“Cháu nói cũng có đạo lý.” Bà nội Cố thở dài trầm trọng: “Như vậy đi, ngày mai bà đi thay cháu một chuyến. Khiết Nghi không nghe cháy, chẳng lẽ cả lời của bà cũng không nghe sao?”
“Lời nói của bà chắc chắn có trọng lượng hơn của anh cháu.” Cố Tương ôm bả vai bà nội, làm nũng nói: “Lão tướng xuất mã, một cái đỉnh hai!”
“Nha đầu này há mồm, người chết cũng có thể nói là sống lâu!” Bà nội Cố vui vẻ cười to.
“Nha đầu, mẹ còn chưa trở về?” Cố Mạc nhìn thoáng qua đồng hồ, lo lắng hỏi.
“Nghe nói có sản phụ khó sinh, chết từ trong trứng nước, mạng sống của sản phụ cũng bị đe dọa, hiện giờ mẹ đang ở đó cứu giúp bệnh nhân.” Cố Tương lập tức giải thích.
“Cố Nhiên cũng tăng ca?” Cố Mạc quan tâm hỏi.
“Nó? Nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng đâu. Không biết ở bên ngoài làm gì, hôm nào cũng hơn nửa đêm mới về.” Bà nội Cố oán giận nói.
“Anh ấy còn có việc gì? Hẹn hò!” Cố Tương không cho là đúng nói.
Khúc mắc trong lòng Cố Nhiên không giải được, sẽ vẫn mãi bất cần đời như thế. Không biết cô gái như thế nào mới có thể thu phục được trái tim của anh.
“Một đám các cháu không ai để cho bà bớt lo!” Nhắc tới Cố Nhiên, bà nội Cố lại tức giận.
“Bà nội, đột nhiên cháu có linh cảm. cháu đi lên viết tiểu thuyết.” Cố Tương nghe bà nội vừa muốn quở trách chính mình, đồ thêu chữ thập cũng chưa kịp thu dọn, liền vội vàng chạy lên lầu.
“Đứa nhỏ này! Bà còn chưa nói gì đã bỏ chạy! Trong lòng nó biết rõ bà muốn nói gì, chính là không chịu để cho bà vừa lòng. Kết hôn khủng bố như vậy sao? Cháu bảo nó tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi có được không?” Bà nội Cố tràn ngập ai oán hỏi Cố Mạc.
“Tìm một người đàn ông để gả thì thật sễ, nhưng muốn tìm một người đàn ông thích hợp với mình thì không đơn giản như vậy. bà nội, chuyện này không thể vội được.” Cố Mạc nhanh chóng khuyên nhủ bà.
“Nếu hôn nhân của các cháu đều hạnh phúc, bà cũng có thể an tâm mà đi gặp ông nội của cháu.” Bà nội Cố u oán nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc chạy nhanh đến ngồi xổm trước mặt bà, ân cần mát xa hai chân cho bà: “Bà nội, vì mấy đứa chúng cháu, bà cũng phải sống lâu trăm tuổi, tứ đại đồng đường.”
“Bà còn phải đợi cháu dâu sinh một đứa chắt trai mập mạp mới được.” Bà nội Cố lập tức cười.
“Sẽ.” Cố Mạc chạy nhanh tới nói.
Ngay lúc Cố Mạc dỗ bà nội vui vẻ thì Cố Hoài Lễ đỡ Chu Cầm đầy mệt mỏi đi vào từ bên ngoài.
Chu cầm nhìn thấy Cố Mạc, liền không hề đi lên lầu, mà là ngồi trên sofa, nói với Cố Hoài Lễ: “Cho em chén nước.”
Cố Hoài Lễ xoay người đi rót nước thì bà nghiêm túc nhìn Cố Mạc: “Tiểu Mạc, ngày hôm qua mẹ thu nhận một bệnh nhân điều trị đặc thù. Đây là nguyên nhân mẹ gọi con về.”
“Bệnh nhân gì mà có thể khiến mẹ khẩn trương như thế.” Cố Mạc nhíu mày, thận trọng hỏi.
Hôm nay anh lựa chọn về nhà, là vì đêm qua mẹ gọi anh về.
“Bệnh nhân kia tên là Phùng Hân, cha là Tưởng Bình.” Chu Cầm thận trọng nhìn Cố Mạc.
“Trùng tên trùng họ đi!” Cố Mạc nheo mắt, thản nhiên nói.
“Dáng vẻ của con bé rất giống với Y Nhiên, giống như là thai sinh đôi.” Chu Cầm nhíu mi: “Mẹ hi vọng là mẹ nhìn nhầm rồi, nhưng bệnh nhân vẫn đang ở trong bệnh viện.”
Cố Hoài Lễ đưa nước cho Chu Cầm, kinh ngạc hỏi: “Em nói là con gái của người trùng tên trùng họ với Tưởng Bình, dáng vẻ rất giống Y Nhiên?”
“Ngày hôm qua thiếu chút nữa nghĩ là Y Nhiên sống lại! Làm em sợ nhảy dựng người.” Chu Cầm tiếp nhận nước, khẩn trương nói.
“Có lẽ chính là trùng hợp. Chuyện này liên quan đến danh dự của Tưởng Bình, không cần lắm miệng.” Cố Hoài Lễ lập tức dặn dò vợ.