"Bởi vì.......... Cậu rất giống một chiến hữu đã qua đời của tôi." Strong nghiêng đầu, nụ cười mỉm thoáng lộ vẻ đau thương.
"Rất xin lỗi, tôi không nghĩ.........." Sự ra đi của người đồng đội từng kề vai chiến đấu là chuyện đau đớn nhất đối với mỗi người lính, Sean bối rối nhận ra mình đã vô tình đụng vào vết thương lòng của đối phương.
"Không không, có thể gặp một người thực giống với anh ta khiến tôi rất vui vẻ." Strong đấm nhẹ vào Hawkins, "Hawkins, thấy cậu và Sean đứng bên cạnh nhau.......... Tôi thực sự có loại cảm giác thời gian đã bị đảo ngược, giống như trước đây cậu và White.........."
Sean chú ý tới vẻ mặt của Hawkins, sự chuyên chú khi chơi bowling và vẻ vui mừng khi gặp người quen cũ đều đã bị một vẻ trầm mặc thay thế, "Thời gian không bao giờ trở lại." Y nhẹ giọng nói, thanh âm theo trong không khí lắng lại ở trong lòng đã có một loại trầm trọng khôn kể.
Tuy rằng Sean cũng không muốn biết người chiến hữu đã mất của Strong là ai, nhưng khi thấy người ấy có thể khiến một kẻ trời sập không chớp mắt như Hawkins cũng lộ ra thái độ như vậy, anh bỗng nghĩ, người tên ‘White’ đó liệu có phải là người anh họ đã mất của Hawkins hay không?
Nhưng anh chỉ tự hỏi như vậy, sẽ không đi hỏi.
Cho dù nhìn anh có tương tự ai đi chăng nữa, trên thế giới này sẽ không bao giờ có hai người hoàn toàn giống hệt nhau.
Andrew lớn tiếng: "Hiện tại trận đấu đã xong, nhóm của Klose đã phải khỏa thân chạy quanh quân doanh, chúng ta cũng phải quét dọn cái đống thủy tinh này, bằng không đội tuần tra đêm sẽ giết chúng ta!"
Sean nhìn đồng hồ, đã 10h tối, "Được rồi được rồi! Cũng nên dọn dẹp rồi về ngủ! Tôi cũng không hi vọng ngày mai mơ màng giẵm lên địa lôi."
Strong tỏ vẻ có lỗi: "Không biết tôi có thể mượn Hawkins một lúc không, đã lâu chúng tôi chưa tâm sự.........."
Sean phất phất tay, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Jill: "Dẫn anh ta đi thôi, trận đấu đã chấm dứt, anh ta còn có cái tác dụng gì nữa sao?"
Hawkins bị Strong mang đi, Sean và các đồng đội lưu lại quét tước chiến trường.
Andrew đẩy xe rác đến, Jill cùng vài người khác đem những vỏ chai còn lành lặn bỏ vào trong túi bóng, đưa trả nhà ăn.
Sean cùng Andrew quét dọn những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, rút những mảnh găm sâu lên, hốt vào xe rác.
"Về sau không thể lại chơi cái trò này, dọn dẹp so với lúc chơi còn mệt!" Sean lắc lắc đầu, lùi về phía sau, bỗng nhiên giẵm phải một chiếc hotdog rơi trên mặt đất, trượt ngã nhào.
Tuy anh đã nhanh tay dùng xẻng cắm xuống đất đỡ lấy thân thể, nhưng trọng tâm không vững, vẫn bị nghiêng đổ xuống.
Andrew chạy đến muốn đỡ anh, lại chậm một bước.
Để không ngã nhào vào trong đống thủy tinh mới gom, Sean lấy tay trái chống xuống đất, nhưng hậu quả cũng có thể tưởng tượng.
"Sean ——" Andrew vội vã kéo anh lại.
Sean cau chặt lông mày, nhấc bàn tay đưa đến trước mặt, cắt và thủy tinh găm vào trong thịt, máu đã chảy ra.
Trong nháy mắt ấy, toàn bộ đau đớn mà Sean phải chịu, dường như đều đâm vào trái tim Andrew.
"Trời ạ, ngày mai tôi còn phải cầm súng." Sean lấy tay phải vò đầu.
"Bây giờ không phải là lúc để cậu nghĩ đến chuyện ngày mai phải làm gì!" Khuôn mặt luôn luôn khinh khỉnh đùa cợt cùa Andrew đã lộ ra vẻ đau lòng.
"Được rồi, không nghĩ đến chuyện cầm súng." Sean muốn khóc, "Chuyện này nói cho chúng ta biết, về sau không thể tùy tiện ném hotdog xuống đất."
