Ông ấy nói mấy lời này làm tôi như lâm đại địch, tôi lừa gạt mình là ông ấy không biết, ông ấy tin tưởng tôi, nếu không cũng sẽ không ly hôn để cưới tôi, có thể ông ấy là Chu Dung Thành, ông ấy có thể hơn ba mươi tuổi leo lên vị trí cao tại cục thành phố, hô phong hoán vũ một tay che trời, nắm trong tay hàng nghìn cảnh sát hình sự, nếu như không quyết đoán, sáng suốt, làm sao có thể phục chúng đây, sao mà có chỗ đứng được chứ.
Cho dù tôi có thủ đoạn và tâm kế như thế nào, đối phó với tâm kế của phụ nữ, ông ấy chẳng qua là không muốn để ý, không muốn nhìn thấu, mà không phải là thật sự không biết gì cả.
Trên người của tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ướt nhẹp dính vào quần áo, ông ấy vô cùng ôn nhu tỉ mỉ vén lên tóc đang rũ xuống trên mặt cho tôi, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, ông ấy nhìn ra tôi đang bối rối luống cuống, cũng nhìn ra tôi sợ hãi ánh mắt của ông ấy, vậy mà ông ấy vẫn không để ý như cũ, mỉm cười ôm lấy thân thể run rẩy của tôi.
"Anh không phải là có ý định bắt em trả lời, Linh San, chỉ cần em muốn, cho dù nhảy vào núi đao biển lửa anh cũng vậy sẽ lấy về cho em. Trước khi gặp em anh rất biết kiềm chế, một giây kia nhìn thấy em sự kiềm chế của anh liền sụp đổ rồi, anh đã chuẩn bị cho cảnh thân bại danh liệt, anh biết rõ, vị trí này của anh đi cưới tình nhân của chính mình thì phải nghênh đón cái gì."
Ông ấy nâng đầu tôi lên, hôn thật sâu xuống cổ tôi, môi ông ấy mút vào, tôi có chút run rẩy, môi của ông rất lạnh, đầu lưỡi tôi của ông ấy lại rất nóng, nóng lạnh giao hòa, làm cho tôi nghẹn ngào rất muốn khóc rống lên, nói tất cả cho ông ấy biết.
Ông ấy dừng lại ở cổ họng tôi, tôi liền ngửi được mùi thơm từ tóc của ông ấy: “Chẳng qua không nghĩ tới là, có người ra tay trước anh. Đối với vợ và cốt nhục của anh, anh ta thật sự rất để ý đấy."
Ông ấy ngẩng đầu, nụ cười sủng nịch và dung túng trước sau như một, ông ấy cười lên khiến tôi vô cùng chột dạ, suy nghĩ trống rỗng không nghĩ được gì, tôi thà rằng bây giờ ông ấy giận dữ với tôi, đánh tôi, phát tiết xong giữa chúng tôi không còn tồn tại hiểu lầm nữa, ông ấy vẫn là ông ấy, tôi vẫn là tôi, hình ảnh bản thân trong mắt đối phương sẽ không thay đổi chút nào.
Đầu ngón tay ông ấy còn vương mùi thuốc lá lưu luyến vuốt ve môi tôi: “Tại sao lại đi theo anh."
Tôi nói ông ấy tốt với tôi.
Ông ấy hỏi tôi còn gì nữa không.
"Tình yêu thì không cần có lý do, nếu có lý do thì không còn thuần túy nữa."
Đuôi mắt ông ấy cười lên để lộ nếp nhăn mờ nhạt: “Là lời thật lòng à."
Tôi dùng sức gật đầu, đầu ngón tay ông ấy bỗng nhiên dùng sức, tôi cảm giác môi bị đập vào hàm răng, rất đau.
"Người đàn ông đối tốt với em, em sẽ yêu anh ta, phải không."
Sắc mặt tôi cứng lại, hoảng hốt từ trong lòng ngực của ông ấy ngồi dậy, nắm chặt tay ông ấy, đưa lên trên mặt mình.
Tôi lớn tiếng nói sẽ không, vĩnh viễn cũng không, tôi sẽ không yêu ông ta, cho dù ông ta cho tôi cái gì cũng không.