“Ách, không phải a. Thật ra ta trên núi có học chút y thuật, thấy Tri thúc có vẻ như trường kì sức khỏe không tốt nên muốn giúp đỡ một chút thôi a. Tiền thì cháu không cần, chỉ cần có chỗ lại ngủ đêm nay là được a.”
Diệp Thiên Ân bắt đầu giải thích. Dù sao nếu hôm nay không tìm được nơi ở của Huyền Ngọc Trúc thì chắc chắc hắn sẽ ngủ ở ngoài đường, dù sao cũng tiện đường, thôi thì ở nhờ một đêm vậy.
Nhưng trước đó việc hắn cần làm là cho hắn tin tưởng bản thân đã.
Nghi ngờ nhìn đối phương một chút, hắn còn tưởng đâu Diệp Thiên Ân là một vị đạo sĩ đâu này, nếu như vậy thì loại người này hắn không gặp một trăm cũng tám mươi. Nhưng không ngờ hắn lại là một thầy thuốc, nếu như vậy thì tốt rồi.
Mấy ngày nay cơ thể hắn cảm giác như sắp bị tan rã ra ấy. Cho dù đi gặp bao nhiêu thầy uống bao nhiêu thuốc thì cũng không có một chút tác dụng nào, thậm chí có vài tên mặc đạo phục nhìn thấy hắn rồi nói ra những điều tương tự với Diệp Thiên Ân, nhưng đến cuối cùng không phải bị hắn kéo vào chỗ kia?
“Mong lần này mình gặp được hàng thật.”. Tri Ngọc Đường thầm nghĩ.
“Được rồi, như vậy cũng được, nhưng ta trước giờ luôn công bằng, ít nhất tiểu tử ngươi phải làm ta tin tưởng thì mới có thể đến nhà ta ở được. Không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề. Bất quá nếu Tri thúc không tin thì ta cũng nên chứng minh một chút cho thúc tin vậy.”
Nói rồi như có ngàn vạn cánh tay xuất hiện, cánh tay của Diệp Thiên Ân để lại những tàn ảnh phía sau, nhanh chóng lao tới phía trán của Tri Ngọc Đường. Một chỉ mang theo một chút dương khí trong cơ thể của Diệp Thiên Ân điểm tới ấn đường của Tri Ngọc Đường, nhanh chóng truyền dương khí vào bên trong rồi nhẹ nhàng rút tay về như không có chuyện gì xảy ra.
Mà sự việc thì nhanh đến mức dù cho họ đứng bên đường với rất nhiều người bên cạnh nhưng lại không có một ai một người nào thấy được cảnh tượng này, cứ như đó chỉ là một ảo giác giữa hai người vậy.
Còn Tri Ngọc Đường vừa rồi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Diệp Thiên Ân điểm một chỉ lên trán, vừa định chất vấn Diệp Thiên Ân thì đột nhiên hắn cảm thấy cơ thể trở nên tràn đầy lực lượng, mệt mỏi cùng cảm giác bồn chồn lạnh lẽo khó chịu đã hoàn toàn biến mất. Cực kì thần kì.
Mà theo sự thay đổi của cơ thể thì ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Diệp Thiên Ân cũng trở nên khác hẳn.
Không để ý thân phận cùng hoàn cảnh, Tri Ngọc Đường lập tức đi tới vỗ vai Diệp Thiên Ân, khen lấy khen để:
“Ha Ha, tốt. Tiểu Diệp ngươi còn nhỏ tuổi như thế mà đã có tài nghệ như thế này đã là rất giỏi. Được rồi, thúc thúc tin cháu, tối hôm nay cứ đến nhà ta ngủ một đêm, không, hai ba đêm cũng được, cho đến khi nào cháu tìm được chỗ ở mới thôi. Được chứ?”
“Tất nhiên là.”
Diệp Thiên Ân thờ dài, ít nhất đêm nay cũng không có ngủ khách sạn ngàn sao a.
“Thế bây giờ trước tiên chúng ta trở lại chỗ làm của ta đã, ta có vài việc cần phải làm ở đó. Mà có khi ngươi có thể gặp người quen ở đó cũng nên.”
“Người quen???”
Nghe Tri Ngọc Đường nói làm Diệp Thiên Ân lập tức mờ mịt.
Nói thật số người mà Diệp Thiên Ân biết cũng không vượt qua số ngón tay của hắn, nên việc có thể gặp người quen của hắn ở đây là chuyện không thể nào. Bởi vì những người hắn biết thì toàn là những lão đồ cổ bạn của sư phụ hắn không a.
Nên không biết người quen trong lời nói của Tri Ngọc Đường là ai a?
...
