Editor: Nhã Y Đình
Một chiếc Hummer đứng ở cuối đường, vẻ mặt người ngồi trong xe đau đớn kịch liệt nhìn hai người hôn nhau say đắm.
Rất lâu!
Trần Lương khẽ sờ lên đôi môi mình rồi thả xuống.
Sao anh có thể động lòng với cô được chứ?
Dáng người không đẹp, nhan sắc chỉ có thể ở mức bình thường, tính tình đúng là tức chết người.....Một người chẳng giống con gái một chút nào vẫn lặng lẽ cắm rễ trong trái tim anh.
May mắn là không quá sâu đậm.
May mắn biết cô là người phụ nữ của anh em.
Nên vẫn kịp nhổ gốc tình cảm này!
Trần Lương dùng sức đạp chân ga, lái xe đi.
——
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Cố Tương còn tưởng mình đang nằm mơ.
"Anh thật sự là Tần Viễn Chu sao?" Cô giữ lấy khuôn mặt tuấn dật của Tần Viễn Chu, vừa khóc vừa hỏi.
"Ừ! Anh là Gia Cát Lượng của em. Em không biết sao?" Tần Viễn Chu cầm tay Cố Tương, khàn giọng hỏi lại.
Đột nhiên Cố Tương ôm chặt lấy cổ Tần Viễn Chu, nói không ngừng: "Tần Viễn Chu, em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em!" Tần Viễn Chu bế Cố Tương lên.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Cố Tương vội vàng hỏi.
Tần Viễn Chu lại hôn Cố Tương, khàn giọng nói: "Cho anh, được không?"
Tim Cố Tương đập loạn nhịp.
Cô hơi nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Được!"
Tần Viễn Chu cười, che đôi môi Cố Tương, kích động kéo dài nụ hôn này. Rất lâu, anh mới bế cô chạy về phía khách sạn cách đó không xa.
Anh không thể chờ được nữa.
Vì để chuẩn bị thủ tục li hôn, lấy lại được thân phận độc thân xuất hiện trước mặt cô, anh đã cố kìm nén không đến gặp cô. Có trời chứng giám anh đã ép buộc bản thân lâu như thế nào, muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Anh không thể đợi thêm nữa!
Ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ kiềm nén được bản thân.
Khi làm thủ tục nhận phòng, đột nhiên anh nhớ tới tình hình của mình hiện giờ. Anh áy náy nhìn Cố Tương: "Em có mang không?"
Cố Tương đỏ mặt gật đầu. Lấy chứng minh thư trong ví ra.
Làm xong thủ tục, Tần Viễn Chu ôm lấy Cố Tương, vội vàng đi vào thang máy. Lúc vào thang máy, anh thì thầm bên tai cô: "Thật xin lỗi. Hôm nay anh vừa làm thủ tục li hôn không thể để người khác biết tối nay anh đi thuê phòng với người phụ nữ khác!"
"Em hiểu cả. Chỉ cần anh yêu em, em có thể chịu được!" Cố Tương che miệng Tần Viễn Chu, thông cảm.
Anh đã vì cô mà đấu tranh với cha ruột, cô nên thông cảm cho anh nhiều hơn.
"Anh thề anh lấy kết hôn là mục tiêu qua lại với em. Trở lại thành phố B, anh sẽ nói chuyện với ba về việc lấy em. Anh muốn cưới em, lập tức!" Tần Viễn Chu tì lên trán Cố Tương, khàn giọng nói. Hôm nay, thấy Trần Lương hôn cô, anh sợ cô bị người khác cướp mất. Anh phải lập tức cưới cô làm vợ, không thể để người đàn ông khác mơ ước cô nữa.
"Anh không sợ ông ấy chửi sao?" Cố Tương cười hỏi.
"Không sợ! Đã trải qua một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực rồi, ông ấy biết không thể ép anh nữa. Nếu tiếp tục bức anh, anh sẽ mặc kệ tất cả, bỏ nhà đi bụi!" Tần Viễn Chu thành thật nói.
"Nếu anh muốn đi đâu thì nhất định phải dẫn em đi!" Cố Tương cười hôn Tần Viễn Chu.
"Được!" Tần Viễn Chu khàn giọng trả lời.
Thang máy dừng lại, anh vội vàng bế cô đi ra, cầm thẻ phòng mở cửa.
Vừa vào phòng, anh bắt đầu cởi cà vạt.
"Đi tắm trước đã!" Cố Tương mặt, rời khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu.
Tuy vẻ ngoài cô khá thoải mái nhưng thật sự cô chưa có mảnh tình nào vắt vai. Vậy nên kinh nghiệm trong chuyện này lại càng không.
Tần Viễn Chu bế cô lên, đi vào phòng tắm: "Cùng nhau tắm đi!"