Tuy đây không phải là lần đầu tiên cùng Lynda và Trịnh Húc ăn cơm nhưng Tiếu Nhiễm phát hiện một số chuyện cực kỳ thú vị. Hai người trước kia chưa bao giờ ăn ý như vậy.
Ví như, Lynda gọi đồ ăn đều là những món Trịnh Húc thích ăn vì từ đầu tới đuôi anh ấy chỉ gắp những món đó chứ không chạm vào những món khác.
Ví như, Trịnh Húc gắp cà rốt mà Lynda bỏ qua một bên.
Tiếu Nhiễm hâm mộ nhìn Lynda: "Chị Lynda, trợ lý Trịnh thật thương chị!"
"Chị cảm thấy những lời này thật sự là chị nên nói thì đúng hơn!" Lynda học giọng điệu của Tiếu Nhiễm, "Em Tiếu Nhiễm à, Cố tổng thật thương em quá đi! Nói vậy mới đúng chứ?"
"Anh ấy mới không thương em! Anh ấy cũng chưa chú ý em thích ăn cái gì mà!" Tiếu Nhiễm chu miệng, oán hận nhìn Cố Mạc đang gỡ thịt cua cho mình.
Cố Mạc ngẩng đầu nhíu mày: "Anh không thương em? Vậy anh đang bóc cua cho ai hả?"
"Anh chỉ biết em thích ăn hải sản! Nhưng không chú ý em không thích ăn cái gì! Anh xem trợ lý Trịnh ăn hết tất cả cà rốt mà chị Lynda không kìa!"
"Anh nhớ rõ em không kén ăn gì!" Cố Mạc bất đắc dĩ nói. Nếu không phải trên tay còn dính nước cua, anh thật sự muốn nhéo mặt cô, hỏi cô xem là như thế nào mới gọi là thương cô đây.
"Ai nói em không kén ăn hả? Em cũng có thứ không thích ăn mà!" Tiếu Nhiễm lâp tức kháng nghị.
"Cái gì?" Cố Mạc nghi ngờ hỏi.
Anh biết cô không thích uống nước gừng, nhưng mà có thể ăn mọi thứ.
"Thịt mỡ!" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
Cố Mạc nhíu mày: "Cái này.. "
"Chú à, anh cũng không thích ăn thịt mỡ sao?" Tiếu Nhiễm ôm cánh tay Cố Mạc, cười hỏi.
"Cái này...... làm gì có ai thích ăn!" Cố Mạc chột dạ lẩm bẩm.
"Ai nói vậy? Chú họ em rất thích ăn thịt kho tàu! Chú ấy nói càng mỡ càng thơm!" Tiếu Nhiễm xấu xa cười nói: "Chú à, anh sợ gì vậy? Em không bắt anh ăn thịt mỡ mà! Há mồm!"
"Cái gì?" Cố Mạc có chút sợ hãi nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm gắp một miếng măng tây đến bên miệng Cố Mạc: "Em biết anh thích ăn cái này!"
Cố Mạc có chút được yêu mà sợ: "Em biết sao?"
"Cố Mạc, nếu không phải nhờ Lynda, em còn không biết mình ích kỷ như thế nào?" Tiếu Nhiễm tự trách, "Em chỉ biết hưởng thụ sự cưng chiều của anh với em nhưng không nghĩ đến việc phải quan tâm anh, chăm sóc cho anh. Về sau, anh không cần bóc tôm hùm, cua, cho em nữa...... chẳng may xước tay sẽ đau lắm!"
"Em có thể nghĩ như vậy là anh vui rồi!" Cố Mạc để thịt cua đã bóc xong để vào cái đĩa trước mặt Tiếu Nhiễm, "Mau ăn đi!"
"Anh không cần bóc nữa đâu, mau ăn đi!" Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc lại tiếp tục muốn bóc tiếp, vội vàng ngăn lại, "Em có tay mà!"
"Anh không nỡ để em bị bẩn tay!" Cố Mạc yêu chiều cười nói.
Tiếu Nhiễm cảm động, đỏ cả mắt.
Lynda liếc mắt nhìn Trịnh Húc một cái, cười nắm lấy bàn tay to của anh ấy dưới gầm bàn: "Trịnh Húc, cảm ơn! Em cũng chưa bao giờ chú ý những điều này!"
Trịnh Húc mỉm cười: "Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, nếu anh còn không biết khẩu vị của em thì không phải quá vô tâm sao?"
Lynda cười gục đầu vào vai anh: "Trịnh Húc, em cảm thấy cả hai chúng ta càng lúc càng hài hòa, giống như vợ chống già vậy!"
"Vậy gả cho anh!" Trịnh Húc ôm lấy bả vai Lynda, đầy tình cảm nói, "Chúng ta làm đôi vợ chống già chân chính!"
"Em muốn suy nghĩ thêm!" Lynda cũng không đáp ứng ngay. "Cảm giác giống như tình cảm nồng nàn nhưng thật ra lại không chịu được phong ba bão táp. Em hi vọng em có thể yêu anh giống như Cố tổng yêu Tiếu Nhiễm vậy. Qua bao sóng gió vẫn không thay đôi!"