Phó Hoài nhận ra có điều gì đó không ổn đã là hai giờ sau.
Ngay sau khi cúp điện thoại, anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, anh chỉ cho là cô có lại việc bận nên không có thời gian trò chuyện với anh, hoặc là đang trong thang máy hoặc do tín hiệu ở trường quay không được tốt.
Nhưng nơi nào đó trong trái tim anh không thể an tâm được, gửi tin nhắn cho cô cô cũng không trả lời lại, thật vất vả đến cuối cùng người đàn ông cũng giải quyết xong công việc của công ty, lúc này anh lập túc gọi điện cho cô.
—— Máy bận.
Chưa kịp ra lệnh cho tài xế, người đàn ông một đường đi thẳng xuống gara, chọn một chiếc xe gần nhất, phóng như bay quay trở lại khách sạn.
Tầng 5 đang được dọn dẹp, nhân viên nói rằng khách ở phòng 8507 đã trả phòng.
May mắn đó không phải là phòng của cô, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn xung quanh, khi nhìn đến cửa phòng của Đàm Anh Anh anh lại nhìn thấy Úc Văn đang đứng khoanh tay trước cửa phòng.
Thời gian lái xe quay trở về khách sạn vốn là một giờ đồng hồ, nhưng anh lại lái xe với tốc độ nhanh đến mức chỉ còn 30 phút, trong nửa giờ này, anh đã cố gắng gọi điện thoại cho cô, nhưng lúc nào cũng trong trạng thái máy bận.
Cô ấy không phải là người thích gọi điện thoại, vì vậy...
Khoảnh khắc nhìn thấy Úc Văn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu người đàn ông.
——Cũng có thể là do Đàm Anh Anh đã cài đặt chế độ để không nhận được các cuộc gọi của anh nữa.
Anh lập tức quẹt thẻ mở cửa phòng, chỉ liếc nhìn một cái rồi rời đi, sải bước đi thẳng về phía thang máy.
Cổ tay bị ai đó nắm lại.
Úc Văn hé môi: "Cô ấy—"
Cuối cùng sự kiên nhẫn của anh cũng mất sạch, anh đã cảnh báo rõ ràng, sau này anh sẽ tính sổ sau, người đàn ông hất tay ra, lạnh lùng nói:
"Cút."
Úc Văn sững người ngay tại chỗ.
Mặc dù bình thường anh không thích cô, nhưng hai nhà Úc Phó vẫn thường xuyên có quan hệ hợp tác, cùng có lợi với nhau, nhưng anh chưa từng xé nát mặt mũi nhau như vậy, cũng sẽ không toát ra vẻ chán ghét, tàn nhẫn như lúc này.
Ánh mắt đó giống như hận không thể đem cô ra lột da tróc thịt vậy, ngay cả dáng vẻ giả tạo cũng không thèm duy trì nữa.
Quen biết anh mười hai năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như thế.
Thực sự rất tức giận.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
*
Trên đường đến sân bay Đàm Anh Anh đã mua một cây kẹo hồ lô được ghim thành xâu.
Bên trong là dâu tây, bên ngoài được bao bọc bởi một lớp đường, ngoài cùng còn có một lớp giấy gạo nếp*.
*Giấy gạo nếp là kiểu như giấy nến, dạng như lớp nilon bọc bên ngoài viên kẹo.
Dâu tây mùa này ngọt lịm, lớp đường áo bên ngoài cũng rất ngấy, cô chỉ cắn hai miếng đã không chịu nổi vị ngọt gay gắt này, lập tức vứt nửa xâu còn lại vào thùng rác.
Nhưng cô còn chưa kịp vứt thì trong bụi cô có một con mèo nhỏ hướng về phía cô kêu meo meo hai tiếng, dường như nó không hề sợ con người.
Đàm Anh Anh chỉ vào thứ trong tay cô: "Em muốn ăn cái này à?"
