Đuôi mắt Dụ Hạ ửng đỏ, dường như còn có vài giọt nước mắt, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Thích Tầm Chương một cái, trong mắt đều là sự ỷ lại, lấy lòng anh.
Tay Thích Tầm Chương đặt trên ót Dụ Hạ, không ngừng ép đầu cậu về phía mình, bản năng muốn thâm nhập vào sâu thêm chút nữa, dục vọng ngủ đông trong cơ thể cuối cùng cũng cuộn trào mãnh liệt dâng lên, không che đậy nữa.
Lúc năm phút trước, Dụ Hạ cho anh cơ hội cuối cùng để cự tuyệt, chính anh đã bỏ qua, đầu óc bị chất cồn làm cho không còn tỉnh táo, cuối cùng lý trí bị kích thích thay thế được, tuân theo bản năng cơ thể thuận theo ý muốn của Dụ Hạ.
Dụ Hạ lần đầu tiên làm loại chuyện này không hề thành thạo có thể giải thích được, nhưng lại trăm phương ngàn kế muốn cho Thích Tầm Chương thích, dùng hết tâm tư mà tỉ mỉ quan sát biểu hiện trên gương mặt anh, vô sự tự thông (*) làm sao để lấy lòng anh.
(*): Không được học qua nhưng tự nghiên cứu để biết.
Người đàn ông gợi cảm khàn khàn thở dốc, nét mặt say mê trầm luân là liều thuốc kích thích mạnh nhất của cậu, làm cho cậu muốn ngừng cũng không được.
Ngay thời khắc sống còn, Thích Tầm Chương nắm lấy tóc Dụ Hạ kéo ra, nhưng chậm một bước, Dụ Hạ bị bắn cho đầy mặt, thậm chí trên mi mắt cũng bị dính một chút, vẫn với vẻ vô tội luống cuống mờ mịt, vô thức nuốt hết toàn bộ thứ trong miệng, dáng vẻ ấy, làm người nhìn thấy càng muốn bắt nạt.
Âm thanh Thích Tầm Chương còn khàn hơn lúc nãy, ngón tay dụi mắt giúp cậu, trầm giọng lẩm bẩm: "Sao không phun ra?"
Dụ Hạ ngồi xổm dưới đất, đôi chân đã sắp tê rần, dứt khoát ngồi xuống đất, cười rồi nhìn Thích Tầm Chương nháy mắt một cái: "Cháu chỉ muốn nếm thử xem nó có vị gì."
Thích Tầm Chương sâu sắc nhìn cậu, dường như đang do dự đấu tranh điều gì đó, Dụ Hạ cười hỏi: "Chú, chú tỉnh rượu rồi à?"
Thấy Thích Tầm Chương không đáp, cậu nói tiếp: "Chú có muốn ăn khuya không? Cháu nấu mì cho chú nhé? Hay là nấu mì vằn thắn?"
Thích Tầm Chương rút khăn giấy, một tay giữ cằm Dụ Hạ, kỹ lưỡng lau vết dơ trên mặt giúp cậu.
Dụ Hạ lơ đễnh cười: "Chú hối hận rồi sao? Chú không nên tự trách mình, cháu đã nói cháu tự nguyện giúp chú, chú đừng suy nghĩ nhiều quá."
Tay nắm cằm cậu của Thích Tầm Chương tăng thêm vài phần sức lực, nhắc nhở cậu: "Đừng lộn xộn."
"Chú..."
Thích Tầm Chương ném khăn giấy vào thùng rác, hít sâu, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Dụ Hạ, cậu thật sự không cần phải như vậy."
Ồ, quả nhiên là tỉnh rượu rồi, vừa tỉnh liền bắt đầu trở mặt không quen biết.
Dụ Hạ nhếch miệng: "Chú, cháu mặt dày quấn lấy chú, tuy rằng chú có bứt rứt nhưng cũng chưa từng nhẫn tâm từ chối, vừa nãy còn lững lờ mà, chú chắc cũng có cảm giác với cháu phải không? Nếu như vậy, sao không chịu chấp nhận cháu?"
Thích Tầm Chương vuốt nhẹ má cậu, sau khi trầm mặc trong giây lát, trả lời cậu: "...Cậu mới 18 tuổi, tôi không muốn làm lỡ thời gian của cậu."
"Chú, 18 tuổi không thể yêu đương sao? Không có đạo lý này đi? Cháu thích chú, muốn hẹn hò với chú, sao lại thành chú làm lỡ thời gian của cháu?"
Thích Tầm Chương nhíu mày: "Cậu không hiểu đâu, bây giờ chỉ là chưa xác định được, gặp được thứ mới mẻ thì chơi, chờ chẳng bao lâu nữa cậu sẽ cảm thấy không thú vị nữa, sẽ hối hận."
