Kiều Dĩ Thương nghe được tiếng vang cũng không ngẩng đầu nhìn tới mà rất nhàn nhã nâng ly trà lên đặt trong tay, nhẹ nhàng thổi mặt nước, giọng nói vì hơi nước trà mà trở nên có chút mơ hồ không rõ, “Biết chơi cờ vây không?”
Tôi nhìn gương mặt phảng phất như có thể khống chế hết thảy của ông ta, trong đầu nhiều lần nổi lên nghi ngờ, sao ông ta lại dùng điện thoại của Chu Dung Thành gửi tin nhắn cho tôi? Cho dù Chu Dung Thành hoài nghi tôi cũng sẽ không liên thủ với Kiều Dĩ Thương đến thăm dò tôi. Ông ta nghi kỵ tôi đang bôi nhọ sĩ diện của ông ta.
Kiều Dĩ Thương đợi đã lâu vẫn không thấy tôi nhúc nhích, rốt cục ông ta cũng đặt ly trà xuống nhìn về phía tôi. Ngay khoảnh khắc chạm đến tầm mắt tôi, ông ta không nhịn được bật cười một tiếng, “Rốt cuộc cô Hà thông minh hay trì độn, cô không phát hiện trong điện thoại của cô có hai Chu Dung Thành sao?”
Tôi nghe ông ta nói như vậy lập tức lấy điện thoại ra ấn mở danh bạ, quả nhiên trong nhóm Z có hai Chu Dung Thành thật. Số thứ nhất là dãy số tôi quen thuộc, số thứ hai lại là một dãy số vô cùng xa lạ.
Từ đầu đến cuối Kiều Dĩ Thương vẫn luôn hứng thú nhìn vẻ mặt tôi, dùng tiếng cười yếu ớt khiến tôi phục hồi tinh thần lại.
“Với tư cách là kim chủ của cô, cô không có quyền chủ động liên lạc với Chu Dung Thành, chỉ có thể chờ ông ta tìm cô. Cho nên cô vĩnh viễn không phát hiện tôi đã giở trò gì.”
Ông ta bốc một quân cờ trắng lên hạ xuống ngay phía trên bàn cờ, ánh mắt sắc bén tìm kiếm cách ra quân cờ tốt nhất, “Trên đời này chỉ có cô Hà mới có thể khiến tôi phải nhọc lòng như vậy, thậm chí cam tâm dùng thủ đoạn không tốt đẹp lắm.”
Thì ra Kiều Dĩ Thương đã sớm bày xong phương pháp gặp mặt lần tiếp theo. Ông ta biết dù ông ta có làm gì tôi cũng sẽ không gặp lại ông ta, tôi có điểm mấu chốt của tôi, có sợ hãi của tôi, cho nên ông ta chỉ có thể dùng Chu Dung Thành làm mồi câu tôi.
Tôi siết chặt điện thoại di động cười lạnh một tiếng, “Đều nói không gian không thương, thái độ làm người của anh Kiều thật đúng là không từ thủ đoạn.”
Ông ta nhíu mày, ông ta cũng không buồn khi nghe thấy lời nói có chút lạnh nhạt của tôi, ngược lại còn rất sung sướng, “Rất vinh hạnh vì cô Hà có ấn tượng sâu sắc với tôi như vậy.”
Ông ta tiện tay bưng ly nước trà đã hơi nguội lên, rót thêm chút trà nóng từ trong ấm trà vào, “Chẳng qua sau này dù là trái tim cô hay thân thể cô, tôi đều có thể tiến vào càng ngày càng sâu.”
Tôi không có tâm tư để chu toàn ông ta, tôi biết mình không phải đối thủ của ông ta, không chỉ tôi không phải, ngay cả Chu Dung Thành cũng không phải.
Ông ta lăn lộn ở quan trường đã lâu, những mánh khóe trên con đường làm quan cũng là càng già càng lão luyện, không ai có thể lừa gạt ông ta được. Thật ra Chu Dung Thành rất nham hiểm, từ chuyện ông ta dám cho vợ ông ta mở công ty chỉ lớn như vậy là biết lá gan của ông ta lớn cỡ nào, chỉ có điều mặt ngoài ông ta không làm ra vẻ kiêu ngạo như Kiều Dĩ Thương.
Làm quan không có mấy người là loại lương thiện, chơi đùa dân chúng đơn giản như chơi đùa một quả bóng vậy, nhưng có một loại người có thể áp bọn họ, chính là loại lăn lộn trong hắc đạo.
Lưu Hán đã bị bắn chết, Văn Cường từng có thể thẩm thấu quân hỏa khắp cả nước, những người này đều là lão đại xã hội đen chính thống. Văn Cường cầm mũ quan bước vào vũng nước đục, có thể tưởng tượng được ông ta trâu bò cỡ nào, số nữ minh tinh từng qua tay ông ta nhiều tới không đếm xuể. Nếu không phải người này sống trên quan trường không tích đức, coi thuộc hạ như chó lợn sẽ không thể ngã được. Hậu trường của ông ta bảo vệ ông ta hơn mười năm, sau vì nhiệm kỳ mới ở giới thủ đô, hậu trường của ông ta về hưu, lúc này ông ta mới bị người đẩy xuống.
Mà Kiều Dĩ Thương lại càng ác hơn, ông ta còn chưa tới bốn mươi tuổi đã có thành tựu. Trong lúc vô tri vô giác, ông ta cực kỳ càn rỡ hung hăng ngang ngược và ác liệt.