Như vậy Diệp Thiên Ân đi theo Tri Ngọc Đường đến chỗ làm của hắn. Mà khi đến đó hắn rốt cuộc biết “Người quen” trong lời nói của Tri Ngọc Đường là ai rồi.
Vuốt vuốt hai huyệt thái dương, Diệp Thiên Ân một mực sầu lo về tương lai của giới đạo sĩ. Này mẹ nó có cần phải như vậy không?
Năm sáu tên mặc đạo bào khác nhau cùng đi bốc vác. Làm Diệp Thiên Ân cảm thấy không khỏe xong giờ khắc này cũng không còn gì để nói.
Này con mẹ nó đã đi làm thuê còn mặc đạo bào? Các ngươi có nghĩ tới hay không mặt mũi của môn phái bị các ngươi chà rồi đạp như mặt đất mà các ngươi đang đạp lên rồi???
“Ha Ha, có đạo hữu mới. Nào, lại đây chúng ta tâm sự một chút a. Ngươi ở phái nào? Ta từ phái…”
“Tốt mới đạo hữu, ta từ phái….. Xin được giúp đỡ.”
“Ta từ...”
“Ha Ha, ta đến từ...”
“...”
Đám người lao đến ôm vai bá cổ Diệp Thiên Ân cứ như đã quen biết từ lâu, làm mặt hắn càng ngày càng đen.
“Này các ngươi có hay không nghĩ đến mặt mũi của môn phái mình?”
Cuối cùng cũng không nhịn được, Diệp Thiên Ân lên tiếng. Trong giọng nói tràn đầy bất mãn. Khi nào đã tới lượt đạo sĩ đi bốc vác ở công trường như thế này rồi? Võ công môn phái dạy các ngươi có phải hay không dùng vào công việc này là đúng rồi?
Mà đám đạo sĩ sau khi nghe được lời nói từ Diệp Thiên Ân thì đột nhiên ngẩn người, cái này có nghĩa là nhận lầm cmn người rồi a. Người ta cũng không có đến làm công như chính mình đâu a...
Bất quá cũng không dám phản bác a. Bởi vì nếu như bị phát hiện thì kết quả của họ cũng không tốt đẹp gì, mà theo như quan sát của họ thì tên thiếu niên này thuộc dạng thâm bất khả trắc a.
Bởi vì trong giới đạo sĩ thì việc lấy vẻ ngoài để định giá một con người là một việc cực kì ngu ngốc. Bởi có vài vị tiền bối lão tổ của họ có vẻ ngoài nhìn còn trẻ hơn họ đó a. Nhưng mà nếu có ai ngu ngốc lỡ chọc phải thì chỉ có một kết cục đó là ‘củ hành trong miệng mà cọng hành trong mông’ đó a.
“Không phải a. Thật ra lúc đầu chúng ta cũng là có lòng tốt trợ giúp ông chủ Đường mà thôi, bất quá về sau lại thấy không có tác dụng. Mà…”
Một người khác tiếp lời.
“Mà chúng ta cũng là người a, phụng lệnh môn phái đi xuống nhân gian trừ ma vệ đạo thì cũng phải có cái ăn đã. Mà chúng ta mới vừa đến đây thì làm sao có thể so sánh với các vị sư huynh sư tỷ đã xuống núi tu hành lâu năm chứ? Vì vậy cuối cùng thì bị ép đến đường cùng nên cũng phải mò tới đây a.”
“Dù sao cũng chỉ vì kiếm ăn thôi a…”
“Đúng vậy, đúng vậy...”
“Haizz...” Diệp Thiên Ân thở dài, thật ra hắn cũng biết chứ. Khi đi du ngoạn với sư phụ thì hắn cũng đã thấy vài người như thế này rồi. Thậm chí có vài người đạo hạnh cũng thuộc dạng trâu bò nữa kìa. Nhưng do một vài lý do nào đó mà không có mối làm ăn, cuối cùng phải làm những công việc tương tự, nhưng cũng không nhiều, mà cũng có một loại là cố ý làm như thế.
Tuy không cấm, nhưng cái ta đang nói là các ngươi đang mặc đạo bào của môn phái a! Cái này không phải tri tro trét trấu thì là cái gì?
Bất quá có vẻ như tất cả họ đều không có quên giáo huấn của môn phái của mình nên hắn cũng không để ý. Xem như lịch luyện hồng trần, rèn luyện đạo tâm cũng được.