Dụ Hạ phản đối: "Chú cũng xem thường cháu quá rồi, hay chú không có tự tin vào bản thân? Chú như thế mà sợ cháu bỏ rơi à?"
"Tôi lớn hơn cậu gần 20 tuổi, chờ cậu đến tuổi của tôi, tôi đã sắp già rồi."
"Vâng, cháu biết chứ, nhưng cháu không thèm để ý, cháu cũng sẽ già mà, ai mà có thể 18 tuổi hoài được."
Đứa nhỏ lắc lư đầu, không hề để nỗi lo lắng của Thích Tầm Chương ở trong lòng, dưới cái nhìn của cậu, người cậu thích chính là Thích Tầm Chương, lần đầu tiên trong 18 năm trời cậu biết rung động, sao phải lo lắng nhiều như vậy, còn chuyện của mấy chục năm sau, nghĩ làm gì.
Thấy Thích Tầm Chương không đáp lại, Dụ Hạ lại nói: "Chú, sao chú lại nghĩ cháu nhất thời cảm thấy mới mẻ? Trước đây ai đó chia tay với chú, lẽ nào cũng bởi vì nguyên nhân này? Chú thật sự vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng?"
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Thích Tầm Chương, Dụ Hạ liền biết mình đã đoán đúng: "Vậy chú không cần lo lắng, cháu không giống với người đó, cháu không phải kiểu mới mẻ qua đi liền bội tình bạc nghĩa với người ta, chú cũng quá coi thường cháu rồi."
Thích Tầm Chương nhất thời nghẹn lời, mặc dù anh không muốn thừa nhận, anh xác thực đã sớm bị Dụ Hạ dụ dỗ, anh có ham muốn với Dụ Hạ, hoàn toàn không phải cái gì mà người lớn chăm sóc trẻ nhỏ đơn thuần, nhưng cứ như vậy mà không chịu trách nhiệm gì hết ở bên cạnh Dụ Hạ, anh cảm thấy giống như mình đang phạm tội vậy.
Mặc dù Dụ Hạ nhiều lần nói cậu nghiêm túc, một đứa trẻ 18 tuổi, biết cái gì là nghiêm túc với tình cảm không?
Trầm mặc trong chốc lát, Thích Tầm Chương giơ tay xoa tóc Dụ Hạ, âm thanh chậm lại: "Đi tắm rửa đi, không cần bận rộn đâu."
Dụ Hạ có chút thất vọng, nhưng mà rõ ràng là mình dựa vào anh nhất thời say rượu ý loạn tình mê mới làm được chuyện này, Thích Tầm Chương còn chưa bước qua được ranh giới tâm lý kia, cậu không thể nóng vội.
Không quấn lấy Thích Tầm Chương không tha nữa, Dụ Hạ về phòng vọt vào phòng tắm, nhìn mặt mình trong gương liền không nhịn được cười, mùi vị mặn mặn chát chát phảng phất dính trên đầu lưỡi, thật là...
Đáng tiếc Thích Tầm Chương quá không hiểu phong tình (*), cậu dù sao cũng 18 tuổi rồi, cũng phải có nhu cầu sinh lý mà?
(*): Không hiểu ý đối phương, không lãng mạn.
Lui về sau hai bước dựa vào bức tường gạch sứ, Dụ Hạ nheo mắt lại, tay lần mò đi xuống, trong đầu đều là khuôn mặt ý loạn tình mê của Thích Tầm Chương.
Lúc tắm xong đi ra, Thích Tầm Chương đã về phòng, Dụ Hạ đi tới cửa phòng anh, do dự có nên gõ cửa không, cửa phòng bị Thích Tầm Chương mở ra.
Trên người Thích Tầm Chương mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt, cũng vừa tắm xong, nhìn thấy Dụ Hạ thần sắc hơi ngừng lại, trầm giọng hỏi cậu: "Sao còn chưa ngủ?"
"Cháu lo lắng cho chú, lúc nãy anh Lưu đã nói tối nay chú chưa ăn gì, sợ dạ dày chú khó chịu."
Lúc Dụ Hạ nói chuyện khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra một phần cổ trắng nõn, ánh mắt Thích Tầm Chương lay động trong chốc lát, dời tầm mắt đi chỗ khác: "Không sao, tôi tự mình đi nấu, cậu muốn ăn không?"
"Chú thật sự tỉnh rượu rồi sao? Nếu không cháu đi nấu cho?"
"Không cần."
Thích Tầm Chương đi xuống bếp, bật lửa nấu nước, lấy ra từ trong tủ lạnh một gói sủi cảo đông bỏ vào nồi, Dụ Hạ đi theo, không nói câu nào chỉ đứng bên cạnh, im lặng quả thực không giống cậu lúc bình thường.
