Giang Ngọc một mình bước chậm về phía rừng trúc, chậm rãi tiến đến trước Thu Đình.
Một luồn gió nhẹ thổi qua, sàn sạt sàn sạt...
Ngươi xem một mảnh trúc mộc xanh tươi mọc lên từ mặt đất, thẳng đến trời cao, ngẩng đầu nheo mắt ngưỡng vọng, tuy là tuy là mùa hạ nóng bức như lửa, nhưng vào lúc này nơi đây lại có vẻ đặc biệt mát mẻ, thanh tĩnh.
Giang Ngọc khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một ngụm khí tức độc hữu của trúc mộc, hy vọng có thể khiến bản thân thoát khỏi phiền nhiễu phức tạp, thả lỏng tâm tình.
Đáng tiếc không có hiệu quả, nàng vẫn bị một loạt trúc ốc thình lình xuất hiện phía trước xúc động....
Trúc ốc giữa trúc lâm như thế, Giang Ngọc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đây tuyệt đối không có sai biệt gì so với cấm địa trong tử trúc lâm tại Giang Nam hầu phủ. Giang Ngọc ngẩn người, nàng cuối cùng nhớ lại đã từng lệnh cho Giang Trí Viễn sai người dựa theo cảnh trí của tử trúc lâm ở hầu phủ xây dựng một Thu Đình ở trúc lâm của ngự hoa viện, hôm nay vừa thấy không khỏi cảm thán tay nghề của cộng tượng tinh diệu tuyệt luân như thế, ngoại trừ cẩn thận xem xét sẽ thấy có chút bất đồng, những điểm khác quả thực là hoàn toàn giống nhau như đúc.
Mi tâm Giang Ngọc dần dần nhíu chặt, cảnh trí như vậy sao không khiến nàng hồi tưởng đến rất nhiều chuyện...
Nhẹ bước lách qua thanh trúc, từng bước đến gần trúc đình, ngoài đình có treo một tấm biển, đề hai chữ 'Thu Đình', lại bất đồng cùng tấm biển viết 'Tử Trúc Lâm' ở hầu phủ, Giang Ngọc tiến vào trong đình, đưa tay chạm đến đình trụ, ngẩng đầu ngưỡng vọng tấm biển, tự giễu: "A, hay cho một Thu Đình, vô tâm là thu, nếu như đặt thêm một chữ tâm vào, a, lại chính là sầu...."
Một lừa vừa dứt, trúc ốc bên cạnh dường như có nhân ảnh thoáng qua, Giang Ngọc nghiêng tai, mi tâm khẽ động cảnh giác ghé mắt nhìn lại.
Hoàng cung cấm địa sao lại có người khác tồn tại? Lẽ nào là thích khách?
Nghĩ đến đây, Giang Ngọc cười khẽ, thật không biết là người nào không biết sống chết dám đến quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Giang Ngọc nàng, thực sự là không muốn sống nữa. Nghĩ xong, nàng liền nhíu mày cất bước đi thẳng về phía trúc ốc.
Giang Ngọc song chưởng chắp ở phía sau, toàn thân trên dưới đã vận sức chờ phát động....
Cửa trúc ốc của được Giang Ngọc đẩy ra, phát sinh âm thanh chi nha, người bên trong đột nhiên trở nên khẩn trương.
Giang Ngọc thản nhiên đứng bên trong, ẩn nấp trong góc tối, cuối cùng ánh mắt dừng ở một vị trí, đảo qua tấm bình phong trong phòng. Nàng từ lâu đã biết thích khách kia đang ẩn nấp phía sau tấm bình phong, quả thật là một kẻ không biết sống chết.
Giang Ngọc khóe môi khẽ động chế giễu thích khách kia lỗ mãng, chậm rãi dời bước đến gần bình phong, ngón trỏ giơ lên đặt ở trên chóp mũi, xinh đẹp mỉm cười nói: "Hừ, ra đi!"
Hồi lâu không có phản ứng, kiên trì của Giang Ngọc đã tiêu hao hết, nàng không muốn cùng thích khách kia lãng phí thời gian nữa, trong giây lát liền kéo vạt áo, lòe ra đùi phải tung cước đá vào tấm bình phong .
