Sắc Dụ

Chương 294: Bụi bặm lắng đọng và một giấc mơ lớn



Khi tôi và Kiều Dĩ Thương chạy đến tầng hai, hàng trăm người hầu ở Thường Phủ đã quỳ thành bốn năm hàng, kéo dài từ cửa đến tận cầu thang, cả căn biệt phủ tràn ngập không khí đau thương, tiếng khóc than um trời, tiếng rên la thảm thiết. Cánh cửa phòng rộng mở, Hoàng Mao cùng vài người thuộc hạ tiến vào, cả căn phòng đều được bao phủ bởi đồ tang trắng xóa.

Vài tấm vải trắng ở góc tường chất đầy thành một núi nhỏ, hai người quản gia bên cạnh đang cắt mũ tang rồi phân phát cho các người làm mặc túc trực bên linh cữu, cảnh tượng trước mắt khiến tôi nhất thời cảm thấy thẫn thờ, u sầu, cô đơn và hoang vắng.

Thường Bình Ngô, người đàn ông đợi tôi hai năm, yêu tôi hai tháng, đến giờ phút cuối cùng tôi lộ ra bộ mặt thật sự, trở mặt với ông ta, nhưng ông ta vẫn không nhẫn tâm làm tổn thương tôi, ông ta thật sự đã rời đi rồi sao?

Rời khỏi cũng tốt, rời khỏi thế giới đầy tràn đầy toan tính và bí mật.

Cả đời ông ta sống vì âm mưu hãm hại người khác, để rồi cuối cùng lúc về già lại bị người khác âm mưu hại chết.

Nhân quả báo ứng luân hồi mà người đời thường nói có lẽ là như thế.

Kiều Dĩ Thương ném tàn thuốc xuống đất, đút tay vào túi ra lệnh cho Hàn Bắc đến đón Thường Cẩm Hoa lại đây, Hàn Bắc không biết chính xác phải nói như thế nào, hỏi anh ta có muốn tìm một kẻ tâm phúc bên người Ông Thường để làm kẻ thế tội.

Diệp Khôn.

Thường Cẩm Hoa chỉ biết có hai người là Bình Thạch và Diệp Khôn, những người khác đều không có khả năng là đối tượng tình nghi xuống tay với Thường Bình Ngô.

Mà Diệp Khôn đã là người của tôi, tôi để anh ta ở lại tất nhiên sẽ có ngày cần trọng dụng tới, đương nhiên tôi phải bảo vệ anh ta.

Tôi đang định mở miệng lên tiếng, Kiều Dĩ Thương bên cạnh bình thản phun ra hai chữ.

"Chết bất đắc kỳ tử."

Hàn Bắc cau mày.

"Chị dâu rất khôn ngoan, tâm tính cũng rất đa nghi, tôi sợ chúng ta không thể qua mặt được chị ấy. Hơn nữa..."

Anh ta liếc nhìn tôi nửa đùa nửa thật nói.

"Từ khi chị dâu nhỏ này đến, ở Thường Phủ chỉ trong một thời gian ngắn đã liên tiếp diễn ra nhiều chuyện không hay và các lễ tang, chuyện này nhìn qua cũng có chút trùng hợp.

“Nếu cô ta không tin thì cứ việc tự mình đi điều tra.”

Kiều Dĩ Thương phủi phủi bụi vừa mới rớt trên cổ áo.

“Chuyện cô ta có tin hay không cũng không đến lượt tôi quản.”

Ông ta cười nhìn tôi đầy vẻ yêu thương, vẫn giọng điệu cũ nói với Hàn Bắc.

"Thê không bằng thiếp, có tôi ở đây, cô ta không được phép đụng vào một sợi tóc của chị dâu nhỏ của anh."

Vẻ mặt tôi bình tĩnh, trong vẻ bình tĩnh lộ ra chút âm trầm.

"Anh Kiều đúng là sắp xếp mọi việc rất tốt.”

Tôi đi qua trước mặt ông ta, ngón tay linh hoạt kéo lấy cà vạt của ông ta, ông ta bị tôi lôi kéo nửa thân trên về phía trước, nhưng dưới chân vẫn vững vàng không hề lay động.

"Vợ lẽ còn hơn vợ lớn, ăn trộm còn hơn vợ lẽ, không trộm còn hơn trộm, tôi về sau liền làm cho anh Kiều đây muốn trộm cũng không trộm được, ngay cả cái danh chị dâu nhỏ tôi cũng không cần."

Tôi mỉm cười đầy khiêu gợi buông ra ông ta rồi tự mình đi tới gần phòng, Hàn Bắc phía sau tôi lên tiếng.

"Sau khi chị dâu đến đây, cô Hà cảm phiền nên tránh đi một lát, lỡ như chị ấy đến đây thấy cô sẽ gây chuyện."

Kiều Dĩ Thương không đáp, vội vàng gọi hai người xuống lầu, cánh cửa mở toang, từ bên trong vang lên tiếng kêu đau đớn và tiếng khóc thảm thương của người phụ nữ, bà Tư và Đường Vân Lan quỳ ở bên giường thất thanh khóc lớn, bọn họ không ngừng lôi kéo tấm vải liệm trên người Thường Bình Ngô kêu ông ta mau tỉnh lại tỉnh lại, nếu không nhờ những chiếc đinh kim loại trên bả vai và cổ chân ông ta giữ lại, tấm vải liệm đó đã sớm bị lôi kéo đến xé toạc.

