Tiếu Nhiễm nhìn thời gian tích tắc, cấp tốc xói mòn, gấp đến độ quay đầu lại hỏi Cố Mạc: “Làm sao bây giờ? Là khóa mật mã.”
“Đừng nóng vội. Tìm xem trên bàn gì đó, có gì có thể có manh mối gì không.” Cố Mạc vừa tìm vừa bình tĩnh nói.
“Trên bàn chỉ có một chiếc gạt tàn inox, một cái khung hình.”
“Đưa khung hình cho anh.” Cố Mạc nói với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lập tức đưa khung hình cho Cố Mạc.
Khung hình cực kỳ bẩn, mặt trên toàn là tro bụi.
Tiếu Nhiễm thu lại khung hình, dùng bàn tay lau sạch sẽ mới đưa tới: “Chỉ là một tấm hình.”
Cố Mạc cau mày cẩn thận nhìn thoáng qua ảnh chụp. Rất nhanh chỉ vào thời gian ở bên dưới nói: “Nhất định là cái này!”
“Cố Mạc, anh quá thông minh!” Tiếu Nhiễm lập tức chuyển động các con số theo thời gian bên trên, lập tức mở ra.
....
Cố Tương chỉ dùng 25 phút đã đi ra khỏi mật thất, lúc cô đang đắc ý muốn chờ một lát để khoe với anh, vậy mà nhìn thấy Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, ngồi ở ghế sofa bên ngoài phất tay với chính mình.
“Anh chị ra khi nào?” Cố Tương không thể tin được nhìn Cố Mạc.
“15 phút lẻ 9 giây.” Cố Mạc nhẹ nhàng cười nói: “Muốn uống ly coffee an ủi không.”
“15 phút lẻ 9 giây?” Cố Tương cầm lấy cà phê trên bàn, mạnh mẽ ực một hớp.
“Nhưng có thể vận khí của chúng ta tốt, rất đơn giản.” Cố Mạc nhún vai
“Lần sau nhất định có thể thắng anh.” Cố Tương không phục nhìn Cố Mạc.
Tốc độ nhanh nhất là 19 phút.
Cô cho rằng chính mình đã rất lợi hại, không nghĩ tới anh vậy mà chỉ dùng 15 phút liền ra ngoài rồi.
“Được, lần sau có cơ hội lại đấu tiếp.” Cố Mạc đứng lên, ôm thắt lưng Tiếu Nhiễm đi ra ngoài.
“Hai người này già yếu vậy mà lại thắng!” Cố Tương nhìn bóng lưng của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm, không thể tin được sự thật.
“Chị Cố Tương, chị không nỡ đi thôi?” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, cười hỏi.
“Đi!” Cố Tương lấy ra chìa khóa xe, từ phía sau chạy ra. Mở cửa xe, ngồi vào phòng điều khiển: “Em đã quên, anh của em tuy đang khó về sức khỏe, nhưng đầu óc không tồi, là em khinh địch?”
“Cái gì khó về sức khỏe?” Cố Mạc bất mãn trừng mắt nhìn Cố Tương.
Cố Tương cười làm mặt quỷ với Cố Mạc: “Là ý trên mặt em, anh, anh thương tổn không được rồi?”
“Anh chỉ là bị chút vết thương nhẹ.” Cố Mạc lập tức kháng nghị.
“Cho nên còn có thể tự thể nghiệm?” Cố Tương nghịch ngợm cười hỏi.
Tiếu Nhiễm xấu hổ đỏ mặt, bất mãn vươn tay, dò xét nhìn về hướng thắt lưng của Cố Tương, dùng lực gãi ngứa.
“Chị dâu nhỏ... em... em đầu hàng...” Cố Tương cười không kịp thở, khẩn trương cầu xin tha thứ: “Một chút vết thương nhỏ có là gì? Sức khỏe của anh em...”
“Cố Tương!” Tiếu Nhiễm xấu hổ giận dữ rống to.
“Thật dễ dàng đỏ mặt. chị dâu nhỏ, em đi theo theo anh của chị lâu như vậy, thế nào cũng không học được việc dù núi có sập trước mặt thì sắc cũng không đổi?” Cố Tương tiếp tục trêu chọc Tiếu Nhiễm.
“Làm cương thi không có ý nghĩa.” Tiếu Nhiễm ôm mặt, làm mặt quỷ với Cố Tương.
Chẳng những Cố Tương không thể ngừng cười, ngược lại cười càng điên cuồng.
“Chị dâu nhỏ, em mới đúng là người hiểu biết anh ấy nhất, khuôn mặt này đúng là có thể miêu tả bằng từ cương thi.” Cố Tương che bụng, cười nằm úp sấp trên tay lái.
“Anh chỉ có khi nào đối mặt với đối thủ cạnh tranh thì mới đúng là cương thi, anh đối với nhóm người bọn em lúc nào đã thành cương thi rồi hả?” Cố Mạc nhíu mày.
“Lời này trái lại không sai.” Cố Tương cười gật đầu.