Cô bóc lớp giấy gạo nếp bên ngoài ra, ngồi xổm xuống cho con mèo nhỏ liếm mấy miếng, cô không biết mèo này lại thích ăn món này như vậy, nhưng chắc là cũng không thể cho nó ăn quá nhiều, một chút đồ ăn người thì không sao.
Sau khi cho nó liếm vài miếng của lớp vỏ bọc đường bên ngoài, Đàm Anh Anh mở phần mềm giao hàng ra, đặt mua một phần thức ăn nhỏ cho mèo. Trong khi chờ đợi, cô đến cửa hàng tiện lợi mưa một hộp đồ ăn đóng hộp, sau đó ra ngoài cho mèo ăn.
Thời gian rất chính xác, thậm chí có thể nói là dư dả.
Cô bạn thân Triệu Nguyệt của cô đã đặt cho cô một vé máy bay đến Mỹ, nói rằng sẽ cùng cô sẽ đi giải sầu một chuyến.
Đàm Anh Anh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, chủ yếu là vì Triệu Nguyệt nói rằng cô ấy sẽ trả tiền cho chuyến đi này.
Không ai không thích bạch phiêu*, đặc biệt là bạch phiêu đắt tiền.
*Bạch phiêu (白嫖): dịch thô là mại dâm trắng, nghĩa đen của từ này là không tiêu tiền, thường được dùng trong thuật ngữ cơm áo gạo tiền. (theo baidu)
Thời gian ghi trên vé máy bay là mười một giờ, cô ngồi xổm trên mặt đất trêu đùa con mèo con một lúc, màn sương trắng xóa tản ra trong không khí, Đàm Anh Anh vươn tay kéo khăn quàng cổ xuống.
Khi cô đứng dậy, thiếu chút nữa đã đụng phải ai đó.
Trước mặt là một nam sinh có chút bối rối, nhưng lại mạnh dạn hỏi: "Có thể thêm WeChat được không?"
Cậu vừa nhìn thấy cô ở đây, cô mặc bộ quần áo bông màu trắng, đi giày tuyết, quấn khăn choàng vài vòng ở cổ, khuôn mặt càng xinh xắn, chóp mũi và cằm đỏ ửng lên vì lạnh, ngược lại góp thêm vài phần ngây thơ, lúc cô chơi đùa với con mèo nhỏ kia trong thực sự rất đáng yêu.
Hơn nữa cô có vẻ là một cô gái rất tốt bụng, lại còn xinh đẹp, trái tim của cô cũng đẹp.
Theo bản năng Đàm Anh Anh muốn từ chối, nhưng cô lại không có bất cứ lý do gì để từ chối, trong đầu cô lúc này đột nhiên hiện lên gương mặt của Phó Hoài.
Đây dường như là một cảnh báo, vì vậy Đàm Anh Anh càng dứt khoát hơn, cô thầm nghĩ rằng bản thân mình không thể đã ra đi rồi mà còn bị ăn hoàn toàn như vậy được, thế nên cô liền đưa mã QR của mình ra cho cậu nam sinh.
"Chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi, xin phép đi trước."
Lúc cô ra sân bay, thời gian vẫn còn đủ nhưng sau hai ba lần trì hoãn thì cô sắp lỡ chuyến bay mất rồi.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Chuyến bay sắp cất cánh, cho nên cô dùng vận tốc ánh sáng hoàn thành việc gửi hành lý, cô một đường chạy như bay ở lối đi, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể đuổi kịp ___
Vốn dĩ sử dụng từ "có thể" này là bởi vì máy bay đã bị cho dừng khẩn cấp.
Tiếng bánh xe vali bị vấp, cô bị mắc kẹt trên cầu thang lên máy bay, bên ngoài cửa sổ là ánh nắng vàng vàng chiếu xuyên qua cửa kính.
Cuộc thảo luận ở phía sau vẫn vang lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng kỳ lạ là trên mặt ai cũng không nhìn thấy vẻ bực bội.
"Có phải là đổi sang máy bay bên cạnh không?"