Người làm cùng quản gia lau nước mắt, cúi người định dìu bọn họ đứng lên, nhưng thể thân thể bọn họ bỗng trở nên mềm nhũn, tê liệt ngã xuống dưới giường, khóc càng thêm tê tâm liệt phế.

Nghe thấy tiếng than khóc, những người nhìn thấy đều không cầm lòng được cũng rơi nước mắt.

Chỉ có tôi mới biết nước mắt họ tuôn rơi vì lý do gì, bọn họ thực ra chẳng hề cảm thấy thương xót gì cả, thậm chí là cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng như dược giải thoát, những giọt nước mắt trên mặt bọn họ chỉ toàn là thứ giả tạo.

Những người phụ nữ sống khu biệt phủ bề thế này ngày nào cũng phải diễn xuất mới có thể tồn tại yên ổn.

Diễn quá nhiều, quá dài, quá đạt đến nỗi đôi khi tôi còn bị bọn họ đánh lừa.

Bà hai và bà ba càng khóc lóc thê thảm, đó không phải là những giọt nước mắt giả tạo mà là xuất phát từ trong tấm lòng, bất quá nó lại không dành cho cho người đàn ông nằm chết ở trên giường, mà là đang khóc thay cho số phận tương lai của bọn họ.

Tôi bước qua cửa, chân như giẫm phải khối băng lạnh lẽo từ từ bước về phía người đàn ông đang nằm trên giường, hai mắt của ông ta nhắm tịt, khuôn mặt xám xịt và trũng sâu. Từ lúc ông ta rời đi đến giờ ước chừng cũng đã qua mười giờ đồng hồ.

Ông ta chết vì trúng độc và bị bắn, cả cuộc đời ông ta giết chết nhiều mạng người như vậy, đến cuối cùng lại ra đi trong tình trạng thảm thương như thế.

Đó là một đêm không sao ở vùng Tam Giác Vàng, nơi ngã tư đường toàn là những con người xa lạ. Kẻ vì say rượi mà bỏ mạng cũng chỉ như một thứ truyện cười cho người khác chế giễu, Chu Dung Thành cũng đã bị chế giễu như thế, ông ấy đã bị người của Thường Bình Ngô đâm hơn ba mươi nhát.

Máu huyết đã cạn, nhuộm đỏ cả một đỉnh núi.

Ngay cả thạch tín cũng không thể giải được mối hận trong lòng tôi.

Tôi không hề rơi một giọt nước mắt nào, ánh mắt bình tĩnh dời đi khỏi gương mặt ông ta, lúc này còn chưa phải là thời điểm để tôi giả vờ khóc lóc bi thương, trước tiên phải diễn một màn kịch đẹp đẽ kỹ càng cho người ngoài thưởng thức.

Tôi trầm mặc bước đến cửa sổ, đem cửa sổ thủy tinh đóng kín đẩy ra, khung cảnh đêm qua lại hiện ra trước mắt, dường như bên tai tôi vẫn còn văng vẳng tiếng súng nặng nề.

Từng chiếc đèn lồng màu trắng có chữ tang được người làm treo đầy dưới mái hiên ngoài sân, cả một dãy hành lang dài bị phủ bởi một màu trắng xóa tang tóc.

Mùa thu hoa tàn vừa mới qua.

Trời đã bắt đầu vào đông.

Thời gian sao trôi qua nhanh quá, cảm giác như vừa mới ngủ dậy có một giấc liền đi qua một năm mói.

Dung Thành, con đường này em đi thật vất vả.

Tôi gần như kiệt sức, tôi không biết mình có thể trụ được bao lâu nữa, cả Thường Phủ rộng lớn này dường như chẳng còn một ai.

Từ những người phụ nữ xinh đẹp và hoạt bát, bây giờ đều biến thành những người phụ nữ tràn ngập ưu thương muộn phiền.

Bọn họ thật ra không sai, chính là bọn họ không nên là những người phụ nữ trong Thường Phủ.

Con đường sau này gập ghềnh như thế nào, tôi cũng không dám nghĩ tới, cứ như thế cắn răng tiếp tục bước đi không dám quay đầu lại.

"Bà tư, bà cả vội vàng nói muốn xuất viện để đưa tiễn lão gia đoạn đường cuối, bọn họ hỏi cô có đồng ý việc này không?"

Bà tư lấy khăn tay xuống, mặt mũi cô ta đầy vẻ phờ phạc, nghẹn ngào nói.

"Đi hỏi cô Hà đi, mọi chuyện liên quan đến lão gia tôi không có quyền quyết định."

Người làm chạy đến hỏi tôi, tôi đưa tay cầm lấy một chiếc lá ngô đồng xanh thẫm, chiếc lá nhuốm màu sương mai như những hạt ngọc trong suốt. Hoa mỗi năm đều giống nhau, nhưng con người mỗi năm lại khác, những năm về sau e rằng Thường phủ sẽ không còn những khoảnh khắc líu ríu náo nhiệt nữa.

Lòng tôi có chút chua xót, không nhịn được buông chiếc lá ra, chiếc lá theo đầu ngón tay tôi bay về chỗ cũ.



"Tôi cho bà ta xuất gia, bà ta còn không chịu sao?"

Người làm nói bà ta muốn được đưa tiễn lão gia đoạn đường cuối rồi mới chịu đi.

“Bà ta đã ăn gan hùm mật báo hay sao, chỉ có hai bàn tay trắng mà cũng dám cùng tôi ra điều kiện.”

Tôi không kiên nhẫn nói với người làm.

"Muốn đi thì đi, không đi thì cứ đợi nhặt xác con gái bà ta đi, người thì không để bà ta gặp được rồi, ai mà biết được liệu bà ta có nhân cơ hội này sinh sự hay không?”

Người làm nhận lệnh rời đi, tôi bước đến bên giường kêu bảo mẫu của Đường Vân Lan rời đi, tôi lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ấy.

"Sắp xong rồi, tiết kiệm một chút sức lực."

Cô ấy liếc mắt nhìn về phía cửa, tất cả mọi người đều đang bận rộn làm việc, không ai chú ý đến động tĩnh trong phòng, cô ấy thở dài một hơi vỗ về khuôn mặt đang khóc của mình.

"Tôi đã khóc cả nửa tiếng đồng hồ rồi, không biết hồn phách của ông ta đã đã siêu thoát hay chưa, nhìn thấy tôi cùng bà tư đau khổ như vậy trước cái chết của ông ta, có lẽ trước khi đi ông ta cũng phần nào cảm thấy an ủi.”

Tôi quay mặt lại nhìn chằm chằm vào Thường Bình Ngô đã được phủ một tấm vải trắng.

"Nếu thực sự hồn phách ông ta không siêu thoát, Kiều Dĩ Thương đã sớm chết bất đắc kỳ tử trong phòng này rồi."

Cô ta giật mình.

"Ông Kiều có chuyện gì sao?”

Tôi quyết định không nói cho cô ấy biết chân tướng, dù sao thạch tín cũng đã ở thấm sâu vào xương cốt ông ta cả hai ngày nay, cho dù Kiều Dĩ Thương không động thủ, cái chết của Thường Bình Ngô chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng qua chỉ là tôi đem món nợ máu này chuyển dời đến trên tay Kiều Dĩ Thương mà thôi.

Hoàng Mao từ bên ngoài bước vào, anh ta đi vòng ra sau tôi, nhỏ giọng nói Thường Cẩm Hoa đã tới, kêu tôi tới Tú Lâu tránh mặt một chuyến để tránh khi hai người chúng tôi gặp mặt nhau lại náo thành một trận long trời lở đất.

Tôi cũng lười chạm mặt với cô ta, người đang suy sụp về mặt tinh thần thì làm ra cái gì, nói cái gì cũng đều không thể khống chế. Tuy rằng có Kiều Dĩ Thương ở đây, cô ta sẽ không dám làm gì tôi, nhưng ở Thường Phủ này trăm người lắm miệng, đem sự tình ở lễ tang thêm mắm dặm muối truyền ra bên ngoài cũng không phải là điều tốt, tôi dặn dò bà tư cùng Đường Vân Lan trông chừng cô ta, tuyệt đối không cho cô ta động vào thi thể, sau đó rời đi khỏi biệt thự.

Tôi đứng ở hành lang ở Tú Lâu, một chiếc ô tô từ ngoài cổng chậm rãi chạy vào, Thường Cẩm Hoa một thân quần áo trắng nhanh chóng phi từ trên xe xuống, cả người cô ta trông như thất hồn lạc phách, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng gọi “ba, ba”! Những người làm không thể ngăn cản hành động của cô ta liền thức thời đồng loạt lùi lại để nhường đường, bóng dáng cô ta nhanh chóng biến mất sau mái hiên, chỉ trong chốc lát sau từ phía cửa sổ lại truyền ra tiếng khóc thét vô cùng đau thương.

Cô ta khóc cho người ba đã khuất của mình, khóc vì mình sau này mất đi một chỗ để dựa vào, khóc cho gia đình tan nát của cô ta và người chồng bạc tình, đối với những nhà quyền quý, quyền lực mới là thứ quan trọng nhất, còn cảm tình, hôn nhân, sự nghiệp cũng chẳng tính là gì cả.

Sự tính toán lần này của Thường Bình Ngô đúng là một sai lầm, ông ta nghĩ rằng đem hết tài sản giao cho tôi, Thường Cẩm Hoa không lấy được gì, tôi sẽ tha thứ cho con gái của ông ta, sẽ không đem mối nợ này gán lên người con gái lão. Mà ông ta lại không ngờ rằng, Thường Cẩm Hoa bây giờ cái gì cũng không có, tôi muốn bóp chết cô ta lại càng dễ dàng hơn, cho dù đó chỉ là một con kiến nhỏ nhoi không thể cắn chết tôi nhưng tôi cũng không muốn thấy nó tồn tại.

Tiếng khóc đứt quãng của Thường Cẩm Hoa kéo dài tới đêm khuya mới chấm dứt, tôi ở trong phòng sau khi ăn tối xong liền chuẩn bị lên giường đi ngủ, một đêm này đối với tôi trải qua quá ngọt ngào.

Hôm sau mới tờ mờ sáng, Hoa Yên đã đem đến cho tôi một bộ váy dài đen, cô ấy nói rằng quy định của nhà hào môn giàu có là chủ nhà phải mặc đồ tang đen và đeo ngọc trai trắng, còn những người còn lại đều mặc đồ trắng. Sau khi tôi mặc vào đang nhìn vào gương chỉnh trang lại, tôi hỏi Hoa Yên xem Kiều Dĩ Thương đã đi chưa.

