Đó là một đêm mùa đông
Sinh viên năm thứ nhất trung học Đức Minh, trải qua một kì cố gắng học tập cuối cùng bước vào nghỉ, tổ chức liên hoan.
Địa điểm, ngay tại khách sản của bạn cùng học họ Hồ.
Lại nói, ngày đó Lâm Vi Linh cũng coi như là một đứa nhỏ hòa đồng, hoạt động tập thể tất nhiên sẽ tham gia. Mà cô quyết định tham gia có một nguyên nhân khác đó là: Bạn cùng học họ Hồ kia không tham gia.
Vi Linh không uống rượu, nhìn những đứa nhỏ choai choai xung quanh mình chè chén đủ loại, cô ngoan ngoãn ở một góc, không tham dự.
Có bạn học tốt đến mời, Vi Linh khéo léo đưa đẩy, ba câu hai điều lừa bạn học đó uống cạn ly rượu đưa cô, một giọt không sót, rồi lại ngoan ngoãn trở về uống rượu tiếp.
Mà cùng ngồi trong góc, còn có một cô gái.
Tiêu Tiêu, cô gái này – Vi Linh không quen, về cô ta, Vi Linh biết hai điều: Ba làm ở ngân hàng, mới đây Hằng Thịnh có một khoản vay cần ngân hàng thẩm định, đã cùng nhau ăn bữa tối, Hồ Hân còn dẫn theo Hồ Khiên Dư cùng cô, tất nhiên, trong bữa tối đó cũng có Tiêu Tiêu này.
Hồ Hân làm như vậy, chẳng qua cũng mượn cớ ba đứa nhỏ cùng học để xúc tiến công việc.
Tiêu Tiêu vẫn nghĩ Hồ Khiên Dư và cô là anh en, tò mò hỏi, nhưng Vi Linh cũng không giải thích.
Điều thứ hai: Cô gái này thích Hồ Khiên Dư. Nhưng là thích đơn phương, không dám nói.
Vi Linh không thích Hồ Khiên Dư, vì vậy coi những người thích Hồ Khiên Dư là không có mắt.
Cô gái “không có mắt” này cũng giống Vi Linh không thích uống rượu.
Những người còn lại uống rượu xong, cao hứng đòi chơi bài.
Có người cao giọng hét to: “Đã chơi phải chơi ăn tiền!”
Vi Linh nghe thấy hai mắt sáng lên, lập tức đi đến, nói một câu: “Tôi cũng muốn chơi.”
Con gái, lại là con gái có vẻ ngoài xinh đẹp, một yêu cầu của Vi Linh làm cả đám trở nên sôi nổi, trưng cầu ý kiến người đẹp: “Chơi cái gì?”
“Xì dzách.”(1)
Xì dzách là sở trường số 1 của Vi Linh.
Mới đây cô thích một mẫu di động mới ra, đang cần tiền. Lúc này xuống tay mạnh một chút, hạ thủ không lưu tình.
Nhà cái chia cho mỗi người hai quân bài. Vi Linh xem, may mắn không phải là Át, cũng không phải là 10, không có quân K, Vi Linh thắng được 1,5 điểm.
Tiếp tục tráo bài.
Lúc này, một người khác có tổng số điểm vượt quá 21.
Vi Linh thét chói tai: “Biss!”
Người này vô tội liếc nhìn Vi Linh, phẫn nộ ném bài, bị knockout.
Ngay lúc chiếc bàn đang vây đầy người, chơi xì dzách hết sức hưng phấn, có người kêu cô gái ngồi ở trong góc: “Tiêu Tiêu, Hồ Khiên Dư đến kìa!”
Tiêu Tiêu cười, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Quả nhiên người ngày khoan thai đến chậm.