“Ân." Diệp Thiên Ân gật gật đầu, nói tiếp: "Được rồi, chuyện đã vậy, ta cũng không rảnh việc đi làm chuyện dư thừa, chỉ cần các ngươi tự hiểu bổn phận của bản thân là được. Nhưng ta khuyên các ngươi tốt nhất nên đi thanh trừ một ít tà ma nhỏ yếu kiếm chút âm đức đi a. Nếu không tới lúc xảy ra chuyện thì các ngươi không sống nổi đâu a.”
Nói rồi cũng không có để ý tới hai người họ, hắn vừa định đi tìm Tri Ngọc Đường thì đã thấy hắn sách theo một cái gì đó đi ra ngoài, hình như là một chậu cây cảnh nào đó thì phải.
“Tiểu Diệp, ngươi có thấy bông hoa này đẹp hay không? Đây là thứ mà ta vừa mua về định về tặng cho lão bà ta đó a. Ngươi nghĩ nàng có hay không sẽ thích?”
“Đẹp a...!!”
Diệp Thiên Ân cười nói, bất quá trong lòng cực kì kinh dị, hắn có vợ?
Chuyện này tuyệt đối là không thể nào…
Đạo gia nói:
Thiên đạo có khuyết.
Vì vậy những người được Thiên Thọ Tinh chiếu mệnh sẽ không bao giờ có vợ hoặc con ruột, nhất là vợ. Bởi vì khi đó mọi chuyện chắc chắn sẽ trở thành thảm họa.
Đã từng có một truyền thuyết nói rằng có một vị thư sinh nọ được Thiên Thọ Tinh chiếu trong lúc vô tình cứu giúp một ngôi làng nào đó, và được trưởng làng gả cho con gái.
Lúc đó tên thư sinh đó công đức vô lượng vô tình diệt một con đại ma nhưng đã sắp chết, nên số mạng bạo trướng, cộng thêm vui mừng khi có vợ đẹp.
Thế nên vì lý do gì đó, hắn lẻn vào phòng của nàng, định “xã giao” trước một phen, nhưng sau khi vừa gọi một tiếng ‘lão bà’ thì người nữ nhân kia cửu khiếu chảy máu lăn đùng ra chết.
Mà đúng lúc đó, trong lúc vô tình có một nhà sư đắc đạo có việc đi ngang qua, gặp được căn nhà có khí vận ngập trời mà lại tổ chức đám tang thì mới tò mò bước vào. Rồi sau khi biết rõ mọi chuyện thì lập tức bất ngờ, đến cuối cùng thì tên thư sinh biết được sự thật rằng mình vô duyên với hồng nhan, hồng trần thì mới chấp nhận đi theo vị nhà sư kia lên núi tu hành. Cũng nhờ vậy mà lúc đó có một truyền thuyết như thế được truyền đến hiện tại.
Mà đến sau này do linh khí dần bị ô nhiễm, tà ma càng mạnh mà người tu đạo càng yếu, thì càng đừng nói đến người bình thường.
Vì vậy việc người được Thiên Thọ Tinh có vợ là chuyện cực kì không bình thường, chứ đừng nói tới việc cười tươi như hàm xuân mà đem hoa về tặng cho nàng. ( Ý là khi nhớ về một người nhưng ở hai tình trạng khác nhau thì nụ cười cũng trở nên khác nhau.)
Nên sự việc rõ ràng là có vấn đề.
Tuy vậy, hắn chỉ cười không nói. Hắn cũng không muốn trở mặt lúc này, ít nhất là không phải hiện tại.
“Được rồi, vậy lên xe của ta đi, ta chờ cháu về nhà. Ta phải đem việc khỏe lại nói cho nàng mới được.Ha Ha Ha.”
Nhìn gương mặt hoài niệm của Tri Ngọc Đường làm Diệp Thiên Ân càng trở nên hoài nghi, vì hắn chắc chắn vẻ mặt quyến luyến đó không chỉ có tình yêu ở trong đó, mà có thêm một loại cảm xúc không rõ nào đó bên trong nữa.
Bất quá phải cần đi xác nhận thì mới có thể chắc chắn được.
Tạm biệt đám đạo sĩ tập sự, Diệp Thiên Ân leo lên xe của Tri Ngọc Đường cùng hắn về nhà. Bất quá lúc hắn cùng cái đống đồ của hắn cùng lên xe làm chiếc xe nảy lên một chút làm Tri Ngọc Dường kinh dị thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Phải biết trọng lượng giới hạn của xe hắn là hơn một tấn a. Thế mà làm chiếc xe hắn nảy lên khỏi mặt đất thì cái này có bao nhiêu nặng?
Nhưng cũng không quá để ý, hắn muốn lập tức trở về gặp thân hình đảm đang xinh đẹp làm hắn khô nóng kia ngay lâp tức. Nên văn hết tốc lực của xe mà lao nhanh về phía trang viên nhà mình.