"Còn đi đâu được nữa chứ! Nếu không có ông Kiều chặn lại, cô Thường đêm hôm qua đã cầm dao đến tìm cô liều mạng rồi."

Tôi khinh thường, giễu cợt nói.

"Cô ta chứng cớ cái gì cũng không có, vậy mà còn muốn khiêu chiến với tôi sao? Gan cô ta cũng lớn quá đấy, bây giờ trong tay không còn gì cả vẫn còn dám chống đối lại với tôi, nếu tôi còn tiếp tục nhẫn nhịn như thế, chẳng phải liền tạo cơ hội cho cô ta leo lên đầu tôi luôn hay sao?”

Tôi cố ý thấm thấm nước quanh mắt giả vờ như bộ dạng vừa mới khóc lóc thảm thiết, Hoa Yên nhìn chằm chằm tôi một lúc, cô ấy cau mày nói.

"Đã lâu rồi chưa thấy khí sắc tươi tắn của cô như vậy."

Tôi nói đùa rằng với cô ấy sớm biết đêm qua có chuyện đã thức trắng đêm không ngủ.

Tôi đi tới mở cửa phòng, ngoại trừ nơi này cùng với bên ngoài Tú Lâu, toàn bộ Thường Phủ như bị nhấn chìm bởi lớp tuyết trắng, đâu đâu cũng đều tràn ngập một màu trắng xóa đầy tang tóc.

Trừ bỏ đám hoa cúc trắng vàng, tất cả những thứ còn lại đều được phủ vải trắng, dãy vòng hoa thật dài ước chừng mấy trăm cái do các đừơng chủ của các bang phái, còn có một số thương nhân, đối tác làm ăn phái người mang đến để cúng viếng, nhưng lại không có bóng dáng của một vị quan chức nào, bọn họ gửi vòng hoa đến chẳng khác nào công khai trắng trợn với bên ngoài bọn họ cấu kết làm ăn cùng với hắc bang, có mười lá gan bọn họ cũng không dám hành động nghu ngốc như thế.

Lão gia nhà nhọ Thường qua đời, sự tình tự nhiên cũng long trọng hơn so với bình thường, trải qua một ngày một đêm không ngừng phân phát lời mời, khua chiêng gõ trống thông báo ra cả khắp Hải Châu này.

Tôi về đến biệt thự liền thấy bảy, tám chiếc xe ngày hôm qua đang đậu ở đó, bà quản gia đang đợi tôi, tôi nhìn thấy bà ta cũng từ từ không vội, nhưng bà ta đã nhanh chóng tiến đến chào đón tôi.

"Cô Hà, vợ chồng cô Thường hồi lúc năm giờ chiều đã lái xe đi vòng quanh Hải Châu một vòng, bây giờ đã sớm trở lại linh đường, đến bảy giờ liền bắt đầu tiếp đón khách đến cúng viếng.”

Đây là tục lệ của tứ đại gia tộc ở Hải Châu, người chủ nhà đã chết thì người nhà phải mặc đồ tang lái xe quanh thành phố một vòng để đưa tiễn người đã khuất, tiện thể cũng phô trương luôn danh thế. Nhớ lúc bà cả ở Mạnh phủ qua đời liền xuất động hơn cả trăm chiếc xe đi vòng quanh khắp thành phố, nhưng mà nhà bọn họ có đến tận sáu người con, gia đình nói chung cũng rất là giàu có, còn Thường Phủ chỉ duy nhất một người con gái lại bị gả đi ra ngoài, cho nên trọng trách lái xe phô trương danh thế này đều dồn hết lên người tôi.”

Quản gia vẻ mặt lo lắng canh chừng thời gian.

"Lái xe trên đường nhanh chút, đi hết trọn một vòng rồi quay về, một vòng này xem chừng cũng quá lớn, chúng ta nhanh đi để mau chóng trở về cho kịp thời gian."

Tôi sờ sờ cái kẹp tóc ngọc bội.

"Đã quá muộn, tối hôm qua ai làm cho thương tâm muốn chết đến sáng sớm hôm nay liền bị choáng váng một trận.”

Bà quản gia mặt ngượng ngùng nhìn tôi,phụ họa nói vào bảo tôi làm lụng vất vả quá độ, đợi lát nữa nói với bọn họ một tiếng là được.

Với tư cách là bà chủ của Thường Phủ, tôi đã có một biểu “diễu hành” trên phố đầy phô trương, đằng sau được hộ tống bởi tám chiếc xe đen sang trọng trọng, hai bên trái phải là hai chiếc Lincoln đắt tiền, bốn người vệ sĩ đứng trên bậc thang ngoài cửa xe, mỗi người đều được trang bị một khẩu súng để phòng thủ, tôi lái chiếc Bentley thượng hạng chạy ở giữa, đoàn xe hùng hậu phóng trên phố, khi đi ngang qua cửa hàng mang danh nghĩa của Thường Bình Ngô, tất cả bọn đều tò mò đuổi ra ngoài cửa nhìn xem tình hình, chỉ vào biển số xe nói.

"Bà sáu thực hiện nghi thức này cũng quá long trọng rồi đấy."