Hồ Khiên Dư nhìn quanh một vòng, dường như không tìm được người cần tìm. Tiêu Tiêu hướng hắn ngoắc tay: “Nơi này! Nơi này còn trống!” Hồ Khiên Dư nghe thấy, nhìn sáng phía Tiêu Tiêu, dừng một chút dường như có chút thất vọng đi đến ngồi xuống.
Nhìn thấy chiếc túi trên sôfa mắt Hồ Khiên Dư sáng lên: “Túi ai vậy?”
Tiêu Tiêu nhìn, nghĩ một lúc rồi đáp: “Có thể là Lâm …”
Còn chưa nói xong, chợt từ phía bàn bên kia vang lên giọng nữ hét chói tai: “Wow! Biss biss! Knockout rồi, knockout rồi!”
Hồ Khiên Dư theo tiếng hét nhìn qua, một bàn vây đầy người, khó trách lúc vào cửa tìm không thấy.
Cười một cái, đi đến.
Nơi đó rất nhiều người, hết vòng trong đến vòng ngoài, Hồ Khiên Dư vỗ vỗ bả vai người trước mặt, người đó đang xem hăng say, quay đầu gắt lên không kiên nhẫn: “Cái gì?!” Nhìn thấy Hồ Khiên Dư liền nhanh chóng im bặt.
“Hồ Khiên Dư?” Câu ta cúi đầu hô lên, nhanh chóng nhường chỗ.
Hồ Khiên Dư tiến vào vòng trong mới nhìn rõ, lúc này chơi Xì dzách chỉ còn hai người, một là nhà cái, người còn lại không phải là Lâm Vi Linh thì là ai?
Nhà cái đã lật cây bài cuối cùng, chìa ra tổng điểm 17, hạ xuống.
Lâm Vi Linh hết sức chăm chú trên bài mình, ánh mắt sáng lên, không phát hiện ai tới, chỉ chằm chằm nhìn nhà cái.
Hồ Khiên Dư đứng một bên không được ai quan tâm trong lòng khó chịu, vỗ vỗ bả vai nhà cái: “Để tôi chơi một ván.”
Lúc này rốt cuộc ánh mắt Lâm Vi Linh rơi trên người Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư đối với việc này rất vừa lòng, cười nhận bộ bài từ tay nhà cái.
Bởi vì Hồ Khiên Dư nhập cuộc, chung quanh rộ lên mấy tiếng thì thầm.
Hai người này trong lớp là đối thủ một mất một còn. Học kì một qua đi, không ai gặp bọn họ nói với nhau một câu, chỉ âm thầm phân cao thấp.
Thấy Lâm Vi Linh sửng sốt, Hồ Khiên Dư cười, không nói lời nào, những người bên ngoài thấy thế liền nhắc nhở: “Bắt đầu, bắt đầu!”
Lúc bấy giờ Vi Linh mới tỉnh táo trở lại.
Đối thủ thay đổi, Vi Linh không thể qua loa, nhếch mày nhìn Hồ Khiên Dư liếc một cái, thẳng lưng dậy: “Chia bài.”
Trong lúc Hồ Khiên Dư chia bài, Vi Linh yên lặng tính toán: Nếu hắn vượt qua 21 điểm hắn liền thua.
Nếu hắn không được 21 điểm, như vậy phải cùng cô so lớn nhỏ, khả năng thắng rất cao. Nếu đúng như tính toán, cô có thể lấy lại được tiền đặt cược.
Nếu trong tay có 5 quân bài, hơn nữa tổng số không quá 21 điểm, nếu tất cả đều không phải quân đầu hình(2), chắc chắn hắn sẽ ăn cả xương cốt cô. Còn nếu không, cô sẽ đem cả nhà cái nuốt trọn.
Khi trên tay Hồ Khiên Dư có 5 quân bài, hắn liền dừng lại, không tiếp tục chia. Ngực Vi Linh co rút, nuốt nước bọt nhìn bài hắn, nhẩm tính 2+8+A+6+4 … vừa chẵn 21 điểm.
