“Tạch”
Sau khi lọc lại một chút ký ức về quá khứ của Bạch Tố Trinh thì đúng lúc này Diệp Thiên Ân thấy được cánh cửa căn phòng bỗng mở ra. Đúng là Huyền Ngọc Trúc đang mang một cái túi xách trên vai bước vào.
Vừa nhìn thấy nàng thì Diệp Thiên Ân lập tức hỏi:
“Xong rồi?”
“Đúng vậy a!”
Huyền Ngọc Trúc trả lời. Lúc nãy sau khi nghe xong câu chuyện của Bạch Tố Trinh thì nàng chợt nhớ còn có công việc nên rời đi, sẵn tiện đi làm đơn xin nghỉ cho ngày hôm nay.
Mà cũng vì đó mà tin tức đứa con thất lạc mười mấy năm của Diệp lão sư đột nhiên trở về cũng bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh truyền đi toàn trường.
Tuy nhiên đó là chuyện của một lát nữa, còn bây giờ thì sau khi lấy được đơn xin nghỉ việc một cách không chút nào trở ngại thì Huyền Ngọc Trúc lập tức đi đến văn phòng của mình.
“Bây giờ thì chúng ta trở về a. Bất quá còn nàng?”
Huyền Ngọc Trúc còn không đợi Diệp Thiên Ân hỏi tiếp thì đã lên tiếng, lại nhìn qua Bạch Tố Trinh như một con chim nhỏ nằm trong lòng hắn thì giọng nói cũng có chút mất đi hứng thú nói chuyện, thế là nàng vẫn hỏi câu hỏi mặc dù đã biết trước câu trả lời.
“Hiện tại nàng không có chỗ ở a, nên hiện tại cứ để nàng sống với chúng ta đi. Dù sau thì trước sau gì thì nàng cũng phải đến ở cùng chúng ta mà thôi.”
Diệp Thiên Ân nói ra lời nói mang ý nghĩa như sét đánh ngang tai một cách tự nhiên, trực tiếp bỏ qua sự ngượng ngùng của Bạch Tố Trinh cùng một chút bực dọc trong ánh mắt của Huyền Ngọc Trúc.
Tiên hạ thủ vi cường.
Theo lời sư phụ hắn dạy, Diệp Thiên Ân trực tiếp ấn định ý kiến của mình trở thành quyết định chung. Dù không hoàn toàn ổn nhưng ít nhất nó giảm được nhiều vấn đề phát sinh lắm.(Nhớ lấy!)
Mà lúc này thì hai mắt Bạch Tố Trinh cũng đã đỏ ửng, định quay sang Diệp Thiên Ân nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, dù sao hiện tại cũng không phải lúc. Mà nàng cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình, cùng với mối quan hệ của hai người kia nên cũng biết mình nên làm gì.
Có thể nói đây là thiên tính của phụ nữ, nhưng khi ở bên Diệp Thiên Ân, Bạch Tố Trinh cảm thấy hắn còn đáng tin hơn tất cả những thứ khác trên đời. Và chắc chắn hắn sẽ không bao giờ phụ lại kỳ vọng của nàng.
Mặc dù đường các nàng đi từ đầu cũng đã khác biệt với những người khác rồi…
...
Để cho cả hai đợi ở cổng trường, còn Huyền Ngọc Trúc thì đi lấy xe, sau đó cùng nhau về nhà trong tâm trạng thanh thản. Nhưng hiện tại họ cũng không rõ việc họ nghĩ là bình thường này đã gây nên oanh động đến mức nào.
Từ trong phòng giáo viên, tin tức đứa con bị thất lạc mười mấy năm của Diệp lão sư như xăng cháy lan sang dầu hỏa lại lấy tốc độ cháy nhà nhanh chóng truyền đi khắp cả trường học.
Đối với đa số nam học sinh cùng nam giáo viên thì cứ như là dùng thiết chùy nện vào lòng ngực họ.
Bất quá có những người sáng suốt lại tìm thấy ánh sáng trong đó, nên bắt đầu lập ra đủ thứ loại kế hoạch để tiếp cận vị học sinh bí ẩn kia. Và thế là một cuộc bạo động ngầm bắt đầu vận chuyển bên trong nội bộ trường Trung học Thiên Lâm.
Còn về phần các nữ sinh, có người vui, có người rất vui, cũng có người buồn, cũng có tò mò. Tùy từng người, với từng lý do khác nhau.
Như cảm thấy mình vẫn còn trẻ, còn tương lai, ít nhất cũng không có ‘phụ tử tòng tử’ như nàng,
Nhưng bên cạnh đó cũng có người cảm thấy hình tượng trong lòng sụp đổ. Bởi vì Diệp lão sư luôn là hình tượng mà các nàng nhắm đến, nhưng đến khi phát hiện ra thì cũng không phải như vậy hoàn hảo.
Cũng có những người tò mò, có một người mẹ xinh đẹp như thế thì hắn sẽ là người như thế nào a. Mà nhìn lại thì nhóm này cũng khá đông a, chủ yếu là nhóm nhân vật phụ mê trai cấp tính hay được dùng để làm nền cho những nữ nhân vật phụ khác có nhiều đất diễn hơn đó a...
