Editor: Nhã Y Đình
Nhờ Cố Mạc đút một đống đồ ăn ngon, Tiếu Nhiễm no căng bụng, từa vào vai anh: "Ăn no rồi ạ!"
Cố Mạc lập tức vẫy nhân viên phục vụ đến, lấy một tấm thẻ credit card màu đen để tính tiền.
Thẻ credit card màu đen.
Credit card màu đen trong truyền thuyết,
Vẻ mặt Tiếu Lạc đầy hâm mộ kiếm môi dưới.
Cố Mạc có tiền như vậy sao?
Lúc nhân viên phục vụ trả thẻ lại cho Cố Mạc, anh nắm tay Tiếu Nhiễm đi ra ngoài.
Tiếu Lạc rửa tay xong đã không thấy Cố Mạc và Tiếu Nhiễm đâu cả, cô ta bất chấp hình tượng, chạy đuổi theo.
Mai đến đại sảnh, cô ta mới thấy hai người họ: "Chị, anh rể, đợi em với!"
"Cô tự gọi xe đi! Chúng ta không đi cùng đường!" Cố Mạc nói xong, bế Tiếu Nhiễm lên, rời khỏi khách sạn.
Bị bỏ lại đó, Tiếu Lạc tức giận dậm chân.
Thái độ của Tiếu Nhiễm giống như bố thí một bữa cơm cho tên ăn mày vậy.
Chuyện nhục nhã này cô ta sẽ hoàn trả lại!
Ngồi vào trong Maybach, Tiếu Nhiễm cười dựa vào lòng Cố Mạc: "Con bé đáng ghét!"
Cố Mạc yêu chiều xoa đầu Tiếu Nhiễm.
"Em đã vậy mà còn vui sướng khi người khác gặp họa nữa!" Tiếu Nhiễm le lưỡi, "Em có giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết không?"
"Thỏa mãn sao?" Cố Mạc nhíu mày.
"Anh có thấy em xấu xa không?" Tiếu Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Cố Mạc.
"Nếu anh là em, anh còn ác hơn cơ!" Cố Mạc khí phách trả lời, "Em cũng không phải thánh mẫu, việc gì phải từ bi với kẻ xấu chứ?"
"Đúng vậy!" Tiếu Nhiễm cười rạng rỡ, "Em cũng không phải là thánh mẫu, sao không thể đánh rắn đánh giập đầu chứ?"
Từ bi với người xấu cũng không hẳn là chuyện tốt bởi vì cô không thể tiếp nhận ân tình của người ta.
Cố Mạc cười khởi động xe, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, một tay lái xe, một tay xoa tóc cô: "Em là bà xã anh, thích làm gì cứ làm! Anh sẽ giải quyết hậu quả!"
Tiếu Nhiễm cười nhìn Cố Mạc: "Em cũng không hư hỏng đến mức cần anh đến giải quyết hậu quả đâu! Chỉ trừng phạt nho nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục!"
Tuy Tiếu Lạc tâm cơ thâm trầm nhưng tội không đáng chết.
Người đáng chết là mẹ cô ta — Dương Nguyệt Quyên.
——
Dương Nguyệt Quyên đi tới đi lui trong một căn phòng trọ nhỏ hẹp, không cam lòng nguyền rủa.
Nếu không phải Cố Mạc ra tay trước thì mưu kế của bà ta đã thành công rồi!
Đáng chết!
Một người đàn ông tiến vào, cầm một túi đồ ăn trong tay: "Nguyệt Quyên, anh mua vịt nướng rồi, mau tới đây ăn đi!"
"Không biết sao? Đồ ăn nhiều dầu mỡ như vậy, anh muốn để cho em béo sao?" Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.
"Không phải lúc trước em thích ăn vịt nướng nhất sao?" Người đàn ông kinh ngạc nhìn Dương Nguyệt Quyên.
"Khi đó em còn trẻ, ăn nhiều thế nào cũng không mập!" Dương Nguyệt Quyên bất đắc dĩ mím môi.
Người đàn ông này lại còn có thể nhớ rõ món ăn mà lúc trẻ bà ta thích.
Không nghĩ tới sống bốn mươi năm trời, người đối xử tốt với bà ta nhất lại là người đó.
"Ở gần đây cũng không có nhà hàng nào, anh cũng không có cách....." Người đàn ông áy náy nhìn Dương Nguyệt Quyên.
"Thôi. Tùy tiện ăn chút gì là được!" Dương Nguyệt Quyên nghe hiểu nỗi khổ của người đàn ông này.
Hai người bọn họ đều là tội phạm bị truy nã không thể tùy tiện đến những nơi sang trọng.
Chẳng may bị người nào đó nhận ra thì hỏng hết.
"Nguyệt Quyên, khi nào làm xong hộ chiếu, anh sẽ dẫn em rời khỏi cái nơi quỷ quái này!" Người đàn ông tự trách nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Vì ở cùng ông ta, bà ta đã phải hi sinh nhiều như vậy, ông ta nhất định đối xử tốt với bà.
"Nhưng mà hộ chiếu liệu có khó làm không?" Dương Nguyệt Quyên không kiên nhẫn hỏi.
"Anh đã bảo bọn họ làm cho giống thật một chút rồi!"
"A....." Dương Nguyệt Quyên ngồi xuống cạnh bàn, xé một miếng thịt vịt, cuốn bánh tráng ăn, "Thật khó ăn!"
Chỉ là một quán ăn vỉa hè, không thể nướng ngon bằng nhà hàng cao cấp được.
"Cố chịu một chút! Đây là thời ký đặc biệt!" Người đàn ông khó xử nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Ông ta phải mạo hiểm như thế nào mới mua được.
Bà ta lại tỏ vẻ chán ghét như vậy!
Trái tim ông ta chợt cảm thây lạnh lẽo!