Hồ Khiên Dư cười: “Anh thắng!”
Vi Linh muốn xé bài, nhưng giữ thể diện, còn phải tỏ vẻ thoải mái buông tay: “Ai! Coi như tôi gặp phải cao thủ!”
Nhà cái cũ thấy thể hoan hô: “Lâm Vi Linh! Vừa rồi cậu còn đánh cược với chúng tôi cái gì, nhớ không?”
Vi Linh nghĩ: Có thể quên thì tốt!
Mặt vẫn giữ vẻ cười nhạt, làm bộ không sao: “Chỉ là uống rượu thôi mà, cậu rót đi, tôi uống.”
Nghe vậy, cậu ta chạy vội đi rót rượu, một ít hồng, một ít trắng, một ít nâu, hỗn hợp, cầm chén chạy vội lại.
Người bên ngoài thấy cậu ta ân cần như vậy, ồn ào: “Đây chính là cocktain tình yêu XXX điều riêng cho cậu a! Lâm Vi Linh, uống mau!”
Những người bên ngoài lập tức ồn ào theo.
Vi Linh làm bộ hào sảng, định ngửa đầu sẽ uống sạch một hơi, bỗng dưng lúc này có cánh tay xẹt qua cầm lấy rượu.
Lâm Vi Linh quay nhìn, chỉ thấy Hồ Khiên Dư ngửa đầu, “Ực ực ực ực” Đảo mắt ly rượu đã thấy đáy, Hồ Khiên Dư quay đầu tìm tác giả “Cocktain tình yêu” kia, bắt lấy tay cậu ta, đặt chiếc chén vào.
“Làm sao như vậy được?! Không chơi uống hộ!” Có người bất mãn.
Hồ đại thiếu gia trong mắt như có hàn ý, liếc người nọ một cái, người đó liền im bặt. Những người vừa chơi cũng ngoan ngoãn cầm tiền nhét vào tay Hồ đại thiếu.
Hồ Khiên Dư nhìn tiền trong tay, thoáng có chút vừa lòng, đảo mắt muốn tìm Lâm Vi Linh.
Vi Linh quay về sôfa lấy túi – tiền của cô để trong này.
Cầm tiền, cô định xoay người trở lại, Hồ Khiên Dư đã chạy đến phía sau cô.
Trong lòng Vi Linh khinh bỉ: Đuổi nhanh như vậy, anh sợ tôi chạy mất, không trả tiền?
Cầm tiền trong tay, Vi Linh chuẩn bị một tư thế trả tiền hoành tráng – kéo tay Hồ Khiên Dư, đem tiền đập vào.
Đáng tiếc còn chưa kịp thực diễn, Hồ Khiên Dư đã trước một bước, kéo lấy tay cô đem tiền của hắn nhét vào: “Cầm giúp, về nhà đưa anh.”
Vi Linh nhìn những đồng tiền đầy nếp nhăn trên tay, muốn phát hỏa, bất đắc dĩ bên cạnh Tiêu Tiêu còn ngồi, nghi hoặc nhìn cô cùng Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư đi rồi, Vi Linh ngồi xuống, đem tiền nhét vào trong túi.
“Cái kia …” Tiêu Tiêu ngồi lại gần, e dè hỏi, “ … Cậu cùng Hồ Khiên Dư …”
Vi Linh quắc mắt đứng dậy, quay đầu nhìn Tiêu Tiêu: “Cậu muốn uống gì mình gọi giúp!”
Lúc bình thường sinh viên học hành vất vả, khó khăn mới được thả lỏng một hồi, ai cũng muốn chơi tới bến.
Có người hỏi Hồ đại thiếu: “Có nơi khác chơi không? Kích thích một chút! Mang anh em đến mở rộng tầm mắt!”
Hồ Khiên Dư nghiêng đầu suy nghĩ: “Thật ra có một nơi!” Cuối cùng, bổ sung một câu, “Rất kích thích.”
Lúc này đã hơn 9 giờ, có phụ huynh đã gọi đến bắt con về nhà.
Còn những người tạm thời chưa bị gọi, đi theo Hồ đại thiếu trải nghiệm.
Vi Linh vốn phải về nhà, lúc này, Hồ Hân gọi điện thoại đến: “Vi Linh, con ở cùng Hồ Khiên Dư sao? Điện thoại nó không gọi được.”
Vi Linh cung kính đáp “Vâng.”
“Con nhớ về nhà sớm một chút, Khiên Dư chơi thế nào thì chơi, con là con gái, đừng ở bên ngoài quá muộn, có biết không?”
“Dạ!”
Vi Linh tắt máy. Cô không muốn nghe lời.
Cầm túi, Vi Linh đuổi theo đám bạn: “Tôi cũng đi.”
Vi Linh nhìn trên sàn diễn, đầu lùng bùng.
Những cô gái nóng bỏng, quần áo hở hang ôm ống tuýp, âm nhạc xập xình, động tác khêu gợi …
Mấy đứa choai choai chưa đầy 16 tuổi lúc đó, trong phòng, cách một tấm thủy tinh nhìn chăm chú.
Pháp luật của Singapore, ra vào quán bar giới hạn rất nghiêm khắc, những đứa nhỏ này chưa đủ 16 tuổi, dựa phúc của Hồ đại thiếu, mới được tới nơi này “thị sát”.
Ở đây, ngoài Vi Linh, Tiêu Tiêu là còn gái, còn lại đều là con trai. Tiếng nuốt nước miếng bắt đầu vang lên.
Trong phòng ánh đèn mờ, Vi Linh nghiêng đầu nhìn mấy nam sinh bên cạnh.
Hồ Khiên Dư ngồi dựa vào một chiếc ghế chân cao, tư thái nhàn nhã, dường như đã nhìn quen trường hợp này, không thật chú ý.
Vi Linh nhìn Hồ Khiên Dư như vậy, trong lòng nghĩ: Hồ Hân mở khách sạn có loại “phục vụ” này, mình có nên báo cảnh sát không?
Ở trong này không chịu được, Tiêu Tiêu muốn ra ngoài, lặng lẽ hỏi Vi Linh: “Đi ra ngoài với mình một chút, được không?
Vi Linh còn thích xem, cảm thấy cặp chân phụ nữ có thể mềm dẻo như vậy, những kĩ xảo này rất đáng thưởng thức.
Nhưng thấy khuôn mặt Tiêu Tiêu trắng bệch, cô cũng chỉ có thể không cam lòng rời mắt, theo cô ta đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Tiêu Tiêu thở dài dài một hơi, kéo Vi Linh đến bên bar, gọi bartender: “Coca, hai ly.”
Phía bên ngoài hoàn toàn khác biệt, chỉ có sàn nhảy bình thường, dường như màn vừa nãy chỉ để dành cho những khách đặc biệt.
“Khó trách mẹ mình không cho ba đến nơi này, thật dơ bẩn.” Tiêu Tiêu vừa uống vừa nói.
Vi Linh muốn đi vào xem tiếp, có chút lơ đãng không trả lời.
Uống xong một ly coca, Tiêu Tiêu gọi thêm một ly, bên cạnh có người nhìn thấy cô gái uống coca vui vẻ như vậy cười nhạo.
Tiêu Tiêu xấu hổ, sửa miệng: “Sô đa.”
Cô nói như vậy, bartender cũng cười: “Sô đa không bán riêng. Rượu whisky thêm sô đa?”
“Vậy … Rượu whisky thêm sô đa, hai ly.”
Vi Linh chưa từng uống loại này, lúc lý rượu được đưa đến, cô thử một ngụm, rất ngon.
Lại một ngụm.
