Editor: Quỷ Quỷ
Dì Lưu nghe được âm thanh từ trong phòng truyền ra liền nhìn thấy Cố Mạc đang ôm hôn Tiếu Nhiễm, lập tứcthức thời lui về. Xem ra vợ chồng son hòa hảo. Bà có thể an tâm đượcrồi.
Tiếu Nhiễm đẩy đẩy Cố Mạc, thở hổn hển nói:”Chú…camera…”
Nhớ ra trong phòng này có rất nhiều camera, cô không muốn bị bảo về nhìn thấy cảnh này qua màn hình.
Cố Mạc buông môi Tiếu Nhiễm ra, trán kề trán, cánh tay trượt xuống môngcô, ôm ấp vô cùng thân thiết đi lên lầu, trên đường thỉnh thoảng vẫn hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô.
“Chú, anh thích ăn son môi lắm so?” Tiếu Nhiễm khẽ cười hỏi.
Cố Mạc dùng chân đá cửa, sau đó áp Tiểu Nhiễm vào cánh cửa, nhiệt tình hôn cô:”Anh thích ăn em cơ!”
“Đừng! Trên mặt em có lớp trang điểm.” Tiếu Nhiễm cự tuyệt nụ hôn của Cố Mạc.
Cố Mạc nghe thấy cũng không hề buông Tiếu Nhiễm ra, môi anh vẫn quyện chặt vào môi cô, còn đôi bàn tay to lớn cởi hết quần áo của hai người. Anhôm lấy cô đi về phía phòng tắm…
Tiếu Nhiễm mệt mỏi tựa vào bồn tắm lớn, hờn dỗi trừng mắt nhìn Cố Mạc:”Chú, không được chạm vào người em nữa!”
“Mệt rồi sao? Xem ra anh phải bồi bổ cho em thật tốt.” Cố Mạc vui vẻ cười lớn kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, ôm gắt gao.
“Em rất khỏe! Rõ ràng là anh…” Tiếu Nhiễm đỏ mắt trừng mắt nhìn Cố Mạc. Anh đã từng yêu cô trong bồn tắm mấy lần, cái loại tư thế này bây giờ nhớlại vẫn làm cô cảm thấy thẹn thùng.
“Là anh làm sao?” Cố Mạc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô.
“Anh đúng là không biết xấu hổ!” Tiếu Nhiễm nhắm mắt, ngượng ngùng nhìn vào ánh mắt ma mị của Cố Mạc.
“Anh sẽ càng không biết xấu hổ!” Cố Mạc dùng khăn tắm quấn lấy hai người rồi ôm Tiếu Nhiễm trở lại phòng ngủ….
Một giờ sau, Tiếu Nhiễm nằm quay lưng vào ngực Cố Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắngiống như con mèo nhỏ gối lên cánh tay cường tráng của anh, gò má phiếmhồng, giống như bị anh nắng chiếu vào kiều diễm động lòng người.
“Nha đầu…” Cố Mạc vùi mặt vào cổ Tiếu Nhiễm, hưởng thụ cảm giác ấm áp. Chiến tranh lạnh qua đi, anh có thể thỏa sức ôm lấy cô. Cảm giác này thậttốt!
“Ừ?” Tiếu Nhiễm không quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp.
“Không có việc gì.” Cố Mạc khàn khàn nói.
“Không có gì mà anh còn gọi em?” Tiếu Nhiễm bất mãn quay đầu nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái.
Cố Mạc thuận thế mút lấy cánh môi cô một chút, sau đó áp vào trán cô cười nói:”Tự dưng muốn gọi em thôi.”
“Vô vị!” Tiếu Nhiễm cười yếu ớt, tuy ngoài mặt khinh thường, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hạnh phúc.
“Nha đầu….”
“Ơi?”
“Nha đầu….”
“Ơi?”
“Nha đầu! Nha đầu! Nha đầu…” Cố mạc gắt gao cọ cọ trán cô, không ngừng gọi cô, giống như gọi bao nhiêu cũng không đủ.
“Chú, anh không thấy phiền sao?” Tiếu Nhiễm phì cười một tiếng.
“Không phiền!” Cố Mạc dùng sức bịt miệng Tiếu Nhiễm, “Nha đầu, không được chiến tranh lạnh với anh nữa!”
“Còn phải xem thể hiện của anh đã.” Tiếu Nhiễm bướng bỉnh nói.
Anh tưởng cô muốn chống đối anh lắm sao?
Phá tan địch ba nghìn, tự phá mình mười nghìn!
Chiến tranh lạnh với anh chính là cả hai đều tổn thương!
Cô thật khổ tâm.
Nếu không phải anh ác với cô, cô cũng sẽ không sẽ không chống đối anh.
“Em nghi ngờ anh sao?” Cố Mạc nhíu mày nhìn Tiếu Nhiễm.
“Anh nói xem!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm trừng mắt nhìn.
“Xem ra em còn chưa đủ mệt!” Cố Mạc áp vào người Tiếu Nhiễm, bá đạo hôn cô, đôi tay ấm nóng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô…