Đường càng lên cao càng chật hẹp, địa thế hiểm trở, gió lạnh thấu xương, hai người cẩn thận bám sát vào dốc nghiêng của địa thế, chậm rãi di chuyển.
Ti ti ti...
Không biết là âm thanh gì, tiếng xì xì càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn. Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn đi thật lâu, không biết đã qua bao nhiêu canh giờ, chỉ cảm thấy trong bụng rỗng tuếch, vừa đói vừa rét.
"Hầu gia, nghỉ ngơi trước một chút đi! Cũng không biết rốt cuộc vẫn còn bao xa." Giang Trí Viễn sợ Giang Ngọc quá mệt mỏi, liền khuyên nhủ.
Giang Ngọc cũng sợ Giang Trí Viễn có thương tích trong người không chống đỡ nổi, liền dừng lại, nói: "Nghỉ ngơi một lúc đi ~ Trí Viễn không cảm thấy càng lên cao, nhiệt độ càng thấp gió càng lớn sao? Có elx chúng ta cũng sắp tìm được lối ra rồi.
Giang Trí Viễn xác thực cũng cảm giác được loại biến hóa này, chính vào lúc này bỗng nhiên nghe thấy Giang Ngọc hô to một tiếng không tốt, chỉ thấy Giang Ngọc lập tức cúi người ngồi xổm xuống, trong tay cầm một vật dài phát ra ngân quang, không biết vật gì.
" Bệ hạ, làm sao vậy?" Giang Trí Viễn vội hỏi.
Giang Ngọc lấy hỏa chiết tử ra mượn chút hỏa quang, biểu tình thống khổ nhìn ngân quang phát ra ngân quang trong tay, nhìn kỹ, vật kia dĩ nhiên là một con rắn màu ngân bạch, con rắn trong tay Giang Ngọc không ngừng thè cái lưỡi đỏ tươi, cơ thể giãy dụa uống éo muốn thoát khỏi tay Giang Ngọc. Giang Trí Viễn trong lòng cả kinh, nói: "Ngân Long? Bệ hạ, đây không phải là Ngân Long Xà kịch độc có thể phát quang trong bóng tối chứ?" Giang Ngọc ánh mắt vừa chuyển, hỏa quang trên tay tỏa ra xung quanh, nơi hỏa quang có thể chiếu tới, liền thấy xung quanh không dưới một trăm con độc xà phát ra ngân quang đang dần vây đến chỗ hai người các nàng, thì ra ngân quang dưới lòng dất đen kịt này lại đều là ánh sáng do đàn 'Ngân Long' này phát ra.
Dân gian sớm có đồn đãi, có một loại rắn thân lóe ngân quang, sáng cùng nhật nguyệt, thích sống ở nơi hắc ám lạnh giá, ngủ đông nhiều năm, thân mang kịch độc, có danh xưng là Tà Thần Ngân Long. Có thể là lúc đạo quan sụp đổ đã đánh thức đám Tà Thần Ngân Long vốn đang ngủ say trong bóng tối.
Giang Ngọc thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng dậy kéo tay Giang Trí Viễn, hô: "Trí Viễn, nơi đây không thích hợp ở lâu, đi mau." Nói xong, hai người vội vàng chạy về phía trước.
Tiếng xì xì ở phía sau càng lúc càng lớn, đàn Ngân Long dường như có linh tính, nhìn ra ý đồ của hai người, biết các nàng đã linh tính ra chúng, mỗi một con đều ngẩng cao đầu, tựa như sói đói, lao nhanh về phía hai người.
Ngân Long số lượng rất lớn, khó có thể điếm hết, hai người tuy là ra sức chống đỡ, nhưng thiểu số không thắng được đa số, chỉ trong khoảng thời gian ngắn xung quanh đã vây đầy Ngân Long.
Sơn thể lay động, đá vụn cuồn cuộn, nỗi đau bị vạn xà cắn xé khó có thể diễn tả bằng lời, Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn vội vã đề khí vận công, dùng công lực tạm thời xua đuổi lũ độc vật đang phun lưỡi đỏ ở xung quanh.
Răng rắc, một tiếng vang thật lớn, phía sau nứt ra một khe đá, cự thạch xung quanh rơi xuống, Giang Ngọc đưa tay kéo Giang Trí Viễn, hai người đồng thời đề khí thi triển khinh công chạy về phía khe nứt.
Trời không tuyệt đường con người, hai người dựa lưng vào nhau, dùng nội lực từ khe nứt bò dọc vách núi một hồi lâu, cuối cùng trước khi sức cùng lực kiệt thấy được ánh rạng đông ở phía trên. Giang Ngọc ngửa đầu cười sang sảng, thở dốc quay đầu nhìn bên kia một chút, nói với người ở phía sau: "Trí Viễn, xem ra chúng ta mệnh số chưa tận, trời không tuyệt đường người a!"