Kiều Dĩ Thương thu từng quân cờ đen trắng trên bàn cờ bỏ vào trong hũ cờ. Thời gian này dài tới mức tôi cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, không khí cũng như đông thành một lớp băng. Tôi quá rõ ràng người đàn ông trước mặt mạnh mẽ tới cỡ nào, thâm trầm sắc sảo khôn ngoan tới cỡ nào. Ông ta có thể dễ dàng giao dịch một nhóm quân hoả sau đó chạy trốn ngay trước mặt cảnh sát, mịa, thủ đoạn này thật không phải người.
Sau khi Kiều Dĩ Thương thu hết từng quân cờ trên bàn cờ tới một viên cũng không còn lại mới chậm rãi mở miệng hỏi tôi, “Cô Hà vẫn chưa trả lời tôi, cô có thể chơi cờ vây không?”
Giọng nói của tôi rất lạnh lùng, “Tôi không biết, cũng không có hứng thú.”
Ông ta không bị tôi làm mất hứng, nhàn nhạt ừ một tiếng, “Nếu không biết tôi có thể dạy cô, không có hứng thú thì có thể bồi dưỡng hứng thú.”
Ông ta đặt riêng hai hũ cờ qua một bên, cầm lấy hũ cờ màu trắng tới bên tay mình, hũ màu đen lại đặt tới chỗ đối diện. Ông ta vươn một tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi không để ý tới ông ta mà vẫn đứng tại chỗ bất động như cũ. Ông ta bình tĩnh nói, “Cô cản đường.”
Giọng nói của ông ta truyền tới. Cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, người tới dĩ nhiên là anh Bắc đã từng giải quyết chuyện kỹ nam chết trong hội sở Nam Giang. Khi đi ngang qua tôi ông ta còn gật đầu với tôi, sau đó đi tới bên cạnh Kiều Dĩ Thương, đưa ảnh chụp cho ông ta, “Anh Thương, anh xem những thứ này có thể chứ.”
Kiều Dĩ Thương nhận lấy tỉ mỉ lật xem từ đầu đến cuối, sắc mặt ông ta hơi không vui, “Mật thám chúng ta tốn chín trăm triệu mời tới mà chỉ có kỹ thuật như vậy sao? Không muốn sống nữa mới dám lừa bịp tôi.”
Anh Bắc khó khăn nói, “Hiện tại cũng không có biện pháp nào, những người làm quan này quá cẩn thận, rất khó có thể tới gần bọn họ.”
Kiều Dĩ Thương cầm ảnh chụp, tay còn lại gõ nhẹ, “Lại thêm sáu trăm triệu nữa, tôi muốn video hai người kia xuất nhập, cùng với địa điểm giao dịch.”
Anh Bắc nói ngài có qua lại với đầu lĩnh Nam Ninh nhiều năm như thế, vì sao lần này lại cứ nhất định phải nhúng tay.
Hai chữ Nam Ninh khiến lòng tôi giật thọt, đây là nơi Chu Dung Thành sắp tới bắt băng đảng buôn ma túy. Anh Bắc thở phào một hơi, “Tôi hỏi thăm xem anh ta có thể làm được không.”
Anh Bắc lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, Kiều Dĩ Thương ngẩng đầu nhìn anh Bắc, anh Bắc ngầm hiểu ấn mở loa ngoài. Sau vài tiếng vang đối phương nhận máy, là một giọng nói rất trầm thấp, hẳn là giọng đàn ông đã qua xử lý, “Giám đốc Kiều có hài lòng không?”
Anh Bắc cười lạnh, “Anh cảm thấy sao? Nội dung gì cũng không có, chỉ là ngồi trong phòng bao chơi gái mỗi ngày anh Thương đều có thể thấy ở hộp đêm, còn cần tới anh?”
Đối phương im lặng một lát, “Đám băng đảng Nam Ninh nước quá sâu, hậu trường là lão đại Tam Giác Vàng, tuy đã rơi đài nhưng lại có rất nhiều dư đảng. Dưới tay ông ta có người nhiều theo như vậy, tôi không đến gần được.”
Anh Bắc nhìn về phía Kiều Dĩ Thương, phát hiện sắc mặt ông ta đang dần dần trở nên lạnh lùng, anh Bắc lập tức ngăn lời người kia, “Lấy tiền của người thì phải làm việc thay người. Phải giải quyết như thế nào đó là chuyện của anh, tôi cho anh thêm hai ngày, nếu như anh không làm được, một xu anh cũng đừng mơ có thể nhận được, còn có thể mượn một chân của anh đưa tới sòng bạc Hoa Chướng.”
Đối phương rơi vào lặng im một thời gian rất dài. Bên phía Kiều Dĩ Thương cũng không vội, ông ta chậm rãi uống trà vuốt vuốt quân cờ, rất lâu sau bên kia lại nói một câu “tôi sẽ cố gắng hết sức” sau đó dập máy.
Sau khi anh Bắc rời đi, Kiều Dĩ Thương hơi híp mắt lại, “Chuyện tôi làm không liên quan gì tới Chu Dung Thành, cô không nên nghĩ rằng ông ta là người có thể dễ dàng bị thương tổn. Chỉ là cô chưa được lĩnh ngộ sự hung ác của ông ta. Từ cảnh sát hình sự cơ sở leo đến chức cục trưởng cục công an thành phố, đây không phải người cần cô chờ đợi lo lắng.”
“Sao tôi biết anh có lừa gạt ngăn cản anh ấy không? Cũng không phải anh không có năng lực làm như vậy.”