Andrew thở dài: "Tôi không muốn nghe những lời đùa giỡn ngu xuẩn này của cậu nữa, đi đến phòng y tế."
"Vậy đống thủy tinh này làm sao bây giờ? Đêm nay đội tăng thiết giáp sẽ tuần tra, tôi quen bọn họ.........."
"Được rồi được rồi!" Andrew bất đắc kéo xe rác đè lên đống thủy tinh, "Nếu đến thế này mà bọn họ còn giẵm trúng được, tôi cũng không có cách nào! Chờ cậu đi xem vết thương xong, tôi sẽ trở lại quét dọn sạch sẽ nơi này được không?"
"Vậy còn tạm được." Sean nói xong đã bị Andrew phát vào đầu.
Đi đến trước cửa phòng khám, họ chợt nghe bên trong truyền ra âm thanh của AV.
Sean buồn cười vỗ vỗ cửa: "Lewis —— thời gian xem phim đã chấm dứt, anh phải công tác!"
"Oh, shit!" Cửa mở, khuôn mặt cáu kỉnh của Lewis hiện ra, "Thiếu chút nữa tôi đã cởi quần tự sướng!"
"Có lẽ bàn tay này của tôi có thể giúp anh." Sean giơ tay trái.
Andrew tựa hồ không muốn để bọn họ tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này: (giống ai thế không biết =.=) "Bác sĩ, giúp chúng tôi xử lý vết thương đi, ngày mai cậu ta còn phải tiếp tục nhiệm vụ."
Lewis ra hiệu cho họ vào, mở tủ thuốc lấy thuốc sát trùng, băng gạc và nhíp.
TV chưa tắt, người phụ nữ trong màn ảnh vẫn đang i i nha nha.........
Bàn tay Sean lật ngửa trước mặt Lewis, anh ta lấy mảnh vụn thủy tinh ra khỏi lòng bàn tay anh, sau đó dùng bông có thuốc sát trùng sát lên miệng vết thương.
Dung dịch ô-xy già tiến vào miệng vết thương gây đau đớn khiến Sean khẽ run lên, Andrew giơ tay ra ôm lưng anh, chăm chú nhìn miệng vết thương.
"Ha, lúc này tôi rất muốn biết nếu Hawkins thấy được một màn như thế sẽ có phản ứng gì." Lewis cho Sean bôi thuốc chống nhiễm khuẩn, sau đó lấy băng gạc chậm rãi quấn lên.
"Một màn nào?" Có đôi khi Sean cảm thấy Lewis thực kỳ quái.
"Khi cậu bị những người khác quan tâm một cách ‘có ý đồ’." Lewis cười, thu thập dụng cụ.
"Trên thế giới này cũng chỉ có Hawkins quan tâm Sean thôi sao?" Andrew cười nhìn về phía Lewis.
"Đương nhiên không, tôi hoan nghênh tất cả mọi người đến quan tâm Sean." Ngón tay Lewis lắc lư trong không khí, "Sau đó Hawkins sẽ càng ngày càng không thoải mái, thế giới này sẽ càng ngày càng loạn, làm người đứng xem, tôi sẽ cảm thấy rất thú vị."
"Vậy cứ để cho hắn không thoải mái đi." Andrew nghiêng đầu, có chút khiêu khích.
Sean bỗng nhiên nhớ tới lúc mình rời khỏi bộ đội đặc chủng, Andrew từng đến chào anh.
Nụ hôn trên thái dương kia, là nụ hôn từ giã, cũng là một loại tự kìm chế cảm xúc.
Sean đương nhiên biết Andrew mang theo tình cảm vượt qua tình đồng đội bằng hữu với mình, nếu anh ta biết được quan hệ của anh cùng Hawkins, chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng ngày càng loạn.
Hắn thực tôn trọng Andrew. Bởi vì khi Vincent sống lại thành Sean, Andrew đã cho anh sự trợ giúp để anh thích ứng với thân phận này mà không một ai khác có thể làm được.
"Đi thôi, Andrew." Sean cười đứng dậy, "Chúng ta không thể tiếp tục quấy rầy bác sĩ Lewis thưởng thức điện ảnh."
"Lúc này các người mới nhớ ra đã quấy rầy ta ? Shit! DVD đều sắp chạy xong rồi!" Lewis đi vào phòng trong.
"Anh có thể previous!" Andrew hướng về phía anh ta hô một tiếng.
"Phím previous trên đầu máy DVD của tôi đã bị nhấn nhiều quá, không nhạy!" Thanh âm ảo não của Lewis truyền đến.
Về đến phòng mình, Sean xoay người dựa vào khung cửa, gật đầu với Andrew: "Tốt lắm, tôi đã tới nơi rồi. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của một kỵ sĩ dũng cảm, hộ tống tôi về đến tòa thành."
