Trở về biệt thự, cơn đau bụng càng lúc càng dồn dập hơn, anh tiến vào nhà, giờ này bà quản gia đã chuẩn bị đi ngủ.
Thấy có tiếng động bà ngoái lại nhìn, nhưng thấy Lục Thế Nam sắc mặt kì lạ bà quản gia tiến lại lập tức hỏi thăm:
" Sắc mặt cậu sao kém thế này, cậu khó chịu ở đâu à?
Lục Thế Nam dựa tay vào sô pha mà ngồi xuống, anh khó chịu lên tiếng: "Giúp cháu gọi cho Hoàng Kì Văn. "
Bà quản gia hoảng hốt, nhanh chóng gọi điện cho Hoàng Kì Văn. Trong lúc đợi anh đến, bà đi vào bếp rót cho Lục Thế Nam cốc nước ấm: " Cậu uống miếng nước đi, cậu Hoàng sẽ nhanh đến thôi."
Lúc Hoàng Kì Văn đến thấy bạn mình chật vật nằm ở ghế, tay kia vẫn đặt trên bụng. Anh tiến lại gần bắt đầu hỏi thăm: " Cậu là thế nào? Nói rõ tớ nghe. "
" Đau."
"Đau ở đâu? "
Lục Thế Nam lại nhả một từ: " Bụng. "
"Cậu nói thêm là sẽ chết sao? Mau nói rõ tối nay cậu ăn gì mà dẫn đến đau, tôi mới biết mà kê thuốc cho cậu. " -
Hoàng Kì Văn thiếu kiên nhẫn mắng Lục Thế Nam.
"Hay là cậu không ăn tối?"
Lục Thế Nam quay mặt đi, không muốn nói là mình đã ăn hết tám phần đồ ăn: " Cậu cứ khám đi. "
Hoàng Kì Văn bực mình lên tiếng: " Nam, tôi là bác sĩ không phải thần tiên. "
Đương nhiên Lục Thế Nam biết, nhưng mà một người trọng mặt mũi như anh, anh không thể nói cho Hoàng Kì Văn nghe về việc một mình ăn hết tám phần đồ ăn hơn hết bà quản gia còn ở đây.
Lục Thế Nam vẫn im lặng, Hoàng Kì Văn chỉ có thể kêu bà quản gia đi nghỉ ngơi trước để mình ở đây lo.
Bà tuy không muốn nhưng sợ mình vướng tay vướng chân nên cũng vào phòng nghỉ ngơi. Đợi bà quản gia đi rồi,
Hoàng Kì Văn nhìn Lục Thế Nam hỏi: " Bây giờ trả lời được chưa? "
Lục Thế Nam đặt tay lên trán, nhắm mắt lại không tình nguyện lên tiếng: " Ăn tám phần đồ ăn." - Không lòng vòng cũng không ngập ngừng, anh trả lời đúng trọng tâm Hoàng Kì Văn cần biết.
Hoàng Kì Văn nghe xong không khỏi trợn mắt nhìn, nếu có Dương Anh Kiệt ở đây cậu ta chắc chắn sẽ kinh ngạc rồi cười Lục Thế Nam thối mặt.
Nhưng mà Hoàng Kì Văn chỉ dừng lại là kinh ngạc, trước giờ Lục Thế Nam không coi trọng việc ăn uống, giờ ăn đều qua loa hơn hết ăn uống cũng chưa bao giờ qua mức, vì việc gì hôm nay lại ăn tận tám phần?
Bảo sao lại không muốn nói, chuyện này truyền ra ngoài quả nhiên rất buồn cười với người như cậu ta. Nghĩ đi nghĩ lại Hoàng Kì Văn cũng chỉ có thể liên tưởng đến Ý Noãn, nếu không liên quan đến cô thì cũng chẳng còn lí do nào giải thích cho việc Lục Thế Nam ăn tận tám phần đồ ăn.
Nhưng mà tám phần đồ ăn và Ý Noãn có liên quan gì đến nhau? Chả lẽ cô bắt Lục Thế Nam ăn hết chừng đó thì sẽ chịu tha thứ cho anh à? Như vậy cũng quá dễ dàng cho cậu ta rồi.
" Hiểu rồi, là do ăn nhiều nên bị đầy bụng. Trước giờ cậu ăn uống đạm bạc vừa phải, nhất thời ăn tận tám phần đồ ăn đương nhiên dạ dày không thích ứng được mới đau như thế." - Hoàng Kì Văn chỉ rõ nguyên nhân, nhưng đến câu " tám phần đồ ăn " anh cũng không quên nhấn mạnh thêm.
Hoàng Kì Văn mở túi thuốc mình ra, tìm cho Lục Thế Nam mấy viên thuốc, anh hỏi: "Vì cô ấy à?"
Lục Thế Nam hiểu rõ Hoàng Kì Văn nhắc đến điều gì: "Ừ."
" Thế sao lại ăn hết tám phần đồ ăn?"
Lục Thế Nam nghe đến tám phần đồ ăn trong lòng không khỏi khó chịu càng nhiều, không trả lời câu hỏi của
Hoàng Kì Văn: " Cậu không cần hỏi nhiều như thế."
Hoàng Kì Văn khẽ cười: " Không muốn nói thì thôi vậy. Nào, ngồi dậy uống thuốc này đi. "
Cầm lấy viên thuốc Hoàng Kì Văn đưa cho, Lục Thế Nam uống một ngụm hết mấy viên thuốc, bên tai không ngừng tiếng nhắc nhở của Hoàng Kì Văn: " Mấy ngày này ăn uống chú ý một chút, cũng nên tránh đồ quá nhiều dầu mỡ và đồ cay. "
Lục Thế Nam gật đầu, Hoàng Kì Văn nói thêm: " Tôi dìu cậu lên phòng. "
Hai ngày liền Ý Noãn không thấy sự xuất hiện của Lục Thế Nam trong lòng không khỏi vui mừng, cô cũng quên mất sự hiện diện của anh.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, sáng hôm nay vừa mở cửa tiệm Ý Noãn đã thấy Lục Thế Nam đứng trước cửa.
Nhìn thấy cô ánh mắt anh không khỏi vui mừng: "Em dậy rồi à?"
Không rõ anh đứng đây từ khi nào nhưng Y Noãn để ý trên vai Lục Thế Nam còn có vài giọt sương đọng lại: "Sao anh lại xuất hiện ở đây? "- Cô tưởng hai ngày không gặp anh đã chịu từ bỏ rồi.
Nhưng Ý Noãn không biết vì tám phần ăn đó mà dạ dày Lục Thế Nam hai ngày nay đều rất yếu đến hôm nay mới khoe hơn để đến đây gặp cô.
Trong lòng Lục Thế Nam mới biết không gặp cô hai ngày anh đã bắt đầu nhớ cô vô cùng rồi.
Trên tay còn cầm một túi đồ ăn Lục Thế Nam đưa cho Ý Noãn, anh nhìn Ý Noãn dịu dàng nói: "Anh nghe bảo trước đây em thích ăn bánh bao ở đây, anh mua cho em còn nóng lắm em ăn đi. "
Nhìn thương hiệu trên túi bánh, Y Noãn nhận ra được đó là tiệm bánh bao nổi tiếng trước đây cô hay ăn nhưng mà bánh bao tiệm này rất đắt lại rất khó đặt nên đã từ lâu rồi cô cũng không thử lại vị của nó, hiện tại cũng không nhớ rõ vị của nó ra sao.
Ý Noãn lắc đầu như mọi lần mà từ chối: " Tôi không cần. "