Nhà ăn Felix sắp đặt những chiếc bàn thủy tinh liền kề tạo ra một cảm giác hiện đại mà lạnh lẽo. Những chiếc ly đế cao, sân khấu hình chữ T, các loại hình thù dị tương tác với nhau một cách hài hòa. Mà lúc này, dưới không gian nghệ thuật ở đây, tràn ngập vẻ đẹp tinh tế mà xa hoa phô bày.
Ăn brunch thường thường nếu không quá một giờ sẽ không chấm dứt.
Hồ Khiên Dư đi chào hỏi những nhân vật nổi tiếng có mặt hôm nay, Vương Thư Duy theo sau giúp hắn đưa danh thiếp. Tôi trộm nhìn, thừa lúc hắn không để ý lủi vào thang máy chạy xuống lầu.
Trở về phòng.
2 triệu 1 trăm ngàn, trong đầu tôi bây giờ chỉ còn vài chữ này, bữa trưa thịnh soạn vừa rồi, đối với tôi thật nhạt như nước ốc.
Tôi mở laptop, liên hệ với cố vấn, tính toán một lần nữa.
Chính phủ Hongkong bán đấu giá lô đất 40192 cùng 6 lô đất khác có giá trị tương đương, đầu tư vẫn giữ ở mức trên dưới 30%.
Lần này tham gia có tất cả 11 công ty, trong đó có ba công ty có thể cạnh tranh với Hằng Thịnh, nhưng vốn bọn họ bỏ ra sẽ không vượt quá 50% vốn lưu động nên không có gì uy hiếp.
Lý thị là đối thủ lớn nhất lần này của Hằng Thịnh, nhưng Lý Triệu Giai với Hồ Khiên Dư luôn có quan hệ tốt. Lần này tuy có được chủ bài, nhưng bất động sản của Lý thị ở Singapore đã sử dụng rất nhiều vốn lưu động, chắc hẳn phải trên 70%. Cho nên lần này Lý Triệu Giai tham gia đấu giá, tám chín phần mười là không cần để ý.
Nếu tính như vậy, lô đất này, vướt xa mức giá 2 triệu 1 trăm ngàn.
*****************************
Lý Huy Trạch không phải là một người làm ăn an phận thủ thường, gần đây lại va chạm với Lý Triệu Giai, anh ta cùng tôi, đã trở thành người cùng một trận tuyến.
Nhưng nói thật, Hà Vạn Thành ở bữa tiệc từ thiện hôm nọ giới thiệu tôi với Lý Huy Trạch, nói anh ta có thể giúp tôi, đến hôm nay tôi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Huống hồ Hà Vạn Thành không biết, tôi cùng Lý Huy Trạch thật ra đã sớm quen biết.
Giới thiệu như vậy cũng bằng thừa.
Lý Huy Trạch là người làm việc khéo léo, không nóng không lạnh, mặc dù không thể nói là năng lực xuất chúng nhưng bên ngoài cũng có công ty tư nhân trên danh nghĩa của mình. Tuy nhiên nếu so sánh với anh trai của anh ta, Lý Triệu Giai, một mình đảm đương cả tập đoàn của gia tộc, lại kém cỏi hơn rất nhiều.
Bởi một số khúc mắc, tôi không thể để cho người khác tra được tài sản đứng dưới danh nghĩa tôi, cho nên chỉ có thể đăng kí công ty ở Hongkong dưới danh nghĩa pháp nhân, cũng bởi vì vậy đối với những nhà đầu tư ở Hongkong cũng có ít cơ hội hợp tác.
Hai lĩnh vực sôi động nhất ở Hongkong, một là cổ phiếu, hai là bất động sản. Công ty của Lý Huy Trạch từng cùng công ty của tôi hợp tác nên có vài lần gặp mặt, nhưng cuối cùng cũng không tìm được tiếng nói chung.
Lão hồ li Gì Vạn Thành cuối cùng là giúp ai tôi cũng không xác định được.
Đối với Lý Huy Trạch, tôi cũng không biết mình có thể tin tưởng hay không.
*****************************
Tôi đau đầu, day day thái dương. Tôi cảm thấy đầu mình lúc này như có một đàn ruồi bọ, náo loạn không thể nghĩ được gì.
Tài chính không đủ, nhân lực không đủ, cũng không có người hợp tác.
Tuy rằng cho đến hiện tại, tôi đã từng chút từng chút mở rộng số cổ phần ở Hằng Thịnh nhưng hiệu suất không cao.