Bình phong in hoa trong khoảnh khắc bị đá vỡ thành mảnh nhỏ, mảnh vụn bay đầy trời chỉ thấy Giang Ngọc nâng cánh tay, động tác cực nhanh chế trụ người đang ẩn nấp phía sau bình phong.
Một tiếng nữ tử thét lên sợ hãi, Giang Ngọc nhíu mày cẩn thận nhìn người bị nàng khống chế trong tay, kinh ngạc phát hiện người đang bị nàng khống chế ngay tử huyệt dĩ nhiên là nàng ấy - Nam Cung Diễm!
Nam Cung Diễm kinh hồn chưa định, đôi mắt phượng kinh hoảng nhìn người trước mặt đang muốn đưa nàng vào chỗ chết, biến cố đến quá nhanh, nàng nhất thời còn chưa thể tiêu hóa.
" Nàng ~!" Giang Ngọc kỹ phát hiện' Thích khách' Dĩ nhiên sẽ là Nam Cung Diễm, cuống quít toàn lực thu công chuyển thế, lập tức xoay người buông tay, chốc lát mới ngẩng đầu âm trầm nhìn về phía quận chúa Nam Cung Diễm còn đang kinh hoảng thở dốc, ngữ khí lạnh lùng chất vấn: "Thế nào sẽ là nàng? Nàng đến nơi đây làm gì?"
Nam Cung Diễm nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh, lúc này Giang Ngọc băng lãnh chất vấn mình, đốn cảm thấy vô cùng khó chịu, bi thương nhìn thẳng vào kẻ bá đạo trước mắt, nửa ngày mới rũ mắt nhỏ giọng nói: "Ta, ta, là hoàng hậu nương nương gọi Diễm Nhi đến, nói, nói là muốn Diễm Nhi giúp đỡ lựa chọn một bộ phượng bào mặc trong điển lễ..."
Nam Cung Diễm chột dạ lẩm bẩm, nàng sớm đã có một chút hoài nghi vì sao Nam Cung Tố Nhị không ban chỉ tuyên triệu, lại âm thầm gọi nàng vào cung giúp đỡ chọn phượng bào, vì sao lại sai người dẫn nàng đến đây....
Cảnh trí nơi này, lúc Nam Cung Diễm vừa đi vào thu đình trong trúc lâm này, hồi lâu chôn giấu đã lâu lập tức hiện ra trước mắt.
Nàng dĩ nhiên nhớ kỹ lúc ở Giang Nam người đó đã từng nói với nàng, phiến trúc lâm kia chỉ thuộc về hai người các nàng, là nàng ấy tặng cho nàng, mà nay nàng ấy dĩ nhiên sẽ ở trong kinh thành này toàn bộ tái hiện ở Tử Trúc Lâm ở Giang Nam khi đó.
"Chọn phượng bào?" Giang Ngọc hừ nhẹ một tiếng, cách nói này cũng không tránh khỏi quá mức gượng ép, trong lòng biết đây lại là chuyện do vị hoàng hậu đa sự kia gây nên. Giang Ngọc ghé mắt liếc nhìn Nam Cung Diễm một cái, dung nhan này...
Giang Ngọc nhắm mắt xoay người đưa lưng về phía Nam Cung Diễm, không muốn nhìn người khiến nàng đau lòng nữa, thấp giọng nói: "Nếu như chọn xong rồi quận chúa điện hạ có thể đi rồi."
Nam Cung Diễm nghe những lời vô tình của Giang Ngọc, rất khổ sở, nước mắt bất giác chậm rãi tuôn ra, nàng biết nàng ấy tức giận, tức giận đến không hề muốn nhìn nàng dù chỉ một cái, loại cảm giác này dĩ nhiên lại khiến nàng không thể chịu đựng được.
Bầu không khí trong phòng trở nên xấu hổ, tựa hồ ngưng đọng, một lát sau Giang Ngọc mới nghiêng mặt nhìn sang một bên, đạm nhạt nói: "Vì sao còn không đi?"