Dù là tích cực hay tiêu cực thì cuối cùng các nàng cũng không nghĩ rằng việc này lại có tác động tích cực hơn các nàng nghĩ nhiều lắm a, ít nhất là nếu sự việc không đi quá trớn.
...
Trong một căn phòng bất kỳ bên một dãy phòng học nào đó trong trường trung học Thiên Lâm, và cũng là một trong bảy "Khu cấm địa" của trường.
“Cái gì, con trai ruột của Diệp Ngọc Trúc trở về!?”
Một tên nam sinh tóc nhuộm đen đang nhìn về đám đàn em là hơn hai mươi tên học sinh khác cũng nhuộm đầu thành đủ loại màu sắc sặc sỡ như lông gà đột nhiên hét lên sau khi nghe được một tên đàn em Giáp Ất Bính Đinh nào đó nói ra một tin tức.
Theo như quy định đồng phục thì có thể nhìn thấy đấy là khối G của trường, bất quá hiện tại nó đã bị biến đổi đến cái độ nếu không biết trước thì cũng chẳng thể nào nhận ra được, vì hầu như màu sắc nguyên bản cũng đã bị thay đổi.
Tên nam sinh đó giật lấy cổ áo tên đàn em, hỏi lại một lần nữa:
“Tin tức chính xác hay không? Tiểu Vương, Tiểu Lục, lập tức dẫn người đi xác nhận cho ta. Nếu tin tức là thật thì lập tức dọn cho ta một chỗ trống trong hội, sau đó lập tức chiêu tên kia vào…Hừ, cuối cùng cũng có cơ hội rồi, lần này ta phải bắt được con đàn bà kia, sau đó làm thỏa thích một phen. Cuối cùng lại đe dọa nàng, thử xem nàng có thể báo lên lão già chết tiệt kia nữa hay không, lần trước chỉ vì vuốt ve mông nàng một cái làm ta bị cấm túc một tháng. Hừ!”
Trịnh Kiêu ánh mắt âm độc, hừ lạnh nói, lần trước chỉ vì nói vài lời nói đùa cùng vuốt ve mông nàng một phen mà cha hắn cấm túc hắn hẳn một tháng không thể ra khỏi nhà, mà lúc đi học thì lại có người đưa đón hoàn toàn không thể dứt đi được.
Theo như hắn thấy thì chắc chắn lão già kia cũng có một chân với nàng nên mới làm vậy để lấy lòng mà thôi. Còn lần này thì hắn phải làm thật nhanh trước khi mọi chuyện đổ vỡ mới được.
Đúng lúc này một nam sinh khác ánh mắt hơi híp ngồi ở bên cạnh Trịnh Kiêu chà sát hai tay nói:
“Trịnh thiếu, vậy cái kia vừa mới chuyển đến tiểu nữ sinh ngài định giải quyết như thế nào? Có hay không…”
Hắn vừa nói xong thì làm động tác cắt cổ, bất quá nó không mang ý nghĩa đánh đánh giết giết mà là mang ý nghĩa khác, một ý nghĩa mà ai ai cũng biết ai ai cũng hiểu a.
Tên nam sinh đứng đầu gọi Trịnh Kiêu trầm ngâm một chút, cũng không có lập tức trả lời. Sau một lúc suy nghĩ, hắn lên tiếng:
“Chưa được, trước tiên ngươi cứ để nàng an ổn một thời gian đã, trước khi điều tra nàng có liên quan gì đến các đạo phái khác hay không thì hãy ra tay. Với lại hiện tại lão gia tử cũng đang trong một cuộc bầu cử quan trọng, mà những tên muốn ngấp nghé vị trí kia cũng đã bắt đầu hành động rồi, nên trừ khi làm được hoàn hảo ta không muốn có sự ngoài ý muốn nào. Bởi vì một khi ngoài ý muốn thì chắc chắn hậu quả sẽ khôn lường, dù sao…”
Trịnh Kiêu như nhớ lại điều gì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
“Trước tiên ngươi cứ cho tên tiểu tử Liêu Hà để ý đến nàng một chút, nếu nàng sập bẫy thì cứ trực tiếp hành động, bất quá nên cẩn thận một chút. Ta nghe bên sư môn nhắc nhở rằng sắp tới sẽ có đại sự, mặc dù không biết là chuyện gì nhưng ít nhất chúng ta cũng phải có một chút đề phòng.”
Trịnh Kiêu đúng vậy một bại gia tử, nhưng hắn không ngốc, mà thật ra hắn rất thông minh. Hắn dùng thân phận học sinh của mình để làm rất nhiều công việc đen tối mà không gây chú ý để giúp đỡ một phần cho phụ thân mình. Bất quá dù vậy thì với năng lực hiện tại của hắn vẫn chưa thể nào đụng chạm tới những viên trân châu của các đại Đạo phái được a. Nên chuyện một khi không chắc chắn thì hắn sẽ không đi làm.
Bất quá cũng không biết vì sao khi nhìn thấy tiểu nữ nhân kia thì đột nhiên hắn lại có cảm giác như vậy, thế nên hắn mới phải đề phòng chuyện lật thuyền trong mương như thế này a.