Đối mặt với Hồ Khiên Dư, tôi hoàn toàn bị đẩy vào thế bị động.
Ở trước mặt hắn tôi tước bỏ mọi vũ khí, ngoan ngoãn là một con thú cưng cũng không phải là kế lâu dài.
Hồ Khiên Dư đối với tôi như gần như xa. Nếu hắn yêu tôi, nhất định sẽ bảo vệ tôi trong lòng bàn tay, đáng tiếc, tôi không xác định được, đối với tôi hắn có bao nhiêu phần là chân tình.
Ánh mắt hắn nhìn tôi, nói chung vẫn là không tin tưởng. Ánh mắt đó, giống như luôn luôn nói cho tôi biết: Cô, còn chưa thoát khỏi nghi ngờ.
Một mặt hắn lợi dụng cơ thể tôi, một mặt phòng bị tất cả mọi hành động của tôi, điều tôi đến phòng trợ lí, không cho tiếp xúc với bất kì dự án lớn nào của Hằng Thịnh.
Lúc này, tôi thực sự đã bị bức tới đường cùng.
Trước kia, tôi không nghĩ để đối phó hắn mà làm tổn hại lợi ích của Hằng Thịnh. Bây giờ mới hiểu nghĩ như vậy quả thật quá ngây thơ.
Tôi xem đồng hồ, brunch cũng sắp chấm dứt, tôi phải nhanh chóng trở lại.
Tôi thu dọn một chút.
Ghế bành phong cách phương đông, bàn trà Trung Quốc, khách sạn mang đến rất nhiều hoa quả cùng chocolate thủ công loại mới, tôi bóc một viên chocolate đưa vào miệng, khó khăn thưởng thức một chút hương vị ngọt ngào.
**********************************
Sau đó, đứng dậy ra cửa.
Đến bên cửa, vừa động đến tay nắm chuông cửa liền vang
Tôi mở cửa.
Tôi tưởng Hồ Khiên Dư.
Thì ra không phải.
Vương Thư Duy.
Tôi gật gật đầu với anh, anh hơi hơi vuốt cằm đáp lại tôi.
Cả quãng đường không nói chuyện, tôi đi trước, Vương Thư Duy theo sau, xuyên qua ánh sáng ảm đạm trên hành lang dài đến thang máy.
Bước vào thang máy.
Phản chiếu qua tấm kim loại, tôi nhìn mặt mình, còn có ¼ mặt Vương Thư Duy.
Thang máy dọc một đường đi lên, trên đường cũng không có dừng lại. Lúc đồng hồ điện tử báo sắp lên đến tầng cao nhất, tầng 28, Vương Thư Duy gọi tôi một tiếng: “Vivi …”
Tôi ngừng thở.
Có những việc muốn trốn cũng không xong.
Nghĩ như vậy, tôi ấn tầng 27, cửa mở, tôi bước ra khỏi thang máy.
Tầng 27 cũng là phòng khách sạn, tấm thảm đỏ làm nổi bật vách tường ốp gỗ.
Hành lang cực kì im ắng, có nhân viên phục vụ mặc áo trắng quần tây đi qua, dừng lại, hướng chúng tôi khom người 30°. Không lâu sau, nhìn thấy nhân viên phục vụ đó đã đi xa, tôi xoay người, nhìn Vương Thư Duy ở phía sau.
Tôi cười, cố gắng thản nhiên: “Em còn tưởng anh tính coi em như người xa lạ.”
*******************************
Anh cũng cười: “Chẳng phải đây cũng là điều em muốn?”
Tôi không trả lời, bởi vì, không có gì để trả lời.
Thấy tôi trầm mặc, anh từng bước, từng bước tiến đến gần giơ tay. Tôi nghĩ anh muốn xoa má tôi, không ngờ ngón tay anh lại nhích lên trên xoa xoa đầu, sau đó lùi lại nửa bước, nhìn kĩ mặt tôi: “Cuối cũng em vẫn làm.”
Tôi cắn môi, không muốn trả lời, lại nhìn thấy ánh mắt anh, trong lòng có chút dao động, chốc lát, mở miệng: “Đúng!”
“Anh ta yêu em?”
Tôi cúi đầu nghĩ, phát hiện mình không trả lời được, vì thế chỉ có thể nói: “Em không rõ lắm.”
“Em yêu anh ta?”
Tôi lắc đầu: “Không có.”
“Vivi …” Anh lại một lần nữa gọi tôi như vậy.
“Ừm?”
