Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 51: Quỷ biện



Buổi sáng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tôi nhu nhu đầu cái đầu nặng nề, giống như thường ngày, nằm lì trên giường một hồi lâu.

Tối hôm qua uống say? Lần đầu tiên uống say, cảm giác hình như cũng không quá tệ, khó mới có được chính là một đêm không bị ác mộng quấy nhiễu, ngược lại còn mơ một giấc mơ đẹp, thân tâm đều mang cảm giác thỏa mãn đã lâu rồi chưa có được.

Tác dụng của cồn sao?

Ngay khi tôi chuẩn bị xuống giường, cánh tay xốc lên chăn đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một lượt, nơi này là...

Bức rèm màu vàng nhạt quen thuộc, trên cửa sổ có đặt mấy chậu hỉ dương lục thực, thủy chung bừng bừng sức sống, cũng không hề bởi vì chủ trước rời đi mà có gì thay đổi. Một nơi đã ở lâu như vậy, không cần phải xác nhận thêm gì nữa.

Tôi còn nhớ rõ tối qua Lâm Duệ hỏi tôi ở đâu, chẳng lẽ trong lúc thần chí không rõ lại nói ra nơi này? Cho nên hình ảnh Ôn Dương lưu lại trong trí nhớ, cái cảnh tượng được gắt gao ôm vào trong ngực đã lâu không có này, không phải là giấc mơ.

Tôi đau đầu nhu nhu thái dương, chẳng trách người ta đều nói uống rượu hỏng việc, hiện tại đối diện Ôn Dương chẳng phải tự chui vào ngõ cụt sao.

Tôi cầm lấy quần áo đầu giường, vội vàng bước xuống.

Trên đường đi qua phòng khách, thấy một thân ảnh cao ngất đang bận rộn trong bếp, cố gắng khống chế dục vọng muốn ngắm nhìn nhiều hơn một chút, tôi mang theo áo khoác tiến thẳng ra cửa. Trong lòng cũng không biết là oán giận Lâm Duệ hay là càng oán chính mình, nếu có gì đó ngoài ý muốn, để Ôn Dương nhìn thấy bộ dạng tôi nổi điên, cái này tôi tuyệt đối không thể chịu đựng.

Nhưng sự việc lại cố tình không thuận lợi như mong muốn, cửa bị lắp thêm hai khóa. Ôn Dương ở một mình đã sợ hãi như thế nào? Trước kia rõ ràng chỉ có một khóa, chờ tôi muốn mở cửa, chợt có một bàn tay từ phía sau vòng đến.

“Em muốn đi đâu?”

Thanh âm trầm thấp từ tính kia nháy mắt nhéo lên hết thảy cảm xúc của tôi, trái tim không tự giác nảy lên một nhịp.

Tôi âm thầm hít sâu mấy cái, mới chậm rãi xoay người. Ôn Dương cũng không hề buông tay, tôi tựa vào cửa, giống như bị anh dồn vào một không gian chật cứng, hô hấp đột nhiên ngừng lại, cái này thật sự là quá ái muội.

Tôi nghiêng đầu, cũng không nhìn anh, nói thẳng: “Tối hôm qua làm phiền anh rồi, em phải về nhà.”

“Đây... Chính là nhà em, ăn cơm trước đi.”

“Ôn Dương!” Thanh âm của tôi rõ ràng đề cao, tôi ngẩng đầu nhìn anh, Ôn Dương đã thu hồi tay, đứng thẳng người, trong con ngươi tựa hồ thoáng qua một tia luống cuống, nhưng trên gương mặt tuấn tú vẫn như cũ lãnh đạm.

Anh lui ra sau một bước, nói: “Xin lỗi, em không thể đi.”

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Ôn Dương, anh không thể làm như vậy.”

Ôn Dương cũng nhìn tôi, thản nhiên lên tiếng: “Vậy em nói cho anh biết nên làm như thế nào? Làm như thế nào, em mới nguyện ý ở lại?”

“Em...” Tôi nhất thời nghẹn họng, tôi không thể ở lại.

Ôn Dương cũng trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Nghe được đoạn ghi âm đó, anh không cách nào thuyết phục mình tin tưởng em, thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh không tin em, em trách anh như thế nào cũng được, nhưng mà...”

Anh than nhẹ một tiếng, đột nhiên đặt tay lên vai tôi, “Nhưng anh không rõ, em vì sao phải giấu anh làm chuyện đó, sẵn lòng thương lượng cùng Quan Lỗi, lại không muốn cho anh biết. Thạch Sam, vì sao em lại chọn làm như thế?”

Ôn Dương vẫn luôn rất lợi hại, không hề bởi vì hiểu lầm lúc trước mà mơ hồ, một mặt giải thích, mặt khác vẫn có thể nhắm thẳng vào mấu chốt của vấn đề, nhưng những điều này tôi vô pháp giải thích.

