Editor: Nhã Y Đình
"Năm đó, Tiếu Lạc bị bạn học bắt nạt, mắng con bé là không cha. Ba cũng muốn bù đắp cho nên ba mới quyết định đón hai mẹ con họ về nhà. Tâm can bảo bối của ba, ba cũng là đàn ông, vợ đã mất nhiều năm, ba cũng có...... nhu cầu!" Tiếu Bằng Trình xấu hổ trả lời.
Tiếu Nhiễm trầm mặc không nói gì.
Cho tới giờ, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hoặc có thể nói cô vẫn luôn tùy hứng ích kỷ. Cô không nghĩ tới ba cũng cần một người vợ. Nhưng nếu không phải là Dương Nguyệt Quyên thì sẽ không lắm chuyện như vậy.
"Ba, con thật sự ít quan tâm đến ba!" Tiếu Nhiễm tự trách cắn cắn môi. Ba mới hơn bốn mươi tuổi, đây thật sự cũng là thời điểm người đàn ông có mị lực nhất, cần sinh hoạt vợ chồng. Mà cô chưa từng đứng trên lập trường của ba mà suy nghĩ đến vấn đề này. Kỳ thật ba tái hôn là không sai, cái sai của ba là cưới sai người thôi.
"Đứa ngốc này! Là ba có lỗi với hai mẹ con con. Con xin lỗi ba cái gì chứ?" Tiếu Bằng Trình nhìn Tiếu Nhiễm, cảm khái "Tuyết rơi càng ngày càng dày rồi! Chúng ta trở về đi!"
Cố Mạc cũng không phản đối, thậm chí lập tức chấp hành đề nghị của Tiếu Bằng Trình, phủi hết bông tuyết trên người Tiếu Nhiễm, rồi ngồi xổm trước mặt cô: "Lên lưng anh, anh cõng em trở về!"
"Cố Mạc, em cảm thấy dạo gần đây hình như bị mắc bệnh loãng xương rồi. Không phải được anh ôm thì sẽ được anh cõng!" Tiếu Nhiễm nằm úp sấp lên lưng Cố Mạc, nghe giọng điệu như oán giận nhưng thật ra lại cực kỳ hạnh phúc!
"Con bé này, Cố Mạc yêu chiều con như vậy con còn nói sao?" Tiếu Bằng Trình bật cười nói.
"Ba, ba có vừa lòng con rể này không?" Tiếu Nhiễm le lưỡi với ba.
"Vừa lòng! Vì có Cố Mạc nên ba yên tâm buông bỏ mọi thứ để có thể đi gặp mẹ con!" Tiếu Bằng Trình không thề che giấu mà trả lời.
"Ba, tại sao ba lại nói những lời như vậy?" Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị, "Ba muốn dọa con sợ sao?"
Cô sợ ba đột nhiên nghĩ quẩn, bỏ mặc cô mà tự sát.
Như vậy ở trên thế gian này cô sẽ chẳng có ai là người thân nữa.
"Không đâu! Ba đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Cho dù có người phải chôn cùng với ông ngoại con thì cũng không phải là ba!" Tiếu Bằng Trình nghiêm mặt nói.
Bọn họ còn chưa xuống núi đã thấy cả gia đình A Thập Khố đi lên.
"Anh, mọi người cũng phải lên núi à?" Tiếu Bằng Trình lập tức đi lên đón, quan tâm hỏi.
"Không phải. Chúng ta lo lắng cho Tiếu Nhiễm, đến xem con bé đã tỉnh hay chưa. Lại thấy mọi người không ở nhà nên đoán sẽ lên núi bái tế bác cả!" A Thập Khố vội vàng trả lời.
"Cảm ơn bác đã quan tâm! Tiểu Nhiễm không sao rồi ạ!" Tiếu Nhiễm vội vàng cảm kích nói.
Hôm qua cô hôn mê thật lâu nhất định đã dọa mọi người sợ chết rồi.
Cố Mạc nhìn thấy cô đã tỉnh lại cũng không nói gì, vẫn mang dáng vẻ thản nhiên giống như vì cô quá mệt mỏi mà ngủ mất.
Chắc anh sợ gây áp lực cho cô nhỉ?
Cô thật sự muốn nói với Cố Mạc: ‘Chú à, anh rất tuyệt! Yêu anh! Forever!’
Bởi vì có quá nhiều người, cô cũng không mở miệng được vì thề lấy tay viết lên lưng Cố Mạc.
Cố Mạc hơi nhếch môi, dường như đã đoán được cô viết cái gì.
Anh quay đầu, thì thầm: "Remember I love you too!"
Tiếu Nhiễm ôm chặt lấy cổ Cố Mạc, nở nụ cười ngọt ngào.
Sự yêu thương và cưng chiều của Cố Mạc khiến cho cô thoát khỏi đau thương, tiếp tục cười.
Nếu không có tình yêu của anh, không biết còn mất bao lâu cô mới có thể thoát khỏi đau buồn.
Trác Liệt thấy nụ cười bên khóe mội của Tiếu Nhiễm, cảm thấy thoải mái mà cười: "Xem ra đã không có vấn đề gì nữa rồi!"
"Mọi người không cần lo lắng ạ! Hôm qua con hôn mê quá lâu chắc đã khiến mọi người sợ rồi!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi cười.
"Đúng là sợ hãi! Anh sợ rằng nếu em còn chưa tỉnh lại, Cố Mạc sẽ cho nổ tất cả núi của chúng ta mất!" Trác Liệt cười trêu chọc nói.