Andrew đứng ở bậc thang phía dưới, thấp hơn Sean một chút, anh ta ngửa đầu nhìn vào mắt Sean.
"Trên thực tế tôi cũng không tình nguyện làm một gã kỵ sĩ. Ở trong truyện cổ tích, kỵ sĩ thường thường chỉ có thể bảo hộ công chúa, mà có thể sánh vai cùng công chúa vĩnh viễn là Hoàng tử." Trong biểu tình của Andrew, vẻ thành thục cùng sự cảm tính hòa lẫn, khiến cho người ta nhìn muốn lóa mắt si mê.
"Đáng mừng là, tôi không phải là công chúa." Sean dùng tay phải vỗ vỗ vai Andrew, "Ngũ ngon, người anh em."
Trong nháy mắt khi cánh cửa sập lại, anh như muốn ngừng hô hấp, anh rất sợ Andrew túm mình lại, nói thêm điều gì.
Trên tay vẫn còn có chút cảm giác đau đớn, nhưng so với những lần bị thương trước đây, mới thế này không tính chuyện gì to tát.
Sean không muốn tắm rửa, anh ngã lên giường, nhìn trần phòng yên tĩnh.
Tuy rằng anh không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nhưng cái tên "White" vẫn quanh quẩn trong đầu anh.
Bóng đêm chậm rãi trôi đi, có người gõ vang cửa phòng anh.
"Ai a? Anh trai, hiện tại là buổi tối.........." Sean nghiêng đầu nhìn đồng hồ điện tử, "01strong0’."
"Sean.......... Mở cửa." Là giọng của Hawkins.
Sean biết nếu anh không mở cửa, tên kia nhất định sẽ tiếp tục gõ, gõ........., thẳng đến khi mọi người nhô đầu ra khỏi cửa sổ nhìn về phía phòng anh oán giận.
Cửa vừa hé ra, Hawkins liền lập tức lách người tiến vào.
Y ôm cổ Sean, sức nặng của thân hình y làm cho Sean liên tục lui ra phía sau hai bước mới đứng vững. Vươn cánh tay đóng cửa lại, Sean ôm y, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Hawkins?"
Đối phương không nói lời nào, chỉ ôm anh.
Sean cười bất đắc dĩ, kỳ thật rất nhiều lúc anh thấy Hawkins chỉ là một cái đứa nhỏ bốc đồng mà thôi. Sean chậm rãi lui về phía sau, ngồi ở trên giường, Hawkins đè nặng anh ngã xuống.
Khác hẳn so với trước đây Hawkins vươn cánh tay ra ôm lấy anh, lúc này đây y giữ chặt lấy Sean muốn anh ôm lấy mình.
"Làm sao vậy?" Sean sờ sờ sau gáy y.
"Tôi rất nhớ anh, nhớ anh vô cùng." Giọng Hawkins rất nhẹ, mang theo chút vẻ ủy khuất.
"Chẳng phải chúng ta mới gặp nhau mấy giờ trước?" Sean hít sâu, nhưng không biết vì cái gì, khi Hawkins nói nhớ anh, khiến trong lòng anh có cảm giác thực tràn đầy, thực viên mãn.
"Nhưng tôi muốn vĩnh viễn ở bên anh." Hawkins nhắm hai mắt lại.
Sean ngây ngẩn cả người, một câu này khiến trái tim anh kinh hoàng.
Y nói, muốn vĩnh viễn ở bên anh?
Sean không thể tin nổi trừng mắt nhìn, đúng vậy.......... Chỉ có những lời này mới là điều anh vẫn muốn nghe, khiến anh biết được rằng mối quan hệ của bọn họ sẽ không chỉ giới hạn ở Baghdad, cũng không phải thứ ảo tưởng chỉ sinh ra trong hoàn cảnh bị áp lực tâm lý tại chiến trường.
Tuy rằng ‘vĩnh viễn’ vốn không tồn tại, nhưng anh cũng chỉ là muốn y có với anh loại tâm tình này, mà nay nghe được một câu của y, khiến nỗi lòng xôn xao bất an của anh như lắng đọng lại, an tâm lại.
Sean nhắm mắt, xung quanh anh tràn ngập mùi bia và mùi bạc hà tươi mát trên cơ thể Hawkins, quấn quýt lượn lờ.
Anh bỗng nhiên hiểu được vì sao khi mình còn là Vincent, Emily lại rời khỏi anh. Bởi vì anh cách cô quá xa, không sao có thể cho Emily cảm giác an toàn mà cô muốn. Mà hiện tại, khi Vincent trở thành Sean, ở Hawkins, anh rốt cục cảm nhận được loại cảm giác này.