Tôi nghiêng người tránh khỏi tay anh: “Nếu anh đã nói xong, em còn có việc, xin phép đi trước!” Tôi xoay người muốn mở cửa, tôi hiện tại đã giống như một nửa kẻ điên, giờ thì có thể nói cái gì.

Nhưng mà không đợi tôi đụng tới cửa, liền bị Ôn Dương vô thanh vô tức vươn tay kéo lại, “Em đang trách anh?”

Chúng tôi ghé vào rất gần nhau, khoảng cách như vậy, tôi tinh tường nhìn thấy cảm xúc sâu thẳm trong mắt anh. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt kiên định độc đoán mà ý vị, không cho tôi bất kỳ không gian nào để né tránh.

Cả người tôi băng cứng, đối mắt với Ôn Dương chốc lát, cơ hồ muốn quay đầu: “Anh buông tay.”

Thần sắc Ôn Dương buồn bã, anh buông tôi ra, tự giễu cười cười: “Giận cũng đúng, anh vẫn luôn cho là mình đã bảo hộ em được thật tốt, mà không biết em vì anh làm bao nhiêu thứ. Anh ở trong mắt em, có phải căn bản là không đáng nhìn?”

Tôi thật lòng lắc đầu nói: “Không có.”

Bây giờ có thể là anh áy náy, bởi vì anh không nhớ rõ hậu quả của việc đã tín nhiệm tôi đời trước, anh không biết, tôi lại không thể kể ra.

Nói đến cái thời điểm kia, Ôn Dương rõ ràng đã rất giận, rõ ràng có chứng cớ, rõ ràng có cơ hội trở mình, nhưng lại không kiện, cuối cùng chấp nhận thả tôi đi. Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính thương tổn tôi. Anh có hiểu lầm tôi, không tín nhiệm tôi, trong lòng tôi cũng có lẽ bởi vậy mà oán giận, nhưng tôi không thể phủ nhận phần ôn nhu này.

Ôn Dương thần sắc tiêu điều, trầm mặc một hồi: “Anh biết, em vì anh mà bán đi căn nhà người thân để lại, toàn bộ đầu tư vào cổ phiếu, chỉ để giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn kia. Anh biết, em vì sức khỏe của anh mà hao hết tâm tư, khổ luyện nấu ăn. Em luôn luôn thanh cao, lại không tiếc làm trái bản tâm, quấn lấy một cô nương. Anh biết, em rõ ràng tức giận bởi vì anh không cho em vào công ty, lại vẫn vì công ty của anh mà lao tâm lao lực, một mình đọ sức với Ôn Hách. Anh cũng biết em lặng lẽ làm hết thảy, chưa bao giờ nghĩ muốn để anh biết, anh thế nhưng lại không cho em đủ tín nhiệm.”

Anh bỗng nhiên bật cười, đáy mắt lại thoáng ẩn bi thương: “Bán đi đồ vật của người thân lưu lại, anh biết đó là cái cảm giác gì, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ có người vì mình mà làm đến bước này. Anh không dám nghĩ đến những gì mình đã làm, em giận anh là đương nhiên, anh cũng vô pháp tha thứ cho bản thân.”

Tôi cúi đầu, trong lòng chua xót. Tôi nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Dương, chậm rãi mở miệng: “Em không hề giận anh, đổi lại là em cũng sẽ không cách nào tin tưởng. Đã ghi âm như vậy rồi, không liên quan đến tín nhiệm. Chuyện này kỳ thật không có gì cả, Ôn Dương, em không trách anh.”

Chuyện này vốn không thể trách Ôn Dương, cho dù là người thân sợ cũng khó chấp nhận được khảo nghiệm đó. Nói cho cùng đều là do tôi giấu diếm mà tạo thành, tôi nghĩ chờ khi mua được biệt thự về mới thẳng thắn với anh, tôi rất muốn có một kết cục trọn vẹn, kết quả biến khéo thành vụng. Bây giờ quay đầu lại nhìn những thứ mình đã làm, cũng không phải một từ “Ngu ngốc” có thể hình dung.

Vấn đề của chúng tôi không hẳn là ở việc hiểu lầm, chỉ cần đồng ý nói chuyện, chịu giảng giải, trên đời này nào có hiểu lầm gì không tháo gỡ được, vấn đề là tôi đã mang phần tình cảm không thể chấp nhận kia đối với anh, là chứng bệnh có thể nổi điên bất cứ lúc nào của tôi, chúng tôi đã không thể quay về rồi.

Ôn Dương có vẻ rất sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi ôn nhuận như ánh chiều, anh nói, “Thạch Sam, em thật sự không trách anh?”

Tôi hướng anh cười nói: “Em không trách anh, em đã nói rồi, anh dù làm bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không trách, những lời này vĩnh viễn hữu hiệu đối với anh.”

Đời này của tôi vì chuộc tội mà sống, vô luận phát sinh cái gì, tôi đều nhớ rõ lời thề lúc ban đầu, vĩnh viễn không bị những ác niệm ti tiện kia khống chế, vĩnh viễn sẽ không thương tổn anh, bước qua hết thảy gai nhọn trùng điệp, dùng hết toàn bộ khí lực, chỉ vì hạnh phúc cuối cùng của anh. Không vì cảm động anh, chỉ vì tâm đắc cứu rỗi hai kiếp phiêu linh của mình.