"Đúng vậy, nghe nói là trễ mười phút, còn trợ cấp gấp đôi tiền vé máy bay, bữa ăn trên máy bay cũng được nâng cấp. Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Hẳn là mười phút đến trễ là do thời tiết, như vậy tính ra vẫn là buôn bán có lời."
"Anh kiếm lời sao, vậy ai sẽ trả tiền?"
"Tôi nghe nói là tổng giám đốc của Quang Dược Thời cho dừng máy bay lại, hình như là vì muốn... đuổi theo vợ."
"Hahahahaha chắc không phải đâu? Có cô vợ nhà giàu nào lại đi cùng máy bay với chúng ta chứ, hơn nữa còn cãi nhau với chồng sao?"
"Những người có tiền thực sự rất biết cách đùa giỡn mà."
Trong khi mọi người vừa thảo luận, vừa đổi hướng chuyển sang một lối đi khác, đi lên máy bay mới.
Mặc dù trong lòng Đàm Anh Anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô vẫn đi theo bước chân của mọi người, kiểm tra lại vé máy bay một lần nữa.
Tiếp viên hàng không kiểm tra vé của cô một chút thì ngẩn người, chợt mỉm cười nói: "Thật xin lỗi."
...... Xin lỗi?
Xin lỗi là có ý gì?
Đàm Anh Anh: "Tôi không thể lên được sao?"
Chỉ bởi vì cô sắp muộn cho nên không chứng kiến được cảnh tượng tổng giám đốc cho dừng máy bay lại, lúc đó cô không có ở đó cho nên không có tên sao?
Vậy cô đi bằng cách nào đây?
Nhưng cô tiếp viên hàng không không nói thêm gì nhiều, chỉ nhìn cô cười xin lỗi.
Đàm Anh Anh càng nghĩ càng tức giận, cô thầm thắc mắc không biết nhà tư bản này đến từ đâu lại không nói đạo lý như vậy, thế nhưng những người phía sau vẫn tiếp tục bàn tán "Tổng giám đốc Phó này thật là hào phóng", cô không khỏi quay đầu lại, mở miệng trút giận:
"Không đến mức như vậy chứ, bỏ ra nhiều tiền như vậy để ngăn máy bay chỉ vì một người phụ nữ, người này có phải là coi tiền như rác không vậy? Nếu thực sự thích thì lúc trước--"
Lời nói còn chưa dứt, nhưng ở cuối tầm mắt của cô, cô nhìn thấy một đoàn người đang bước nhanh tới đây, người đi đầu mặc vest đen bước nhanh về phía trước, phía sau có một đám người đuổi theo.
"Phó tổng! Phó tổng! Ngài thực sự không cần phải đích thân đến đây như vậy. Nếu như phá hủy quá nhiều quy củ cũng không phải là điều tốt. Tôi có thể đưa mọi người đến phòng chờ cho ngài cũng được mà! Làm sao có thể phiền ngài tự mình đến đây một chuyến chứ, ngài cũng đừng ép tôi như vậy!"
"Phó tổng?" Đàm Anh Anh buột miệng: "Rốt cuộc có bao nhiêu họ Phó nữa?".
Ngoại trừ cô ra, điểm chú ý của mọi người đều bình thường, có cô gái trẻ tuổi lập tức nhào ra để trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng ngày càng đi đến gần: "Đến rồi đến rồi, ôi mẹ ơi thật là đẹp trai mà, anh ta chính là người vừa mới trở thành giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất của Quang Dược Thời vào năm nay đấy - anh ấy thậm chí còn không cho mọi người biết tên của mình, truyền thông cũng chưa bao giờ đưa tin về anh ấy, chỉ nói rằng anh rất bận rộn. Tôi không ngờ anh ấy lại đẹp trai đến vậy."
"Anh ấy rốt cuộc đang tìm ai chứ, người nào có mệnh tốt lại có mặt mũi lớn như vậy?"Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Đàm Anh Anh hoàn toàn trống rỗng, tiến vào chế độ chiến đấu, quay đầu lại đã vứt một đống rác (???), không thể nhịn được nữa mà mở miệng đáp trả lại cô gái kia: "Đẹp trai thì có ích lợi gì? Đẹp trai có thể có ăn cơm không? Lo chuyện hôm nay anh ta có đến tìm ai làm gì, anh ta không cho tôi lên máy bay chính là nhắm vào tôi, Đàm..."