Nam Cung Diễm lệ ướt hai hàng mi, như nước như hoa, nghiêng người vô lực dựa vào khung cửa sổ, nghẹn ngào nói: "Nàng, ta biết nàng giận ta, nàng giận ta không chịu tiếp chỉ tiến cung..."
Giang Ngọc cười khổ một tiếng, vẫn không nhìn Nam Cung Diễm, đạm nhiên nói: "Quận chúa nói quá lời, có lẽ là quận chúa điện hạ đã tự có dự định, là trẫm quá mức si tâm vọng tưởng..."
" Nàng..." Nam Cung Diễm rất không thích Giang Ngọc tận lực xa cách, ngữ điệu kia dường như khiến các nàng cách thiên sơn vạn thủy, vĩnh sinh vĩnh thế: "Nàng thực sự không muốn tha thứ cho Diễm Nhi nữa? Nàng cũng biết Diễm Nhi là có nỗi khổ khó nói?" Nàng vốn dĩ không dự định nói ra chân tướng, muốn cả đời che giấu như thế, nhưng cũng không biết vì sao hiện tại nhìn thấy nàng ấy tuyệt tình lãnh đạm đối với nàng như vậy, tâm của nàng như bị xé rách, huyết lệ không ngừng rơi xuống.
Giang Ngọc khẽ khép đôi mắt, nàng không muốn nghe nàng ấy nhiều lời nữa, chỉ nói: "Quận chúa không cần nhiều lời nữa, tất cả trẫm đều sẽ thông cảm. Từ nay về sau trẫm tuyệt không quấy rầy đến quận chúa điện hạ nữa. Nàng và ta từ nay về sau như người xa lạ, ân đoạn nghĩa tuyệt." Không biết vì sao, Giang Ngọc không tự chủ được nói ra những lời ngoan tuyệt như vậy, có lẽ là quá mức thương tâm. Hồi tưởng đến bản thân mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, bị nàng ấy cự tuyệt qua, chống cự qua, mỗi lần dường như đều phải chính mình hy vọng, rồi lại bị thất vọng bao phủ. Loại hy vọng cùng thất vọng nhiều lần lặp lại này đã khiến Giang Ngọc nàng sức cùng lực kiệt, người đầy thương tích, so với thống khổ vĩnh viễn không dứt, chi bằng tuyệt nhiên một chút thống khoái một chút.
Như người xa lạ, ân đoạn nghĩa tuyệt...
Nam Cung Diễm Nam Cung Diễm không nghĩ tới Giang Ngọc sẽ nói ra lời tuyệt tình như thế, trong lúc nhất thời khó có thể thừa thụ, lúc này nàng mới biết được nếu như thực sự mất đi đoạn tình cảm này, Nam Cung Diễm nàng thực sự sẽ thống khổ, tim như bị đao cắt.
"Ân đoạn nghĩa tuyệt! Nàng thực sự hận ta như thế..." Nam Cung Diễm trầm thấp hỏi lại, chua xót bi thương.
Giang Ngọc nhíu mày, mắt nhìn viễn phương, thấp giọng nói: "Quận chúa nói quá lời, nàng và ta từ nay về sau không liên quan đến nhau, cũng không cần nói đến hận hay không hận." Nói xong, Giang Ngọc xoay người dự định rời đi, nàng sợ nàng sẽ sẽ không khống chế được lửa giận trong lòng...
Ngay lúc Giang Ngọc sắp lướt qua Nam Cung Diễm mà rời đi, Nam Cung Diễm bỗng nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay áo của Giang Ngọc...
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Ngọc cúi đầu nghi hoặc nhìn mỹ nhân hai mắt đẫm lệ, dung nhan thâm nhập tận tâm can của nàng, nàng hẳn là hận nàng ấy nhiều lần cự tuyệt, nhưng vì sao thấy nàng ấy khóc, nàng vẫn đau lòng như thế, khổ sở vì nàng ấy như thế?
Giang Ngọc dừng bước nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Diễm, thở dài một tiếng, lại nghiêng đầu không nhìn Nam Cung Diễm Nam Cung Diễm nữa, nói: "Quận chúa còn có chuyện gì?"