"Thật là phô trương mà, đại gia tộc tộc nhà họ Thường quả thực là hùng mạnh, ngay cả vợ lẽ cũng xinh đẹp như vậy."

"Còn có thể giống nhau được sao? Hồi nãy cô không theo khi bà tư, bà năm đi ngang qua đây chỉ có hai chiếc xe hộ tống thôi sao, còn mợ sáu là người vợ mà lão gia sủng ái nhất, toàn bộ gia sản của lão gia đều để lại cho cô ta, người ở Hải Châu này còn phải đi nịnh bợ, kiêng nể cô ta vài phần. Nhưng mà nghe nói bà lớn bị cô ta khi dễ, ngay cả lễ tang của lão gia cũng không cho bà ấy tham dự, một chút niệm tình xưa cũng không có, tâm địa của bà mợ sáu này cũng rất độc ác.”

Tôi vô cảm cuộn kéo cửa kính xe lên để cách ly những lời đồn thổi nhảm nhí bên ngoài, một tia nắng xuyên qua kính xe chiếu vào mặt tôi. Không có mưa phùn, không có gió giật, tựa như ngâm mình trong bầu trời cao vời vợi, mọi thứ trong thành phố này và thế giới đều không có gì thay đổi ngoại trừ sự thịnh vượng và suy tàn bên trong bức tường cao đó.

Để nhanh chóng, đoàn xe chỉ đi vòng qua một vài con phố, tôi cố ý ra lệnh cho bọn họ dừng lại ở đường mười ba lâu một chút, bởi đây là nơi tập quyền lực của Thường Bình Ngô nhiều nhất, làm cho bọn họ nhìn thấy vị thế cùng hiển hách của tôi, về sau bọn họ đi theo tôi mới chịu tận tâm tận lực.

Xe trở về Trường Phủ và dừng lại trên quảng trường trống cạnh cổng đá ở tiền sảnh, đền thờ tổ được đổi thành linh đường. Chín mươi chín chiếc đèn lồng trắng bằng sáp được treo lên và đung đưa trong gió.

Tôi phân phó người lái xe không được bấm còi báo động người khác, lặng yên không một tiếng động đẩy cửa xe, nhưng chưa đi xuống ngay lập tức, cách một bầu không khí hư vô nhìn chăm chú vào linh đừơng trước mặt.

Đường dẫn vào linh đường được trải một tấm thảm trắng, bãi trống rộng lớn hai bên treo đầy chuông, thỏi, và vài cái lều bạt dựng sát bụi rậm, bên trong là hàng trăm khách viếng ăn mặc giản dị, thanh âm nói chuyện với với nhau cũng rất nhỏ nhẽ, không hề ồn ào, náo nhiệt, bên trong cánh cửa gỗ truyền ra tiếng khóc than và tiếng nhạc buồn bi thảm, người điều khiển liên tiếp kêu to danh xưng của những người khách đến viếng, những người nhà đứng bên cạnh gương mặt đượm buồn cúi đầu đáp lễ.

Tâm trạng tôi ủ rũ, cúi xuống và bước ra khỏi xe. Tấm thảm dài mềm mại dưới chân tôi dường như không có điểm kết thúc, tôi đi hoài, đi mãi vẫn chưa thấy điểm dừng, mùi thơm ngào ngạt của hoa quế theo gió Bắc bay tới lượn lờ đậu lại trên đầu tôi.

Đôi mắt kiên định của tôi bắt đầu ẩm ướt, đỏ tươi và run rẩy. Ở Thường Phủ tôi đã giết chết ba mạng người, Thường Bình Ngô, bà ba và dì Quế, bọn họ là bị mưu kế của tôi hại chết, cũng có người ddo tự chính tay tôi động thủ, tôi sớm đã không còn là Hà Liên Sanh như trước kia, cũng không thể quay đầu trở về như trước.

Nhưng tôi không hối hận, nếu tôi yếu đuối, quên đi hết tất cả mọi chuyện, tự lừa mình dối người, sống trong cơn ác mộng của hận thù nhưng lại bất lực không làm đựơc gì, đó mới là ác mộng thật sự, tôi thống hận bản thân mình không có năng lực như vậy.

Khi bước vào linh đường, tiếng nhạc buồn làm tôi ngăn không được nước mắt, mỗi người khách đến thăm viếng đều nhìn tôi với vẻ mặt quỷ dị, Thường Cẩm Hoa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt của bà ta bị khuất bóng đằng sau đóm lửa bốc lên từ chậu than phía trước, không thể nhìn thấy rõ biểu tình.

Kiều Dĩ Thương mặc một bộ tây trang màu đen lẳng lặng đứng ở một bên, trên mặt không có nước mắt, hai mắt không có vẻ gì tỏ ra đau buồn, ngay cả diễn trò ông ta cũng không thèm làm, với địa vị và quyền lực to lớn, chỉ có ông ta mới dám làm như thế, chẳng thèm kiêng nể đến ánh mắt của mọi người. Bà tư cùng Đường Vân Lan đứng trước bài vị dđã sớm khóc không thành tiếng, bọn họ đựơc bảo mẫu nỗ lực dìu đứng dậy nhưng tiếng than khóc vẫn không ngừng.

Những người hầu phía sau chậm rãi đi theo tôi, hoặc là dìu đỡ tôi, hoặc là giúp tôi ném giấy tiền vàng bạc lên không trung, một số rơi vào chậu than đang cháy, một số rơi thẳng xuống đất, bà quản gia cao giọng hét to.