Trong một giây tiếp theo, người đàn ông cầm lấy cánh tay của cô, giọng nói trầm thấp, trong lòng mơ hồ đang đè nén tức giận cùng hạnh phúc.
"Đàm Anh Anh."
Đàm Anh Anh: "..."
Ánh mắt của mọi người lúc này đều tập trung trên người cô, cô cứng ngắc quay đầu lại, sau đó từ từ nâng mắt lên.
Vốn dĩ cô định đưa ra tấm vé máy bay của mình ra đòi một lời giải thích, nhưng theo bản năng cô lại thu tay về. Nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội đó, Phó Hoài lập tức rút tấm vé máy bay từ trong tay của cô ra, nhìn thoáng qua một chút rồi cười lạnh, chợt ở trước mặt cô ——
Cầm tấm vé xé thành nhiều mảnh.
"Rất tò mò tại sao mình không thể lên máy bay?"
Giờ phút này nhìn Phó Hoài có chút đáng sợ, Đàm Anh Anh theo bản năng muốn lui về phía sau, cô đoán rằng bản thân mình đã chọc giận anh rồi, và còn đang cực kỳ cực kỳ tức giận. Nếu anh thực sự là tổng giám đốc Phó kia, vậy cô sẽ là người đầu tiên dám đối đầu với tổng giám đốc rồi, vậy số phận của cô hẳn là cũng giống như tấm vé kia bị xé thành nhiều mảnh.
Nhưng Phó Hoài lại gắt gao mà giữ chặt bả vai của cô, không cho phép cô lui về sau nửa bước.
Đàm Anh Anh nức nở: "Đau..."
"Đau cũng chịu cho anh!"
Đáy mắt Phó Hoài dần dần đỏ lên, trong giọng nói phát ra một tia run rẩy không thể kiểm soát được, quai hàm căng cứng, yết hầu trượt lên trượt xuống, trên cổ anh nổi lên những đường gân xanh vô cùng rõ ràng. Ngay cả câu nói vừa rồi, từng chữ từng chữ một từ lồng ngực phát ra cũng khiến tim anh như bị bóp nghẹn: "Từ Trường Thành đến Ứng Thành..." Mắt của anh khẽ mở ra, thanh âm trầm thấp bật thốt lên: "Anh tìm em chín năm rồi, Đàm Anh Anh, em còn muốn chạy đi đâu nữa?"
Trong đầu cô lập tức oanh một tiếng, tất cả ý thức đều đánh cho vỡ vụng.
"...Cái gì?"
"Cái gì sao?" Người đàn ông dường như đang cười: "Anh nói rằng anh đã đuổi theo em suốt chín năm. Chính vì em mà anh đã đầu tư vào đoàn phim này dù cho một chút lợi nhuận mang về cũng không có. Anh ghi nhớ những lời thoại dài dòng đó, để cho em quay những cảnh quay nhàm chán đó, còn cung cấp tiền đầu tư cho đoàn làm phim đó, tất cả đều vì em." Anh nhắm mắt lại: "Dưới trời tuyết âm năm độ, hết lần này đến lần khác chịu đựng từng cơn gió lạnh thổi qua."
"Trước kia là vì em, hôm nay cũng là vì em, là anh cam tâm tình nguyện."
"Bây giờ anh đã nói đủ rõ ràng chưa?
"Em nghe có hiểu hay không? Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?"
- ----------------
Trong phần đời còn lại, tôi thực sự cảm thấy điên cuồng và thót tim trước nam chính của một truyện H, mong muốn được kéo anh ấy ra ngoài và cặp kè với anh ấy.
Nó không đi chệch khỏi ý định ban đầu khi viết bài này
Nhân vật nam chính thân tình, yyds