Nam Cung Diễm trong lòng tràn đầy ủy khuất khổ sở, đột nhiên tình khó kiềm chế được dùng hai tay gắt gao ôm lấy người trước mặt mình, tựa như lê hoa đái vũ, nói: "Đừng đối với Diễm Nhi như vậy, cầu xin nàng..."
Giang Ngọc cúi đầu nhìn quận chúa đang ôm lấy mình, không hiểu nàng ấy nếu như muốn rời xa nàng, bây giờ vì sao lại như thế?
Giang Ngọc nâng tay muốn ôm lấy người đang khóc trong lòng, rồi lại thở dài, chậm rãi buông hai tay xuống, xoay người lại, tất nhiên cũng ngoan quyết tâm rời đi, đã vậy cũng không cần có ràng buộc, liền thấp giọng đạm nhạt nói: "Quận chúa hà tất ? Hà tất như thế, nếu như nàng và ta ở bên nhau sẽ khiến nàng thống khổ như thế, vậy Giang Ngọc ta sẽ buông tay, quận chúa yên tâm trẫm đã nói buông tay, thì tất nhiên sẽ buông tay."
" Không ~" Nam Cung Diễm giương mắt, nhìn người trước mắt, nói: "Không thể, đừng đối xử với ta như vậy..."
" Vậy quận chúa muốn như thế nào?" Giang Ngọc nhất thời hỏa khí dâng lên, mở mắt ra phẫn nộ nhìn người trước mắt, cả giận: "Quận chúa rốt cuộc muốn như thế nào? Giang Ngọc ta không phải thần tiên, không phải thánh nhân, ta chỉ biết ta vẫn dùng chân tâm yêu nàng, toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, đáng tiếc quận chúa nàng chưa từng quý trọng, nếu như thực sự là thân phận của trẫm khiến quận chúa cố kỵ như vậy, chúng ta liền dừng ở đây đi."
Giang Ngọc thịnh nộ, Nam Cung Diễm có chút khiếp sợ, nàng lắc đầu nhỏ giọng biện giải: "Không phải, Diễm Nhi không phải bởi vì thân phận của nàng, cũng không phải muốn cùng bệ hạ xa nhau, ta chỉ là, chỉ là..."
Giang Ngọc nhìn chăm chú, nâng tay bắt lấy hai vai của Nam Cung Diễm, nhíu mày trầm giọng hỏi: "Chỉ là? Chỉ là cái gì?" Giang Ngọc không hiểu, không phải bởi vì thân phận, vậy còn có thể là bởi vì sao. Nàng nghĩ có lẽ Nam Cung Diễm chỉ là đang có lệ mình, không muốn khiến nàng quá mức thương tâm, quá hận nàng ấy.
Nam Cung Diễm bị lực đạo của Giang Ngọc nắm đau, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, không biết vì sao, ánh mắt của Giang Ngọc khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng trong lòng nàng lại vui vẻ, mặc kệ thế nào, nàng ấy tức giận chứng tỏ nàng ấy vẫn còn quan tâm nàng. Nam Cung Diễm nhẹ giọng nói: "Diễm Nhi không muốn tiến cung, là bởi vì ca ca."
" Ca ca? Nam Cung Phi?" Giang Ngọc nhíu mày, nàng không hiểu Nam Cung Diễm tiến cung và Nam Cung Phi thì có quan hệ gì.
Nam Cung Diễm gật đầu, giãy dụa muốn thoát khỏi Giang Ngọc không hiểu thương hương tiếc ngọc, nói: "Nàng cũng hiểu ý ta, ca ca hiện tại bị bệ hạ giam giữ ở Duyên Châu, nhất định oán trách bệ hạ, nếu như Diễm Nhi lại tiến cung, ca ca nhất định càng thêm oán hận, oán hận Diễm Nhi cùng bệ hạ. Diễm Nhi thực sự không muốn thấy ca ca cùng nàng đao binh tương kiến, thế bất lưỡng lập, không muốn khó xử khi bị kẹp giữa hai người."