Vi Linh hơi buồn nôn, nhảy từ chiếc ghế chân cao xuống: “Mình đi toilet.”
Lúc Vi Linh trở về, từ xa thấy Tiêu Tiêu bị vài người vây quanh. Mấy người kia hình như đang mời rượu, Tiêu Tiêu không uống liền đến ép.
Cô không trực tiếp chạy đến mà ra cửa tìm bảo vệ, dẫn họ đến chỗ quầy bar.
Rất nhanh bảo về đã “mời” những vị khách này đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, những ly rượu còn lại không có người động đến.
Lúc này Tiêu Tiêu không khách khí, cầm chén, uống một ngụm, “Rất ngọt, rượu gì vậy? Vi Linh, muốn thử một ngụm hay không? Ngon lắm!”
Vi Linh lắc đầu. Cô từ nhỏ đối với cồn có chút mẫn cảm.
Đợi ở quầy bar thêm một lát, Tiêu Tiêu uống đủ rượu, ghé vào bàn gục xuống. Vi Linh nhìn thời gian, đã rất khuya.
Lay lay Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu không phản ứng, xoay người, tiếp tục ngủ.
Cô bất đắc dĩ, muốn về phòng tìm bạn học đưa Tiêu Tiêu đi. Cô tự nhận một mình không thể đỡ được cô ấy.
Xoay người, không bao lâu, Vi Linh nhìn thấy Hồ Khiên Dư hướng hai người bên này đi đến.
Vi Linh ngồi trở lại, đợi Hồ Khiên Dư đi đến trước mặt mình.
Hồ Khiên Dư nhìn cô, lại nhìn ly rượu trước mặt, lấy lại, uống một hơi cạn sạch: “Con gái ra bên ngoài đừng uống rượu.”
Vi Linh giải thích: “Là Tiêu Tiêu uống.”
Hồ Khiên Dư không nói nữa, lay lay Tiêu Tiêu, thấy cô ấy bất động, liền đưa cô ấy trở về.
Vi Linh nhìn ly rượu không hắn uống vừa rồi, định xoay người đuổi theo Hồ Khiên Dư, lại ngay lúc này dừng lại.
Một lần nữa cô lộn về quầy bar, nhìn vào chiếc chén, thấy một viên thuốc hồng nhạt.
Vừa rồi cô không để ý, bây giờ nhìn cẩn thận mới phát hiện, viên thuốc kia đã hòa tan mất rồi.
Hồ khiên dư say.
Tiêu Tiêu cũng say.
Có người buồn bực: “Không thể nào, cậu ấy cũng đâu uống nhiều!”
Ngược lại hỏi Lâm Vi Linh: “Không phải lúc vừa ra cậu ta lại uống?”
Vi Linh nhún vai: “Không biết …”
Vài cậu choai choai không biết làm sao bây giờ đành tìm quản lý đến. Quản lý nhận được Hồ Khiên Dư, mở phòng ở dưới lầu, mời Hồ Khiên Dư cùng bạn đi xuống.
Trước khi đi, quản lý khẳng khái hỏi: “Còn cần phục vụ đặc biệt gì không?”
Đều là những tên nhóc còn chưa trưởng thành, trong lòng còn muốn xem vũ nữ múa cột, nhưng cuối cùng bị thẹn thùng chiến thắng, liên tục xua tay từ chối: “Không cần! Không cần!”
Xuống dưới, đem hai con ma men đến phòng nghỉ, mọi người lại tiếp tục uống, tiếp tục chơi. Có người gọi điện đến phục vụ, gọi người đưa rượu đến, một người khác nửa đùa nửa thật hét vào microphone: “Cho thêm mấy đĩa phim sex!”
Thực ra chỉ là đùa, nhưng nhân viên phục vụ vẫn rất chu đáo, mặt khác lại biết đại thiếu gia Hằng Thịnh ở chỗ này, tất nhiên không dám chậm trễ, mang rượu cùng đĩa đến ngay.