Giang Trí Viễn trở tay lau mồ hôi cái trán, mỉm cười nhìn ánh sáng trên đỉnh đầu: "Bệ hạ phúc tinh cao chiếu, kiếp nạn gì cũng không làm khó được người!"
Ánh sáng dần dần mở rộng, Giang Ngọc bò lên khỏi vách đá trước, sau đó lại kéo Giang Trí Viễn lên. Hai người cuối cùng bò khỏi sơn cốc đầy độc xà, gió lạnh gào thét, hai người song song tê liệt ngã trên nền tuyết trắng, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mới mẻ, bởi vì hồi lâu không thấy ánh sáng, cả hai người hồi lâu cũng không dám mở mắt, cũng không biết bản thân rốt cuộc đang ở phương nào.
Một tràng cười cuồng vọng, đánh gãy thời khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi của hai người. Giang Ngọc cùng Giang Trí Viễn thoáng chốc đứng dậy, bởi vì vẫn không thích ứng với ánh sáng, Giang Ngọc nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, quát lớn: "Người nào?"
" Người nào? Ha ha ha, Giang Ngọc, ngươi đến tìm người nào?" Người kia cuồng tiếu hỏi ngược lại.
Tìm người nào? Giang Ngọc lập tức biết, người này nhất định là kẻ đã bắt đi hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị, nhất thời phẫn nộ quát lớn với người kia: "Tặc nhân to gan, mau thả hoàng hậu của trẫm!"
" Thả hoàng hậu? Ha ha, ta có thể thả, nhưng chỉ sợ là hoàng hậu nương nương cũng không nguyên ý theo ngươi trở về...." Tiếng cười kia khiến Giang Ngọc phiền chán tức giận, đôi mắt chậm rãi thích ứng ánh sáng, Giang Ngọc từ gần đến xa, lúc này mới nhìn rõ nơi các nàng đang đứng.
Đây là một đỉnh núi cao, xung quanh băng lãnh khác thường, hàn khí sấm người, tựa như mùa đông khắc nghiệt, quanh năm tuyết đọng không tan, lúc tìm kiếm phương hướng phát ra tiếng cười, lại thấy phía trước cách đó không xa đứng hơn mười nhẫn giả Đông Doanh bịt mặt, giữa đám nhẫn giả là một cổ xe hoa lệ màu ngân bạch, tiếng cười khiến Giang Ngọc phiền chán chính là truyền ra từ trong cổ xe kia.
" Giang Ngọc, trong thiên hạ người có năng lực thoát khỏi Vô Tướng Đạo Quan cũng không nhiều, ta cũng có chút nể phục ngươi, ngươi yên tâm, chờ sang năm đến ngày giỗ của ngươi, ta chắc chắn sẽ sai người đốt cho ngươi chút giấy tiền vàng mả, ha ha ha...." Người đó tiếp tục buông lời khinh miệt, nam nhân ăn mặc như đạo trưởng ở bên cạnh vuốt chòm râu, cũng gật đầu cười nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo cũng kính nể sự anh dũng của bệ hạ Nam Triều, dĩ nhiên có thể vượt qua vực sâu trăm năm vạn kiếp bần đạo thiết kế."
Giang Trí Viễn đã rút trường kiếm đứng bên cạnh Giang Ngọc, Giang Ngọc nhìn đạo nhân kia một cái, đạo nhân kia mặc dù là có chút tiên phong đạo cốt, nhưng nhìn niên kỷ bất quá chỉ hơn hai mươi, dĩ nhiên lại nói đó là vực sâu trăm năm vạn kiếp mà hắn thiết kế, không khỏi làm cho người ta hoài nghi tuổi tác thật của hắn. Giang Ngọc khinh thường ngửa đầu cười lớn, nói với người trong xe: "Hãy bớt sàm ngôn đi, lập tức thả hoàng hậu, bằng không ta nhất định không buông tha các ngươi!"
" Giang Ngọc, ngươi chẳng lẽ còn không nghe rõ lời ta nói sao? Hoàng hậu nương nương đã không muốn theo ngươi hồi triều, nàng đã quy thuận ta. A..."
" Im miệng, chớ ăn nói xằng bậy, hoàng hậu rốt cuộc ở nơi nào? Tiểu nhân nhà ngươi, Giang Ngọc ta hiện tại ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với ta, mau thả hoàng hậu, nếu nàng có bất luận sơ xuất gì, Giang Ngọc ta đời này nhất định không buông tha các ngươi."