Ôn Dương ngẩn người, mi phong chậm rãi giãn ra: “Cứ như vậy tha thứ sao, em đối với anh có phải quá tốt rồi không.”

Ôn Dương cười, nói xong anh lại vươn tay muốn ôm tôi vào trong ngực.

Tôi giật mình, mạnh lui về sau một bước, thanh âm hoảng hốt: “Ôn Dương!”

Tim tôi nhảy loạn mấy hồi, mất một lúc lâu mới khắc chế được ý tưởng muốn ôn tồn, nghiêm mặt nói: “Em nghĩ anh có nhiều chỗ hiểu sai rồi, không phải em đối với anh tốt, mà là anh tốt với em, em mới đối lại như vậy. Chuyện này quả thật em không có chỗ nào để trách anh, cho nên em mới không giận, nhưng đây không có nghĩa là chúng ta có thể quay về như trước kia.”

“Vì sao?” Biểu cảm của Ôn Dương đình trệ, nụ cười trên mặt rất nhanh tan rã.

Tôi hít vào một ngụm, nói: “Ngày đó những gì anh và Lương Mễ nói trên bàn ăn em đều nghe thấy, lúc đó em rất khiếp sợ, bằng hữu của anh có lẽ chứng kiến không được đầy đủ, cho nên mới nói ra loại lời như vậy. Trên thực tế, cái gọi là tốt mà em đối với anh, chỉ là trợ giúp tiền bạc, đều xem như trong khả năng, cũng không có gì quá to tát. Nhưng anh đối tốt với em, em lại cảm giác đã vượt qua tình bằng hữu bình thường rồi, mỗi ngày hỏi han ân cần không nói, còn không cho phép em ở bên ngoài quá muộn, luôn làm ra mấy hành động ái muội, tựa như vừa rồi, đó cũng không phải cử chỉ giữa bằng hữu bình thường. Cho nên em nghĩ, không chừng là anh có ôm ý tưởng gì đó với em, cái này khiến em sợ hãi.”

Tôi nhìn biểu tình Ôn Dương vỡ vụn, kiên trì nói tiếp, “Cho nên chúng ta vẫn là bằng hữu, nhưng em không thể ở lại chỗ này. Nếu có gì cần giúp đỡ em vẫn sẽ tận trách với vai trò một bằng hữu, nhưng em không muốn có quan hệ ái muội gì với anh, khiến cho người khác sinh ra iên tưởng gì không dúng. Kỳ thật nếu không nhờ có Lương Mễ, em cũng không ý thức được điểm này, quan hệ của chúng ta quả thật quá mức thân thiết rồi, dù là bằng hữu, cũng nên có khoảng cách.” (không biết mọi người thấy thế nào, mình thấy Thạch Sam nói đúng lắm Ծ_Ծ)

Ôn Dương đứng lặng ở đó, phỏng chừng đã bị lời của tôi làm cho khiếp sợ tột đỉnh. Thật không mấy ai có thể mặt dày đến trình độ này, vừa ăn cướp vừa la làng, thế nhưng ác độc cắn ngược lại anh một miếng, tam quan của Ôn Dương phỏng chừng đều bị hủy rồi.

Ôn Dương hơn nửa ngày mới bình ổn được một chút, nói, “Không phải... anh...”

Tôi đương nhiên biết anh không có, tôi nhìn thần sắc quẫn bách của Ôn Dương, ngược lại không hề cố kỵ, tiếp tục nói dối không chớp mắt: “Tuy rằng em không kỳ thị cái này, nhưng trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên mấy ngày nay em thật sự là có tức giận. Em cũng biết thanh giả tự thanh, nhưng không cần thiết phải tạo thêm cho mình cái rắc rối gì, chúng ta vẫn là bằng hữu, nhưng em không cách nào tiếp tục ở lại.”

(thanh giả tự thanh: ý nghĩa tương tự cây ngay không sợ chết đứng)

Chờ tôi đẩy cửa rời đi, Ôn Dương vẫn là một bộ dạng không kịp phản ứng.

Tôi ra khỏi căn hộ, bước đi trong tiểu khu, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Ôn Dương nhịn không được cười ra tiếng. Người này thật quá ngốc, thế nhưng lại tin, rõ ràng là người rất lợi hại, sao có thể ngốc như vậy đây.

Tôi càng nghĩ càng buồn cười, càng cười tiếng càng lớn, chiêu tới vô số ánh mắt xem náo nhiệt của người qua đường. Tôi vẫn coi như chỗ không người, cuối cùng cười đến bụng đều quặn đau, cười đến gập người, cười lại phát hiện trong khóe mắt ẩm ướt.

Tôi cười cái gì đây, tôi mới là tên ngu ngốc thảm thương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv