" Không biết vị cô nương này tên họ là gì? Lại thế nào một mình xuất hiện tại nơi thâm sơn?" Nam Cung Tố Nhị cong môi hoài nghi hỏi Giang Ngọc vẫn đang một mực nhìn mình. Nàng luôn cảm thấy nữ tử này không tầm thường, đặc biệt là ánh mắt, khiến nàng cảm thấy giống như đã từng quen biết....
Giang Ngọc tỉ mỉ quan sát đến nhất cử nhất động của Nam Cung Tố Nhị, thật là không giải thích được vì sao Nhị Nhi không nhận ra mình, cho dù Giang Ngọc nàng thân mặc nữ trang thì đã sao! Lúc các nàng cùng một chỗ đùa nháo hưởng lạc, Giang Ngọc nàng lúc đó chẳng phải cũng quang lỏa, dùng dung mạo vốn có đối diện nàng ấy sao! Bây giờ người biểu tình xa lạ này nhất định cũng không hoàng hậu Nhị Nhi của nàng! Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Ngọc kích động, nhưng cưỡng chế tâm tình, cúi đầu châm chước tính toán, sau đó mới chậm rãi nâng tay lên ôm đầu, biểu tình thống khổ nhíu mày yếu ớt thì thào: "Ta, đầu ta đau quá, ta chỉ nhớ rõ ta là Nguyệt Nhi, những chuyện khác vì sao tất cả đều không nhớ gì cả...." Giang Ngọc không muốn nhiều lời, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, chi bằng mượn cớ mất trí nhớ, tạm thời mượn dùng nhũ danh Nguyệt Nhi của Đổng Thúy Trúc.
Nguyệt Nhi... Nghĩ đến Nguyệt Nhi, Giang Ngọc nhất thời phân tâm, nàng tìm Nguyệt Nhi đã lâu không có kết quả, không biết nàng ấy rốt cuộc đang ở phương nào, có mạnh khỏe không? Lần này chỉ cầu Nhị Nhi sẽ không giống như Nguyệt Nhi, mất tích không thấy, bặt vô ấm tính...
" Nguyệt Nhi?" Vệ Trường Phong nghe Giang Ngọc tự xưng là Nguyệt Nhi, trong lòng run lên, bỗng nhiên nhớ đến muội muội thất tán nhiều năm, biểu tình ngưng trọng nhìn Giang Ngọc.
Thị nữ ở bên cạnh thấy Giang Ngọc dáng vẻ thống khổ, liền tiến lên đỡ lấy nàng, trấn an nói: "Công tử, vừa rồi Tôn đại phu cũng xem qua thương thế, nói vị cô nương này có thể đập trúng đầu, thân thể bị chấn động mạnh, có lẽ sẽ tạm thời mất đi ký ức, có lẽ đã thật sự giống như Tô đại phu nói, cô nương nàng thực sự mất đi ký ức!"
Vệ Trường Phong giương mắt nhìn thị nữ một cái, lại nhìn về phía Giang Ngọc, nhìn niên kỷ dáng vẻ lại cùng muội muội năm đó thất tán vô cùng không khớp, biết cũng không phải muội muội Nguyệt Nhi, nhưng trong lòng lại sản sinh hảo cảm, thấy nữ tử ôm đầu khó chịu hắn vô cùng không đành lòng, liền ôn nhu vỗ lưng nàng, nói: "Nếu nghĩ không ra, vậy không nên nghĩ nữa, Ngự Long sơn trang này của ta vô cùng an toàn u tĩnh, Nguyệt Nhi cô nương hoàn toàn có thể an tâm ở lại, có Vệ Trường Phong ta không ai dám khi dễ Nguyệt Nhi cô nương, cáp..."
Giang Ngọc cúi đầu khẽ động thân thể , tránh thoát bàn tay của Vệ Trường Phong, liếc mắt nhìn Nam Cung Tố Nhị hành vi cử chỉ có chút quái dị, thầm nghĩ trong lòng, Giang Ngọc nàng thật ra cũng đang có ý ở lại chỗ này, một là muốn nhanh chóng tìm được hoàng hậu Nhị Nhi của nàng, hai là phải tra ra Ngự Long sơn trang rốt cuộc là long đàm hổ huyệt gì, còn có Vệ Trường Phong này cùng Nam Cung Tố Nhị giả mạo rốt cuộc có rắp tâm gì, mục đích là gì! Hơn nữa hiện tại nàng có thương tích trong người, nếu không phải tự mình đã từng có kỳ ngộ, có lẽ cũng đã sớm mất hết công lực mà mất mạng, hiện tại nàng cần thời gian điều dưỡng sớm ngày khôi phục võ công, có câu tục ngữ nói rất hay, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất...
" Nguyệt Nhi?" Nam Cung Tố Nhị cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Ngọc, nũng nịu nói: "Hừ, tên này nghe qua triền miên dụ người. Nguyệt Nhi cô nương thế nào lại mất trí nhớ đúng lúc như vậy đây? Sẽ không phải là có lời gì không thể nói đi? Ha ha...." Nam Cung Tố Nhị yêu mị bật cười, ghé mắt nhìn dung mạo của Giang Ngọc, lại thướt tha lách đến trước giường của Giang Ngọc, lay động chiếc quạt mỹ nhân duyên dáng che đi nửa đôi mắt hoa đào, cười nói: "Quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sư huynh ta người này thích nhất là mỹ nhân, Nguyệt Nhi cô nương nếu như đã mất đi ký ức thì cứ xem nơi này là nhà mình, ở chỗ này cố gắng tĩnh dưỡng, ngươi nếu có chuyện gì thì cứ tùy ý nói với sư huynh ta, hắn a, hừ, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp khiến Nguyệt Nhi cô nương ngươi hài lòng, đúng hay không sư huynh nga ~."
Vệ Trường Phong trừng Nam Cung Tố Nhị nói chuyện âm dương quái khí một cái, đứng dậy ôn nhu cười nói với mỹ nhân trên giường: "Đó là dĩ nhiên, Nguyệt Nhi cô nương có bất luận việc gì đều có thể nói ra, Vệ Trường Phong ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ..."
Giang Ngọc nhìn thoáng qua Nam Cung Tố Nhị vạn phần yêu mị trước mặt cùng Vệ Trường Phong, khẽ nở nụ cười, vội vàng đứng dậy đi xuống trước giường, dùng tư thái tha thướt chỉ có ở nữ tử cúi người hành lễ với hai người đối diện, đè thấp âm điệu nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nhi đạ tạ nhị vị ân công cứu mạng..."
....
Một góc đường phố phồn hoa náo nhiệt, hắc ý nam tử người đầy thương tích đang lảo đảo từ xa xa đi tới, người đi đường thấy hắn người đầy vết máu chật vật không chịu nổi đều cố ý tránh né.
....
Giang Trí Viễn nhịn xuống đau nhức trên người, cố chống tinh thần tìm đường sinh cơ trên Long Quyết Lĩnh, dọc theo đường đi máu tươi trải dài, lúc này trên người nàng đã không còn pháo sáng truyền tin, lại phải vội vàng tìm viện binh trở lại cứu Giang Ngọc, mặc dù trong lòng nàng biết rõ khả năng có thể cứu Giang Ngọc trở về là cực kỳ bé nhỏ...
Bởi vì mất mấu quá nhiều cơ thể Giang Trí Viễn đã không còn nửa phần khí lực, không cẩn thận ở tại ngã rẽ bị người đụng ngã xuống đất, trước mặt tối sầm mà ngất đi.
.....
" A, tiểu thư, làm sao bây giờ a! Người này thế nào thoáng chốc liền ngất đi? Là, là hắn đụng vào chúng ta, hắn thế nào còn ngất đi trước! Không phải là gặp phải kẻ ăn vạ chứ!" Một nha hoàn sợ đến vội vàng lắc mình trốn đến phía sau một vị nữ tử che khuất nửa khuôn mặt, khẩn trương sợ hãi nói.
Nữ tử che mặt cũng không hiểu rõ nguyên nhân mà cúi đầu nhìn về phía người ngã trên mặt đất, cẩn thận cúi người dùng tay lay động hắc y nhân kia, nhẹ giọng hỏi: "Công tử, ngươi làm sao vậy?"
Giang Trí Viễn mơ hồ nghe bên tai có người nói chuyện, liền dùng hết một tia khí lực cuối cùng giơ tay lên bắt lấy người kia, giọng nói khàn đục: "Cứu, cứu cứu...." Lời còn chưa dứt, Giang Trí Viễn lại vô lực hôn mê.
Nữ tử bị Giang Trí Viễn bắt lấy mắt cá chân không khỏi giật mình, vội vàng lui về phía sao, chỉ thấy hắc y nam tử vô lễ kia lại hôn mê không nói gì, cẩn thận quan sát mới phát hiện trên người nam tử này vết máu loang lổ, xiêm y hỗn loạn, nàng xoay người vội vàng nói với nha hoàn trốn phía sau mình nói: "Tiểu Hương, Điền Ngũ, các ngươi mau đến xem người này hình như bị thương!"
...
Trẫm muốn nàng sống sót, hứa với ta, kiếp sau cho trẫm nhìn Hồng Ngạn mặc nữ trang là dáng vẻ thế nào...."
....
Giọng nói kia từ gần đến xa, làm cho ngươi ta lo lắng bất an, Giang Trí Viễn đưa tay muốn giữ lấy người kia, nhưng thân thể lại không hề có khí lực, không cử động được nửa phần, trong lúc nóng lòng một cơn đau thoáng chốc kéo đến, Giang Trí Viễn phút chốc mở mắt, chỉ thấy trước mặt một vị lam y lão giả đang nâng tay cởi y phục thi châm cho nàng. Giang Trí Viễn vội vã phất tay đẩy ngân châm của lão giả ra, ngồi dậy kéo vạt áo của mình lại cả giận nói: "To gan, ngươi là người phương nào?"
Ngân châm trong tay lão giả bị Giang Trí Viễn hất đi, trợn mắt chán nản nói: "Tiểu tử này không biết tốt xấu, ngay cả Vương thần y ta ngươi cũng dám đánh, hừ, nếu không phải nể mặt Đổng tiểu thư, lão phu mới lười quản ngươi!" Nói xong , đứng dậy phủi áo đi đến trước mặt nữ tử bên cửa sổ: "Đổng tiểu thư, tiểu tử bên trong đã tỉnh lại, thân thể không có gì trở ngại, vậy lão phu cũng xin cáo từ."
Nữ tử vừa nghe Giang Trí Viễn tỉnh lại vội vàng gật đầu hành lễ nói lời cảm tạ, nói: "Đa tạ Vương thần y, lát nữa để Hương Nhi tặng ngài chút điểm tâm ta tự tay làm, để ngươi nếm thử."
Vương thần y vừa nghe là nàng tự mình xuống bếp làm điểm tâm, cười đến vui sướng, nói: "Đổng tiểu thư quá khách khí, bất quá trù nghệ của Đổng tiểu thư có thể nói là nhất lưu, nổi danh trong Bàn Long Thôn của chúng ta, thịnh tình của cô nương vậy lão phu từ chối thì bất kính, ha ha ha, lão phu sẽ ở nhà chờ mỹ vị của cô nương, ha ha..."
....
Tiễn chân Vương thần y, nữ tử vội vàng vén rèm đi vào nội thất, nhìn về phía hắc y nam tử nhíu mày ngồi trên giường: "Ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?"
Giang Trí Viễn nhìn về phía nữ tử che mặt vừa vào, chỉ cảm thấy quen thuộc, nhìn kỹ dĩ nhiên là Đổng Thúy Trúc đứng đầu bát viện, vội hỏi: "Đổng tiểu thư?"
Đổng Thúy Trúc gật đầu mỉm cười, đưa chén thuốc cho tay đến trước mặt Giang Trí Viễn, nói: "Là ta, đây là phương thuốc chữa trị vết thương trên người, Giang công tử uống thuốc trước đi."
Giang Trí Viễn nhìn chén thuốc một chút, lại nhìn Đổng Thúy Trúc, sau đó bưng chén uống cạn, nàng phải nhanh chóng hồi phục, để đi tìm chủ tử của nàng...
" Công tử không phải hẳn là ở trong triều cùng bệ hạ sao? Vì sao bản thân bị trọng thương xuất hiện ở nơi hẻo lánh này?" Đổng Thúy Trúc nhịn đã lâu rốt cuộc hỏi là điều muốn hỏi.
Một câu nói khiến Giang Trí Viễn nhớ lại tất cả, đáy lòng đau xót, nhưng Giang Ngọc rơi xuống núi quan hệ trọng đại, tuyệt không thể đơn giản tiết lộ với người khác. Giang Trí Viễn suy tư một chút, đạm nhạt nói: "Ta, ta là xuất cung làm chút việc riêng, không ngờ nửa đường bị người tính kế, mới có thể rơi vào thảm cảnh như thế, may mà gặp được Đổng tiểu thư cứu giúp."
" Giang công tử không cần khách khí, vậy, vậy không biết bệ hạ có khỏe không?" Đổng Thúy Trúc khẩn trương nhìn về phía Giang Trí Viễn hỏi.
" Bệ hạ ở trong triều tất cả mạnh khỏe, Đổng tiểu thư không cần lo lắng." Giang Trí Viễn chột dạ trả lời, sau đó mới nhìn về phía Đổng Thúy Trúc, hỏi lại: "Đổng tiểu thư thế nào lại ở chỗ này, năm đó bệ hạ đã từng sai người đến Giang Nam tìm tiểu thư mấy lần, muốn đón Đổng tiểu thư vào kinh, nhưng người phái đi lại phát hiện Tử Vân Đình không một bóng người, âm thầm điều tra nghe ngóng lâu ngày cũng không có bất cứ tin tức gì của tiểu thư, vì thế bệ hạ còn vì tiểu thư thương tâm rất lâu, không biết Đổng tiểu thư rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại lưu lạc đến nơi này?"
Đổng Thúy Trúc nghe Giang Trí Viễn nói Giang Ngọc thực sự đã từng tìm nàng, đôi mắt thoáng chốc lóe ra ánh sáng, nhưng chỉ thoáng qua liền cúi đầu cay đắng nói: "Cầu xin ngươi đừng nói cho nàng biết ngươi từng gặp ta, Thúy Trúc không muốn để nàng tìm được. Giang công tử ngươi cũng biết Đổng Thúy Trúc ta đã từng là một nữ tử thanh lâu, hơn nữa còn đứng đầu bát viện, thân thể không trong sạch của ta đã hầu hạ qua bao nhiêu người, bây giờ, bây giờ nàng đã là hoàng đế, Thúy Trúc không muốn bởi vì ta mà ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ, khiến nàng bị thiên hạ chê cười."
Giang Trí Viễn nhíu mày, nhìn nữ tử trước mặt cúi đầu rũ mi, tình thâm bực này, có can đảm vứt bỏ vinh hoa phú quý vinh hoa phú quý suy nghĩ vì Giang Ngọc khiến nàng bội phục, nếu như nàng ấy biết bệ hạ lúc này sinh tử bất minh, tất nhiên cũng sẽ thương tâm khổ sở như nàng, nghĩ vậy nàng không khỏi nhắm mắt thở dài một tiếng, âm thầm cầu khẩn thần linh nhất định phải phù hộ chủ tử bình an vô sự, đại nạn không chết a!