" A, Giang Ngọc đừng vội cuồng ngôn nữa, ngươi bây giờ tính mệnh đã nằm trong tay ta, muốn sống muốn chết đều do ta quyết định. Ngươi Ngươi dĩ nhiên còn không tin hoàng hậu của ngươi đã quy thuận ta, a, người đây, mở rèm xe..." Chỉ nghe người kia hạ lệnh, bức rèm của cổ xe hoa lệ thoáng chốc được hai thị nữ xinh đẹp vén mở, một đôi nam nữ ôm nhau đột ngột xuất hiện trên xe. Chỉ thấy trong lòng nam nhân kia đang ôm một thiếu nữ bạch y xinh đẹp, cười to nói: "Nhị Nhi, nàng xem là ai đến đón nàng, nàng muốn theo nàng ta trở về sao?"
Nữ tử trong lòng nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, từ trong lòng nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngọc...
Nhị Nhi, thật sự là Nhị Nhi, chỉ thấy Nam Cung mặc một bộ Kimono Đông Doanh, đầu sơ búi tóc hoàn mỹ của Đông Doanh, không tổn hao gì ngồi ở chỗ kia, Giang Ngọc kích động không ngớt, nàng cuối cùng đã tìm được Nhị Nhi của nàng, chỉ là Nhị Nhi thế nào lại ngồi trong lòng nam nhân kia, lại nhìn nam tử bên cạnh nàng, dĩ nhiên là tội thần lễ bộ thị lang - Vệ Trường Phong!
Giang Ngọc trợn mắt nhìn, rút kiếm chỉ vào Vệ Trường Phong, cả giận nói: "Mau mau buông Nhị Nhi ra!"
Nam Cung Tố Nhị quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Trường Phong, lại chậm rãi ngồi dậy nhìn về phía Giang Ngọc.
" Nhị Nhi!" Giang Ngọc lo lắng tiến lên: "Nhị Nhi, nàng không sao chứ?" Nam Cung Tố Nhị chớp đôi mắt xinh đẹp, nghe Giang Ngọc gọi nàng, bỗng nhiên mỉm cười nâng tay áo che đi đôi môi xin đẹp, cười nói: "Nhị Nhi tham kiến bệ hạ, Nhị Nhi tất cả vẫn tốt, cảm ơn bệ hạ đã lo lắng cho Nhị Nhi."
Vệ Trường Phong khinh miệt liếc trắng Giang Ngọc một cái, cúi đầu kéo lấy thắt lưng Nam Cung Tố Nhị, hỏi: "Nhị Nhi, hoàng đế của Nam Thống muốn đón nàng về cung, nàng nói xem nàng rốt cuộc có nguyện ý theo nàng ta trở lại hay không?"
" Nhị Nhi." Giang Ngọc nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị, không thích hai người đó cử chỉ thân thiết như vậy, nàng hận không thể lập tức chém đứt tay nam nhân kia.
Nam Cung Tố Nhị quay đầu nhìn về phía Giang Ngọc đang nhíu mày trợn mắt, cười quyến rũ nói: "Bệ hạ, xin tha cho Nhị Nhi không thể cùng bệ hạ trở về, Nhị Nhi thích Phong ca ca, xin bệ hạ thành toàn cho Nhị Nhi."
" Cái gì?" Giang Ngọc khó có thể tin, nghe Nam Cung Tố Nhị nói như thế, tâm tình kích động nói: "Nhị Nhi nàng làm sao vậy? Là Vệ Trường Phong bức bách nàng sao? Nàng đừng sợ, trẫm nhất định cứu nàng!"
" Bệ hạ, người chẳng lẽ còn nghe không rõ sao?" Nam Cung Tố Nhị khẽ đứng dậy, mềm mại nhìn thẳng vào Giang Ngọc, dịu dàng nói: "Bệ hạ, Nhị Nhi không yên nàng nữa, Nhị Nhi đã là người của Phong ca ca, Nhị Nhi đời này kiếp này cũng chỉ yêu Vệ Trường Phong, không hề có bất cứ tình cảm gì đối với bệ hạ, bệ hạ không phải đã có Diễm tỷ tỷ rồi sao, xin bệ hạ hãy chết tâm với Nam Cung Tố Nhị đi, trả lại tự do cho Nhị Nhi, để ta được như sở nguyện, ở bên cạnh người mình yêu!" Nói xong nàng xoay người nắm tay Vệ Trường Phong, tùy ý hắn ôm nàng vào lòng, yêu mị tựa vào lòng Vệ Trường Phong, Vệ Trường Phong ngửa đầu cuồng ngạo cười lớn, nâng tay không chút khách khí thăm dò vào vạt áo của Nam Cung Tố Nhị, lại cúi đầu hôn môi nàng ngay trước mặt Giang Ngọc...
Đối mặt tình cảnh này, đầu óc Giang Ngọc ong ong chấn động, nàng thiên tính vạn toán cũng thật không ngờ sẽ có cục diện này, hoàng hậu của nàng, Nhị Nhi của nàng, lúc này, tại đây, dĩ nhiên muốn vứt bỏ nàng, ngã vào lòng một nam nhân...
Một ngụm máu tươi đột nhiên trào ra, phun lên mặt đất đầy tuyết trắng....