Ít ra, trước lúc vào phòng còn chưa như thế.
Thích Tầm Chương hỏi cậu: "Sao tự nhiên không nói gì vậy?"
Dụ Hạ nheo mắt, "Ha" một tiếng: "Cháu còn nghĩ chú thấy cháu ồn ào đây, cháu không nói lời nào chú lại cảm thấy không được bình thường sao?"
Thích Tầm Chương có chút không có gì để nói, lại thấy sắc mặt cậu ửng hồng, thần sắc không đúng lắm, cau mày nói rằng: "Cơ thể không thoải mái sao?"
"Không có, " Dụ Hạ lắc đầu cười, "Chú, chú đừng hỏi, cháu mới vừa trong phòng tắm tự giải quyết một trận, mệt lắm."
Thích Tầm Chương: "..."
Anh đúng ra không nên hỏi, da mặt có thể dày như Dụ Hạ, quả thật cũng không thấy nhiều.
Thấy Thích Tầm Chương trong nháy mắt liền biến thành vẻ mặt không cảm xúc, Dụ Hạ cười hì hì dán sát qua, tay leo lên cánh tay anh làm nũng: "Chú, chú đừng khó chịu như vậy mà, cháu nói đùa với chú đó."
Thích Tầm Chương nhìn cậu một cái: "Mệt thật sao?"
Dụ Hạ gật đầu mạnh: "Mệt ạ, hôm nay thi tháng, ngay cả lớp tự học buổi tối cũng có kiểm tra, có thể không mệt sao?"
"Thi được không?" Thành tích Dụ Hạ thế nào Thích Tầm Chương biết, mấy lần thi tháng này đều nằm trong top 20, vẫn luôn rất ổn định.
"Cũng được ạ, lần này không biết có thể vào top 10 không, " Dụ Hạ nói chuyển ánh mắt, cười hỏi Thích Tầm Chương, "Chú, nếu lần sau cháu có thể thi được vào top 10, chú có thưởng không?"
Thích Tầm Chương bình tĩnh nhìn cậu: "Cậu muốn thưởng gì?"
"Vậy... Trước đây Thích Du thi tiến bộ, chú sẽ thưởng cho cậu ấy cái gì?"
"Cho nó tiền, để nó muốn mua gì thì mua, cậu có muốn không?"
"Vậy quên đi, cháu lấy tiền của chú nói làm gì, " Dụ Hạ trực tiếp từ chối, suy nghĩ một chút, nói, "Cháu thi được vào top 10, chú cho cháu hôn một cái, muốn hôn kiểu giống lúc nãy."
Thích Tầm Chương không trả lời, mà cũng không nói không đồng ý, chỉ giơ tay vỗ vỗ sau gáy của cậu.
Dụ Hạ đành cho là anh đồng ý, ôm tay Thích Tầm Chương chặt hơn chút nữa, nhìn anh cười: "Chú, nụ hôn vừa rồi mới là nụ hôn đầu đường hoàng chân chính của cháu, chú lời rồi."
Thần sắc Thích Tầm Chương có chút lúng túng, vừa nãy anh đúng thực có làm quá lửa, uống say chẳng qua chỉ là mượn cớ, là trong tận đáy lòng anh có dục vọng không nên có, thuận tiện bị chất cồn kích thích ra mà thôi.
Thấy dáng vẻ này của Thích Tầm Chương, Dụ Hạ không cam tâm hỏi: "Chú, chú hối hận rồi à?"
Thích Tầm Chương lời chưa kịp ra khỏi miệng, đối diện với đôi mắt mang ý cười của Dụ Hạ, liền nuốt trở vào, vào lúc này mà nói hối hận dường như sẽ tổn thương người ta: "Không có, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
"Được rồi, cháu sẽ không suy nghĩ nhiều, chú không cần có gánh nặng trong lòng."
Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ, nhắc nhở cậu: "Cậu quấn lên người tôi như bạch tuộc vậy, tôi còn làm chuyện gì được?"
Dụ Hạ cười cười buông tay ra, lại dùng vai đụng anh: "Chú đừng xấu hổ mà."
Một đứa trẻ nhỏ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi kêu cho mình đừng xấu hổ, Thích Tầm Chương quả thực bị chọc cười rồi, nhướng mày: "Tôi có gì để xấu hổ? Cậu sẽ cảm thấy xấu hổ à?"
Dụ Hạ cây ngay không sợ chết đứng: "Cháu da mặt dày mà, chú cũng không phải không biết."
Thích Tầm Chương trực tiếp đưa tay lên, nặn nặn mặt cậu, tức cười: "Miệng toàn ăn nói linh tinh, không lấy được một câu đứng đắn."