“Đây là lần cuối cùng anh gọi em như vậy,” Anh nói, trên mặt không có một chút biến đổi, “Sau này, em là Lâm Vi Linh.”
Tôi suy nghĩ, gật đầu.
“Đây cũng là lần cuối cùng anh nhắc nhở em …”
Nói tới đây, anh mím môi, không tiếp tục.
Vương Thư Duy vẫn có thói quen nói nửa chừng liền dừng lại, để cho tôi đoán câu tiếp theo.
“Anh muốn nói anh ta rất thông minh, rất bình tĩnh, cho dù có yêu một người cũng không ngu xuẩn đến mức đem lợi ích của bản thân, của gia đình đi trao đổi?”
*******************************
Anh cười, trong sự bất đắc dĩ có một chút chiều chuộng: “Em luôn đoán sai.”
“Ai nói sai đâu?” Tôi không khỏi ngẩn ra, sau đó cười hỏi lại.
Đúng vậy, ai nói sai đâu?
Không chỉ có đoán sai, còn làm sai, chọn sai.
Đáng tiếc, chưa đến ngõ cụt tôi không thể từ bỏ ý định.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nghiêm mặt: “Anh muốn nói, em luôn không có tự tin đối với bản thân mình, Lâm Vi Linh, như vậy không thể thắng được Hồ Khiên Dư.”
Tôi tự hỏi hàm nghĩa trong lời nói của anh, đáng tiếc trong nhất thời không suy nghĩ được rõ ràng.
Anh thở dài, “Cuộc đấu giá buổi chiều, đừng để mình bị ảnh hưởng, em … chỉ cần tin tưởng bản thân là được rồi.”
Vương Thư Duy nói xong, xoay người, đi đến cửa thang máy, ấn số.
Tôi cắn môi, cuối cùng không nhịn được, mở miệng: “Mike …”
Vương Thư Duy không quay đầu.
Tôi tự biết mình lỡ miệng, mím môi lại cắn chặt răng.
*****************************
Lúc này, tôi cảm thấy có chút phiền lòng.
Nửa phút trước anh vừa nói, sau này, tôi không phải là Vivi, là Lâm Vi Linh.
Tôi sao có thể quên?
Một lát sau, tôi lên tiếng, sửa giọng: “Cảm ơn anh, trợ lý Vương.”
Nghe vậy, bả vai Vương Thư Duy run lên, không bao lâu, anh xoay người, một lần nữa trở lại trước mặt tôi.
Tay anh xuyên qua tóc tôi, nâng mặt tôi, cuối cùng đặt môi xuống hôn tôi.
Chiếc hôn này rất dài.
Thang máy đã đến nơi, vang lên “đinh” một tiếng. Trong không gian yên tĩnh nghe thật rõ ràng, nhắc chúng tôi tỉnh táo lại.
Cả hai chúng tôi cùng trợn mắt kinh ngạc, nhìn hồi lâu, lập tức quay đầu, chỉ thấy hai cửa thang máy đang chậm rãi mở ra.
Đồng thời, Vương Thư Duy buông tôi, nói: “Đừng ăn chocolate nữa. Em cũng nên trưởng thành rồi.”
Nói xong, nở nụ cười, xoay người, tiến vào thang máy.
*****************************
Tôi nhìn cửa thang máy chậm chạp khép lại, khuôn mặt anh biến mắt theo khe hở. Tôi cầm điện thoại bấm số, gặp cố vấn đầu tư của mình: “Trên danh nghĩa cá nhân tôi có thể điều động bao nhiêu tài sản?”
Bên kia im lặng một lát, có tiếng gõ bàn phím truyền đến, “6 trăm ngàn.”
“Tính thêm cả công trái ở châu Âu thì sao?”
“Lâm tiểu thư, hiện giờ giá thị trường rất tốt, không nên bán tháo công trái. Hơn nữa, cô cũng biết, nếu bán tháo công trái ở châu Âu, cấp bậc của cô ở ngân hàng Thụy Sĩ sẽ giảm xuống. Như vậy mất nhiều hơn được.”
Tôi nghĩ một chút, nói: “Vậy anh giúp tôi huy động vốn của các nhà đầu tư ở công ty cổ phần, trước ba rưỡi chiều nay tôi cần 1 triệu 5 trăm ngàn.”
“Việc này …”
Anh ta dường như khó xử, giọng nói tần ngần.
“Chậm nhất là 4 giờ. Đến lúc đó, nếu làm không xong … Anh nên biết, tôi không cần những cố vấn không có năng lực.”
Nói xong, tôi cắt điện thoại.