắn Thạch tiên sinh tốt nhất không nên có kế hoạch xuất ngoại.”

Tôi lớn tiếng chất vấn: “Ôn Dương không có lý do làm như vậy.” Tôi thật sự là nghĩ không ra.

“Cái này không trong phạm vi chức trách của tôi, bất quá, Thạch tiên sinh, mạo muội nói một câu, giữa huynh đệ ruột cho dù có mâu thuẫn đi chăng nữa, cũng rất dễ dàng điều tiết, vả lại chuyện này không có bất kỳ tổn hại gì đối với Ôn Dương tiên sinh.”

Tôi đương nhiên biết không tổn hại gì đối với Ôn Dương, nếu không lúc trước làm sao tôi lại liều mạng bất chấp nguy cơ ngồi tù mà làm chuyện này.

Trước khi đi tìm Tần Phủ, tôi đã giao băng ghi âm cho Lâm Duệ, tôi mang suy nghĩ đồng quy vu tận, muốn giải quyết Tần Phủ, thuận tiện thanh trù cái chướng ngại Ôn Hách này thay Ôn Dương.

Nhưng mà hiện tại Ôn Dương vì sao lại quay đầu giúp đỡ Ôn Hách, đôi với tôi như vậy? Máu mủ tình thâm sao? Tôi không tin!

Tôi phẫn nộ lớn tiếng quát lớn: “Anh thì biết cáigì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv