Editor: Xẩm Xẩm
“Tạm thời giữ bí mật.” Cố Mạc thần bí cười.
Coi chừng dáng vẻ của anh không chịu nói, Tiếu Nhiễm dùng lực cắt bò bít tết.
“Đừng nóng giận, hiện giờ nói cho em thì không có hiệu quả bất ngờ.” Cố Mạc khẩn trương hống Tiếu Nhiễm.
“Tính anh có lý!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lập tức sáng lạn như ánh mặt trời.
Cơm nước xong, Cố Mạc lên cầu thang cầm theo áo bành tô nhung của cô phủ lên người cô, sau đó dẫn cô rời đi.
“Cố Mạc, tới cùng là anh và ba đang có mưu đồ bí mật gì thế?” Tiếu Nhiễm không nhịn được, tò mò hỏi han.
“Lập tức mở vung.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
Cố Mạc càng không nói, lòng hiếu kỳ của Tiếu Nhiễm càng lớn, xe vừa mới đứng ở cổng lớn nhà Tiếu gia, cô liền nhảy xuống xe chạy vào.
“Ba!” Tiếu Nhiễm vừa mới chạy vào phòng khách, liền nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc bị người ép đứng ở đối diện ba. Cô lập tức nhớ tới ông ngoại, nhớ tới đứa con bị mất, phẫn nộ nhanh chóng thiêu đốt trong lồng ngực.
Cô lập tức chạy tới, hung hăng đá vào Dương Nguyệt Quyên: “Tiện nhân, dám làm hại ông ngoại của tôi, trả con lại cho tôi!”
Dương Nguyệt Quyên bị giẫm ngã xuống đất, đau đớn ôm bụng kêu lên: “Tôi làm hại ông ngoại của cô... ông ta... vốn là... ung thư dạ dày giai đoạn cuối... các người... không thể đem... việc ông ta chết... quy tội cho tôi!”
“Nếu không phải do bà và Tiếu Lạc chạy tới khiến ông nôn ra máu, ông sẽ không chết! Hai người đúng là một đôi tiện nhân!” Tiếu Nhiễm tức giận đến cả người phát run.
“Em đi theo mẹ thăm bệnh, là các người tâm thối ruột nát, hiểu lầm chúng em!” Tiếu Lạc không phục sẵng giọng.
Nghe được Tiếu Lạc nói, lửa giận trong lòng Tiếu Nhiễm càng cao.
Hai người kia hại chết ông ngoại, vậy mà còn có mặt mũi nói dối.
Cô tiến lên, làm nhiều việc cùng một lúc khiến hai mắt Tiếu Lạc ứa ra nước mắt.
“Không được đánh con gái của tôi, cô có oán hận gì thì nhằm về tôi!” Dương Nguyệt Quyên nóng nảy, từ trên mặt đất đứng lên đánh về phía Tiếu Nhiễm.
Ngay lúc Dương Nguyệt Quyên sắp đánh xuống Tiếu Nhiễm, Cố Mạc đúng lúc đuổi tới. Anh dùng một tay kéo Tiếu Nhiễm qua, một tay chặt chẽ bắt được cổ tay của Dương Nguyệt Quyên, ánh mắt lạnh lùng trừng vào đối phương: “Bà làm hại con của tôi, còn định đánh vợ tôi sao?”
“Cậu không cần... chụp mũ...loạn!” Dương Nguyệt Quyên chột dạ nói lắp.
Cố Mạc đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, vươn tay, một chiếc súng săn lập tức xuất hiện trên tay anh.
Sau khi thuộc hạ lui xuống, khẩu súng liền mở ra trước mặt Dương Nguyệt Quyên: “Bà nên nhận ra cây súng này!”
“Súng...cậu tìm được ở đâu... giá họa cho tôi?” Dương Nguyệt Quyên bất an liếm môi.
“Bà cho là ném súng xuống thì tôi không tìm được chứng cớ sao? Ngại quá, không thể như bà mong muốn. Không những người của tôi tìm được cây súng này, còn tìm được dấu vân tay của bà ở trên.” Cố Mạc cúi đầu, tràn ngập tuy hiếp liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Tiếu Lạc nghe được Cố Mạc nói, thiếu kiên nhẫn trước tiên, luống cuống: “Chị...anh rể...mẹ em...”
Ngậm miệng!” Dương Nguyệt Quyên lập tức rống to, ngăn cản con gái.
“Mẹ...” Dù sao Tiếu Lạc cũng vẫn còn trẻ, rất nhanh đã không thể chống đỡ được, âm thanh khóc nức nở.
Dương Nguyệt Quyên ngẩng đầu lên, ngạo mạn liếc nhìn Cố Mạc: “Trên đó có dấu vân tay của tôi thì thế nào? Cậu cảm thấy có thể đổ tội cho tôi sao? Cậu thấy tôi có tội sao không báo cảnh sát, các người lại lộng hành bắt ép mẹ con tôi, tôi sẽ tố cáo cậ!”
Dương Nguyệt Quyên nói khiến cho Tiếu Nhiễm cảm thấy như bị chọc tức. Cô nghĩ muốn bổ nhào tới đá cho bà ta mấy đá.
Cố Mạc giữ chặt lấy Tiếu Nhiễm, phất tay với thuộc hạ: “Buông bọn họ ra!”
“Buông ra? Cố Mạc, anh muốn thả bọn họ sao?” Tiếu Nhiễm nổi giận chỉ vào bọn họ.
“Không phải bà ta nói chúng ta đang phạm pháp sao? Bỏ bọn họ ra, cho em tự mình động thủ. Đánh đi, không cần lưu tình, toàn bộ hậu quả anh sẽ gánh chịu thay em.” Cố Mạc lãnh ngạo cười.