Tất cả mọi người trong phòng khách uống rượu hoặc chơi bài.
Bây giờ con gái còn lại cũng chỉ còn một mình Vi Linh.
Vi Linh suy nghĩ nói: “Tôi đi xem bọn họ thế nào!”
Nhóm nam sinh liên tục gật đầu: “Đi đi! Đi đi!”
Vi Linh lên lầu nhìn hai con ma men.
Dưới lầu phòng khách chỉ còn một lũ con trai, xúm lại mở TV xem phim sex.
Lúc Vi Linh đi vào phòng ngủ, Tiêu Tiêu đã tỉnh, nhìn xung quanh tìm nước uống.
Cô bước nhanh đến đỡ lấy Tiêu Tiêu: “Sao vậy?”
Mặt Tiêu Tiêu đỏ au: “Mình … cả người đều nóng, khát nước …”
Vi Linh nghĩ đến ly rượu có viên thuốc hồng nhạt, “Cứ nằm xuống, mình lấy cho.”
Đem nước về đến nơi, Tiêu Tiêu lại ngủ. Lúc này nằm ở nơi không bình thường - Ngực Hồ Khiên Dư.
Vi Linh nhìn mặt Hồ Khiên Dư: Rất hồng.
Cô đặt chén nước xuống, xoay người định đi.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông di động vang. Tiếng chuông đó từ trên người Hồ Khiên Dư truyền đến, hắn ngủ nên không biết.
Vi Linh nhớ rõ lúc đó Hồ Hân nói là không gọi được cho hắn mới chuyển sang gọi cho cô.
Có chút nghi ngờ, Vi Linh quay lại tìm di động.
Di động ở trên người Hồ Khiên Dư, lúc Vi Linh lấy ra, không cẩn thận động vào cơ thể hắn, Hồ Khiên Dư trong lúc ngủ mơ “A” một tiếng làm cô sợ đến nỗi nhanh chóng rút tay về.
May mắn đã lấy được.
Xem màn hình, là thư ký của Hồ Hân.
Vi Linh không nghe.
Đợi một lát, thư kí của Hồ Hân gửi tin nhắn đến: “Tiêu tiểu thư đi cùng cậu phải không?”
Vi Linh nghĩ nghĩ, trả lời: “Phải!”
“Phu nhân muốn cậu đưa cô ấy về nhà, còn nữa, dặn cậu đừng chơi quá.”
“Mẹ tôi ở đâu?
“Đang cùng ông Tiêu ăn cơm. Có việc bận, Hồ tổng ăn cơm xong đến luôn công ty, cậu tự về nhà.”
Trong đầu Vi Linh lóe lên một tia.
Cô tìm được di động của Tiêu Tiêu, tìm được số của ba cô ấy. Cô nhanh chóng nhắn một tin: “Ba, con ở khách sạn XX, phòng XXXX, mau tới đón con!”
Gửi xong, xóa tin nhắn ở hộp thư đi. Nhanh chóng đi ra ngoài cửa, khóa trái.
Tiêu Tiêu mặc đồng phục, rất dễ cởi. Quần áo Hồ Khiên Dư có vẻ rườm ra, mô hôi Vi Linh chảy ròng ròng mới cởi được áo hắn, mặt cô nóng lên, mồ hôi vẫn tiếp tục chảy, lại cởi quần hắn.
Vi Linh tháo dây lưng, lúc kéo khóa, không cẩn thận đụng đến bộ phận giữa hai chân hắn. Vi Linh không dám tiếp tục, quay sang bên kia, đem Tiêu Tiêu đẩy lên người Hồ Khiên Dư, một cánh tay khoác lên ngực hắn.
Lúc này, hai người kia giống như đang ôm nhau.
Ngắm tác phẩm đã hoàn thành, Vi Linh thở phào một hơi, lấy chăn đắp nửa người bọn họ.