"Bà sáu tiễn đưa lão gia!"

Khuôn mặt bình tĩnh của tôi vào lúc này trở nên vặn vẹo và dữ tợn, nhìn chằm chằm vào di ảnh của Thường Bình Ngô, nhìn về phía người đàn ông mà tôi căm ghét, thống hận và ghê tởm. Tôi không biết người chết còn có tồn tại linh hồn hay không, nếu có, ông ta nhìn thấy tôi gào khóc thảm thương như thế sẽ thức thời nhanh chóng rời đi hay vẫn cố chấp quấn chặt lấy tôi.



Tôi không ngại ánh mắt của người khác, thầm nghĩ phải cố gắng diễn cho xong vở kịch này.

Tôi cởi ra chiếc mũ đen có hoa trắng trên đầu và ném lên trời. Búi tóc cuộn tròn phía sau được nới lòng xỏa tung xuống tấm lưng gầy của tôi, tôi khàn giọng la hét lao về phía quan tài, người làm thấy vậy liền hốt hoảng, vội chạy lại túm chặt kéo lấy tôi ra xa quan tài, cảnh tượng thê thảm và bi tráng như vậy dọa cho những ngừơi khách viếng ở đó một phen sửng sốt ngây người.

Tôi duỗi tay chỉ vào chiếc quan tài không thể chạm tới.

"Lão gia! Người đưa em theo với! Em thà xuống âm phủ với ông còn hơn sống lẻ loi một mình trên cõi đời này. Trên đời này không ai đối xử tử tế với em ngoại trừ ông. Sao ông lại đột ngột bỏ em mà đi cơ chứ?"

Tiếng khóc tôi vô cùng thảm thiết và tuyệt vọng, như lấy đi hết cả sức lực, bà quản gia sợ tới mức mặt mũi xanh mét trước sức lực khủng khiếp của tôi, tôi cố gắng vùng vẫy hết sức thoát ra khỏi cánh tay của bà ta muốn tự sát đi theo Thường Bình Ngô, bà ta hoảng sợ lớn tiếng kêu vệ sĩ gần đó đến ngăn tôi lại.

Vệ sĩ chắn dựng thành bức tường thịt trước mặt tôi để ngăn tôi tự sát, Hoa Yên quỳ xuống bên cạnh tôi, cô ấy khóc lớn.

"Cô Hà, cô không được suy nghĩ tiêu cực như thế, trước khi qua đời, lão gia đã in từng giao hết gia sản lại cho cô, nếu giờ phút này cô có chuyện gì chắc Thường Phủ sẽ sụp đổ mất, cơ nghiệp nửa đời sau của lão gia cũng theo đó mà tan thành mây khói, lão gia giao cho cô trọng trách cao cả như vậy, giờ cô lại cố chấp đòi đi theo ngài ấy, lão gia sao có thể an lòng nhắm mắt nơi chín suối, cô làm vậy chẳng khác nào mong muốn lão gia ra đi không thanh thản.”

Tôi nằm bò xuống cả tấm đệm cói che lại khuôn mặt nức nở của mình, khóc lóc thảm thiết đến khàn cả cổ, gần như cả sức lực đều cạn kiệt, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lễ tang vẫn tiếp tục diễn ra, bảo mẫu dìu tôi đến khu vực dành cho người nhà, các vị khách viếng theo chỉ dẫn của người điều khiển vào bái lạy, thắp hương, nhận lễ đáp lại của Thừơng Cẩm Hoa rồi đi đến trước mặt tôi nói với vẻ mặt đau buồn.

"Cô Hà, xin nén bi thương. Ông Thường coi trọng cô như vậy, con đường của cô còn dài, chuyện buồn gì rồi cũng qua thôi, đừng nên để tinh thần của mình sa sút.”

Tôi cúi đầu trước người đàn ông an ủi tôi, người vợ bên cạnh ông ta nước mắt đầm đìa nhưng khuôn mặt trông vẫn rất thanh tú, bà ấy xúc động cầm tay nói.

“Trời luôn ghen tỵ với hồng nhan, thật đáng thương cho cô, nếu sau này cô có gì khó khăn, đừng ngại cứ đến Chu phủ tìm tôi."

Bà ấy nắm tay tôi, tôi yếu ớt nói lời cảm ơn với bà ấy, cô ấy cởi bông hoa trắng trên ngực và ném nó vào chậu than trước mặt Thường Cẩm Hoa, một đám lửa bốc lên dữ dội, cũng may Kiều Dĩ Thương nhanh chóng chộp được chén trà nhỏ bên cạnh dập tắt, nếu không ngọn lửa đã nuốt chửng cả bà ta rồi.

Đường Vân Lan và tôi đứng ở phía sau bà tư, nhưng mọi người đến viếng ở đây đều biết rõ ai mới là người thực sự nắm giữ quyền lực ở Thường Phủ, bà tư chỉ là đứng đó tượng trưng, tôi mới là người xã giao để tiễn chân khách khứa.

Trong số hàng dài chờ đến lượt vào viếng, có một số người chồng không có liên hệ gì với Thường phủ, nhưng vợ của bọn họ lại có quan hệ tốt với các vị phu nhân trong Thường phủ, bọn họ e ngại mặt mũi tôi, xuyên thấu qua đám người nhìn chằm chằm đánh giá tôi, nhỏ giọng nói.

"Nghe nói cô Hà trước đây từng qua lại với cục trường Chu, từ khi ngài ấy xảy ra chuyện liền trở thành đàn bà góa, không hiểu sao bây giờ lại trở thành vợ lẽ của Ông Thường, mệnh cô ta cũng thật khổ, mới có hai mươi ba tuổi đã trải qua hai lần góa chồng."

"Gì mà khổ chứ? Cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi nguyện ý làm góa phụ mấy đời cũng được, dù gì trên đời này cũng đâu thiếu đàn ông, lâu lâu tìm vài người an ủi cũng chẳng là vấn đề gì to tát cả. Nghe chồng tôi nói cô ta cũng không phải dạng vừa đâu, nghe nói từng làm gái bao ở Phong Tuấn Trường, cũng không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện hại người hại lý rồi.”

Đường Vân Lan liếc liếc về phía bên đó, che miệng giả bộ ho khan nói.

"Bọn họ đang bàn tán về cô."

"Có nhiều chuyện để nói về tôi như vậy sao?"

Đường Vân Lan lấy tay che miệng nói nhỏ.

"Trước khi cô đến, tôi đã nghe ông Kiều nói với Hàn Bắc chờ khi lão gia an táng xong sẽ đến đón cô rời đi. Tất cả những lời nghị luận về cô trên phố, cho dù là đúng hay sai cũng đều được giải quyết ổn thỏa. Cô vẫn là Linh San, là trân bảo mà ông Kiều yêu quý nhất."

Tôi quay mặt đi chỗ khác, bên kia dường như Kiều Dĩ Thương cảm thấy nóng, ông ta cởi cúc áo vest để lộ chiếc áo sơ mi đen bên trong. Hàn Bắc đang ờ sau lưng ông ta nói chuyện gì đó nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt ông ta vẫn không lộ ra chút biểu cảm, trong lòng tôi chợt rùng mình nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó.

Tôi không biết ông ta có thực sự yêu tôi hay không, bất cứ khi nào tôi cần ông ta, bất cứ khi nào tôi tuyệt vọng, bất cứ khi nào tôi đi vào ngõ cụt, ông ta vẫn luôn là người bảo vệ tôi bằng tất cả mọi giá.

Gần trưa, tất cả khách mời đều đã rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại có người củaThường phủ, tôi lau đi những giọt nước mắt giả tạo, không nhịn được cười chế nhạo một tiếng, tiếng cười kích thích Thường Cẩm Hoa đang quỳ trên mặt đất, bà ta ngẩng đầu lên, sắc mặt dữ tợn nhìn tôi một hồi lâu.

Tôi chỉ vào cái bàn và cửa sổ.

"Kéo hết tấm vải trắng ra. Nó chỉ là thứ giả tạo cho người ngoài ngắm thôi, ngắm xong rồi thì kéo xuống hết đi.”

Vị chủ lễ do dự nói.

"Cô Hà, đây là quy tắc canh giữ bên linh cữu, không thể gặp ánh sáng, không để động vật leo qua thi thể, không được dập tắt nến."

Tôi đẩy anh ta ra, phớt lờ không chút để ý đến, đưa tay kéo Hoa Yên đang đốt vàng mã vào nhà, kêu cô ấy đem những chậu hoa cúc sặc sỡ kia lấy vào.

Tôi mang theo hai vệ sĩ, rất nhanh đã thay đổi toàn bộ cả linh đường, những người làm khác không dám nói lời nào, theo sau gỡ bỏ hết khăn trắng, tôi lấy xuống một đôi lồng đèn trắng trực tiếp ném xuống đất, hất một chén nước vào dập tắt tất cả.

Kiều Dĩ Thương cũng không có can thiệp, ông ta đứng đó im lặng hút thuốc, khóe môi có chút ý cười lộ ra vẻ dung túng.

Tôi hài lòng phủi tay.

"Chỉ là một cái quan tài mà thôi, cần gì phải để đến tận ba ngày. Nam Thành nóng nực, vào ban đêm các người tranh thủ hạ táng luôn đi, các người nhớ đánh trống khua chiêng cho náo nhiệt một chút, kẻ hầu người hạ cứ khóc lóc thảm thiết cho tôi, ai làm tốt theo lời tôi dặn ắt sẽ có thưởng."

Thường Cẩm Hoa không chịu nổi nữa, hai tay nắm chặt đứng lên, cô ta còn mặc đồ tang, sắc mặt tái nhợt, toàn thân như bị rút sạch cả linh hồn, trông vô cùng uể oải.

"Ngay cả linh đường của ba tôi cô cũng không bỏ qua sao?”

"Lão gia qua đời, tôi cũng cảm thấy rất hối tiếc, cô không phải không thấy nãy giờ tôi khóc lóc thảm thương thế nào rồi sao? Để cho ông ta chui xuống đó trước mấy bữa có gì là sai, có khi ông ta còn thích như vậy ấy chứ, Người đàn ông của tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được xương cốt, không biết bây giờ đã thành ra cái dạng gì rồi, ít nhiều ba cô sau khi chết vẫn còn toàn vẹn, cô nên cảm ơn tôi mới đúng chứ!”

Thường Cẩm Hoa vừa khóc vừa cười.

"Tôi sống đến ngày hôm nay rốt cuộc cũng biết cô là người phụ nữ “tốt bụng” cỡ nào. Nếu như tôi có nửa phần ngoan độc giống cô, tôi cũng đã không đánh mất cái gia đình này.”

Cô ta bỏ mũ tang xuống, cầm kéo cắt giấy bên hông gầm lên lao tới cùng tôi ẩu đả, cô ta vừa mới chạy được vài bước đã bị vệ sĩ của Kiều Dĩ Thương ngăn lại, đem cô ta khống chế lại một chỗ, không cho tiến gần đến chỗ tôi.

Từng tấc da, từng sợi tóc, từng lỗ chân lông đều nhuốm màu hận thù, nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Dĩ Thương bên cạnh đang thờ ơ vô cảm.

"Anh Thương! Anh còn giúp đỡ người phụ nữ này sao? Gia đình tôi bị phá hủy tất cả rồi, ngay cả tài sản cũng rơi vào tay cô ta. Anh là chồng của tôi! Anh muốn tôi nuốt trôi mối hận này sao? Anh kêu tôi sau này phải sống thế nào đây?”

Tôi cầm lấy ba nén hương, trước di ảnh và bài vị của Thường Bình Ngô cúi đầu lạy ba cái.

"Cô Thường cứ kêu gào như thế thì có ích lợi gì. Bi kịch trước mắt, nước mắt và tiếng than khóc cũng chẳng thay đổi được gì cả, chẳng thay đổi được gì. Tôi vẫn đợi ở đây, đợi cô Thường đến báo thù tôi."

Tôi nói xong thì xoay người, nhìn thấy hai mắt cô ta đỏ như máu, bị vệ sĩ giam cầm không thể động đậy, trên gương mặt cô ta lộ rõ vẻ thống hận, bi thương và phẫn nộ, hòa lẫn với nước mắt giàn giụa trông rất nhăn nheo xấu xí, đến mức không thể nhận ra được hình dáng lúc đầu.

Cô ta mất đi gia đình, ngay cả chồng mình bên cạnh cũng không thật lòng yêu thương cô ta, mọi điều đau khổ nhất của người phụ nữ cô ta đều trải qua, đều là phụ nữ, tôi nhìn cô ta như vậy cũng có chút thương cảm, nhưng sự thương hại này chỉ dừng lại trong chốc lát bởi cô ta không đáng. Cô ta là một người phụ nữ độc ác không có một trái tim nhân hậi, cô ta biết bí mật của chuỗi ngọc trai đỏ đó, bà ta có thể ngăn cản và giữ lại mạng sống cho Kiều Dĩ Từ không bị sinh non, tôi sẽ biết ơn cô ta suốt đời, nhưng đáng tiếc cô ta đã không làm như thế.

Đứa con gái mang dòng máu của Kiều Dĩ Thương là cái gai trong mắt ngày đêm làm phiền cô ta.

Cô ta muốn diệt trừ tôi và khiến tôi phát điên, nhưng cô ta lại không đụng được đến tôi. Kiều Dĩ Thương và Thường Bình Ngô không cho phép cô ta đụng đến tôi. Cô ta chỉ có thể lợi dụng Kiều Dĩ Từ để đánh bại tôi, nhưng cô ta lại không nghĩ tới, một khi tôi bị ai đó hãm hại làm cho suy sụp, ngược lại có thể biến thành một con ác quỷ chuyện gì cũng dám làm, cô ta lấy Kiều Dĩ Từ để hãm hại tôi, tôi lấy máu của cả gia tộc cô ta để đòi lại tất cả.

Tôi cười gằn.

"Đáng tiếc, cho dù tôi có mãi mãi ở đây đợi cô, cô cũng vĩnh viễn không làm gì được tôi. Lão già kia chẳng khác nào là một tên phế vật, con gái của ông ta cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào."

Cơ thể cô ta cứng đờ, hô hấp ngưng trệ, lúc này nước mắt cô ta mới ngừng chảy, tên vệ sĩ bất ngờ đánh mạnh vào lưng cô ta, cô ta thở gấp đến phát run.

Sương mù giăng đầy trước mặt, cô ta nghẹn ngào nói.

"Hà Linh San, tôi không trị được cô, nhưng nhất định ông trời sẽ trị được cô, tôi rất mong đợi ngày đó, tôi sẽ ráng sống khỏe mạnh chờ đến ngày cô gặp báo ứng."

Tôi quay mặt nhìn chằm chằm vào nén hương tái sinh đang cháy.

"Nếu ông trời thật sự có quả báo, một người có lòng bao dung sâu sắc sẽ không chết, một đứa bé vô tội như Kiều Dĩ Từ cũng không chết, ông trời có mắt cũng như mù, chỉ có những kẻ bất tài và yếu đuối mới trông đợi vào cái thứ gọi là nhân quả báo ứng.”

Tôi cởi chiếc váy đen ra, để lộ ra lớp trang sức màu đỏ vô cùng lộng lẫy bên trong, màu đỏ mê hồn như vậy quả thật không hợp với không khí thê lương nơi này, bà ta đau đớn, ngã về phía sau, thở hổn hển, tôi bày ra biểu cảm phong tình vạn chủng hướng Kiều Dĩ Thương ngoắc ngón tay, ông ta phát ra một tiếng cười nhẹ, nhanh chóng dập đầu thuốc lá đang cháy rồi bước đến bên cạnh tôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv