Lưu Sương ngồi trên ghế, nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đêm đen như mực, điểm xuyết những vì sao lấp lánh như đá quí gắn lên tấm nhung đen, lóng lánh phát sáng, vầng trăng non nằm đó, tản ra ánh sáng lành lạnh.
Sư huynh đã đi, vẫn vội vã như vậy, trong không khí tựa hồ lãng đãng khí tức của sư huynh, nhưng mà người thì đã đi rồi. Trái tim Lưu Sương tràn ngập cảm giác mất mát.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng và sư huynh gặp thì ít mà xa cách thì nhiều. Hắn luôn luôn có chuyện chưa giải quyết xong. Lưu Sương thật sự không rõ, sư huynh rốt cuộc là có chuyện gì chưa giải quyết.
Nhiều năm qua, Lưu Sương lần đầu tiên kinh hoàng nhận ra, kỳ thật nàng không hề biết một cái gì về sư huynh.
Hồng Ngẫu chứng kiến Lưu Sương tâm tình khó coi, liền yên lặng, thắp đèn lồng treo trên hành lang, lẳng lặng bầy lên bàn một ít thức ăn đơn giản.
Lưu Sương bê bát cơm, yên lặng ăn, mặc dù thực sự chẳng nhận biết được mùi vị gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trong hẻm đột nhiên truyền đến tiếng láo nháo, trong bóng đêm tĩnh mật, cực kỳ chói tai. Tiểu viện Lưu Sương ở là khu bình dân, luôn luôn tĩnh mật, không biết là xảy ra đại sự gì, mới khiến mọi người xôn xao như thế.
Nhưng căn bản là không liên quan tới nàng, Lưu Sương nghĩ vậy, vùi đầu ăn cơm.
Hồng Ngẫu ngược lại không chịu nổi, chạy ra nhìn một chút, chỉ chốc lát sau liền chạy trở về, thần sắc bối rối, có chút kinh hoàng mà nói: "Tiểu thư, có rất nhiều người, hình như —— hình như là đi về phía chúng ta!"
Trái tim Lưu Sương căng thẳng, có một loại dự cảm không rõ, đúng vào lúc này, cổng bị mở ra, một chuỗi đèn lồng như trường long tiến vào, chỉ một thoáng đã thắp sáng tiểu viện như ban ngày.
Một người chậm rãi đi ra, mặc cung phục cẩm tú, đúng là tùy tùng của thái hậu – Lưu công công.
Hắn nhỏ giọng hỏi thăm: "Bạch Lưu Sương ở đây phải không?"
Lưu Sương chậm rãi đứng dậy, tiến về phía trước, nói: "Bạch Lưu Sương ở đây, không biết Lưu công công đến hàn xá, không tiếp đón từ xa!" Lưu Sương thản nhiên nói, ngược lại trong lòng cực kỳ buồn bực, không rõ những người này tại sao lại tìm tới. Người trong cung muốn kiếm ai đó, đúng là không khó, Lưu Sương chỉ không rõ, nàng cùng hoàng thất từ hôm nay trở đi đã không còn quan hệ gì nữa, bọn họ đến tìm nàng, là vì cái gì chứ?
"Thái hậu có ý chỉ, xin mời Bạch Lưu Sương tiến cung xem bệnh!" Lưu công công nhỏ giọng nhắn nhủ, xong mới khách khí nói với Lưu Sương: "Xin người thu thập đồ đạc nhanh một chút, nhớ mang theo túi thuốc của người."
Hóa ra muốn nàng tiến cung khám bệnh, Lưu Sương không hiểu được, trong cung nhiều ngự y như vậy, thái hậu tại sao lại muốn nàng. Nhưng mà, ý chỉ của thái hậu, muốn từ chối là không thể, Lưu Sương đành phải cầm túi thuốc, theo Lưu công công lên xe ngựa.
Tiếng vó ngựa xé gió lao đi, chở Lưu Sương hướng về phía hoàng cung, qua ngọ môn, xuyên qua tầng tầng cung điện, dừng lại trước một cung điện.
Lưu Sương xuống xe ngựa, theo Lưu công công chậm rãi đi vào trong điện. Đây là một cung điện đẹp đẽ quý giá tao nhã, giờ phút này cả cung điện được thắp sáng như ban ngày. Ngoài hành lang hạ, đứng đầy cung nữ thái giám, ai cũng đứng im như tượng, thở mạnh cũng không dám .
Lưu Sương một mực tò mò, rốt cuộc là người phương nào bị bệnh.
Lưu công công đi vào truyền lời, chốc lát sau liền ra đón Lưu Sương đi vào.
Lưu Sương đi vào trong điện, không khỏi kinh ngạc giật mình.
Bên trong rất rộng lớn, dĩ nhiên có rất nhiều người, nhưng lại giống như không có ai, bởi vì, không có ai nói chuyện, trong điện tĩnh mật đến đáng sợ.
Lưu Sương đưa mắt nhìn một vòng, nhìn thấy trước mặt là phượng tháp thượng, thái hậu đang ngồi trên. Hoàng thượng chắp tay đi tới đi lui trong điện, vẻ mặt ưu sắc. Hoàng hậu thì đứng ở bên cạnh thái hậu, sắc mặt tái nhợt, bàn tay trắng nõn cầm một cái khăn tay, thỉnh thoảng chà xát, nhìn qua đúng là rất khẩn trương.
Xem cái điệu bộ này, quả nhiên là có người bị bệnh, mà thân phận của kẻ đó rất quan trọng.
Lưu Sương quỳ xuống thi lễ với thái hậu Hoàng thượng hoàng hậu, sau khi thi lễ nghe thanh âm uy nghiêm của thái hậu, trầm giọng nói: "Sương nhi, không nên đa lễ, đứng lên đi!"
Lưu Sương theo lời đứng dậy, đụng vào ánh mắt Bách Lý Hàn ngay lập tức.
Hắn đứng ở bên cạnh thái hậu, ánh mắt rất là an tĩnh, nhưng, đã có hiện lên một cỗ mãnh liệt, đem trái tim Lưu Sương treo lên còn gợn sóng.
Lưu Sương lảng tránh ánh mắt của hắn, nghe thấy thái hậu lo lắng nói: "Sương nhi, ai gia hôm nay truyền ngươi đến, là để ngươi khám bệnh cho Băng nhi, ngươi nhất định phải dùng hết khả năng của mình, chữa cho Băng nhi thật tốt!"
Ngực Lưu Sương như bị kiềm hãm, vẻ mặt kinh sắc, nàng không ngờ được, là Bách Lý Băng bị bệnh sao? Mấy ngày trước, hắn còn vô pháp vô thiên nhảy nhót như điên khắp chốn, hôm nay, đã ngã bệnh rồi?
"Mẫu hậu, nàng thật sự có thể chữa cho Băng nhi sao?" Hoàng hậu đứng một bên không tin nói.