"Không tức giận! Cậu ta đưa con về thì ba cũng không giận nữa!" Tiếu Bằng Trình cười trả lời.
"Con có một người ba tốt và sáng suốt!" Tiếu Nhiễm vui vẻ dựa vào bả vai Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Tiếu Nhiễm, cười nói: "Thật vui vì có thể được con gái yêu quý khen ngợi nha!"
Tiếu Nhiễm cười ha ha.
Hai ba con vui vẻ một lúc, Tiếu Nhiễm mới đứng bật dậy, "Ba, việt quất để ở đâu? con đi rửa!"
"Trong tủ lạnh, ở ngăn thứ ba bên tay phải đó!" Tiếu Bằng Trình hòa ái nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm là cục cưng, bảo bối của ông. Nếu Cố Mạc khiến con bé phải chịu tủi thân, ông sẽ không để Cố Mạc gặp Tiếu Nhiễm nữa.
Tiếu Nhiễm hào hứng chạy vào phòng bếp. Cô lấy việt quất trong tủ lạnh, đổ vào âu rửa, sau đó chia đôi, một phần cô cho thêm kem béo, một phần thì giữ nguyên.
Cô bưng hai bát việt quất ra khỏi phòng bếp, để lên bàn nước: "Hai ba con ta mỗi người một phần!"
"Còn có phần của ba sao? Con gái ba thật sự lớn rồi!" Tiếu Bằng Trình vui vẻ cười nói.
Tiếu Nhiễm được ông cưng chiều cho tới giờ chưa vào phòng bếp. Hôm nay, không những tự rửa việt quất, lại còn chuẩn bị cho ông một phần. Không nói cô trở nên chăm chỉ nhưng chỉ riêng phần hiếu tâm này đã đủ khiến ông cảm động.
"Của ba không cho thêm kem béo!" Tiếu Nhiễm cười lấy một quả việt quất để lên môi Tiếu Bằng Trình, "Ba, ngọt không?"
"Ngọt, con gái đút cho ba, sao có thể không ngọt chứ?" Tiếu Bằng Trình cảm động cười nói.
"Vậy ăn xong việt quất! Chúng ta đại chiến 100 hiệp!" Tiếu Nhiễm cầm bát việt quất, vừa ăn vừa đề nghị.
"Được! Vậy ba sẽ dốc sức chơi với con gái!" Tiếu Bằng Trình thoải mái cười to.
Tiếng cười của hai cha con vang lên tầng trên, kích thích Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc tức giận, siết chặt nắm đấm: "Tiếu Nhiễm đáng ghét! Cô ta dựa vào cái gì mà được ba cưng chiều như thế?"
"Bởi vì nó là con vợ cả!" Dương Nguyệt Quyên oán giận nói.
"Mẹ thua bà ta cái gì chứ?" Tiếu Lạc không phục nói, "Xét về mỹ mạo, mẹ xinh hơn bà ta! Về đầu óc, mẹ còn thông minh hơn bà ta gấp vạn lần! Con thật sự không hiểu rốt cuộc ba thích người đàn bà đã chết kia cái điểm gì!"
"Bởi vì người ta đến trước, mẹ đến sau sẽ mất cơ hội thôi!" Dương Nguyệt Quyên thở dài.
"Mẹ, chúng ta không thể ngồi chờ chết được. Chúng ta phải nghĩ cách nào để vãn hồi sự quan tâm của ba!" Tiếu Lạc không cam lòng nói.
Nghe Tiếu Lạc nói vậy, Dương Nguyệt Quyên cúi đầu trầm tư: "Hiện tại, Tiếu Bằng Trình một lòng một dạ đều đặt trên người Tiếu Nhiễm. Hai mẹ con chúng ta muốn ông ấy quan tâm cũng không dễ dàng. Mẹ cảm thấy không bằng chúng ta quyết đánh đến cùng thôi!"
Dương Nguyệt Quyên làm động tác cắt cổ, thần bí nói.
Tiếu Lạc khẩn trương nhảy xuống giường, quỳ đến bên cạnh Dương Nguyệt Quyên, "Mẹ, mẹ có tính toán gì?"
Dương Nguyệt Quyên lập tức nói thầm vào tai Tiếu Lạc, cười tà: "Tính toán thì có nhưng có nguy hiểm. Nhưng hiện giờ mẹ cũng không có cách nào khác. Cho nên, chỉ đành liều thôi!"
"Như thế nào?" Tiếu Lạc hồ nghi nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Vì đề phòng tai vách mạch rừng, Dương Nguyệt Quyên viết chữ lên tay Tiếu Lạc,
Khi bà ta viết kế hoạch xong, Tiếu Lạc đã trợn mắt há mồm.
Cô ta bất an liếm môi, "Mẹ, đây có phải quá ác độc không?"
"Vô độc bất trượng phu! Chúng ta mới sống được!" Dương Nguyệt Quyên ác độc cười nói.
"May mà con là con ruột của mẹ!" Tiếu Lạc cảm khái nói.