Editor: Chi Misaki
Tưởng phu nhân toàn bộ đều bình thường, chỉ là không thích nói chuyện. Cố Mạc chỉ cần đến thăm bà, khuya về nhà cùng Tiếu Nhiễm báo cáo tình huống là ổn. Nghe thấy tin Tưởng phu nhân bình phục khá tốt, nỗi lo lắng trong lòng Tiếu Nhiễm rốt cuộc cũng đặt xuống được.
Ngón tay đau nhức của Cố Mạc cũng đã dần khỏi hẳn.
Tiếu Nhiễm cũng dần khôi phục lại bản tính hoạt bát như ban đầu, khả ái hay cười.
Cố Mạc thường thường nhìn tài liệu cũng sẽ bị tiếng cười của cô hấp dẫn, sau đó sẽ vứt tài liệu sang một bên, tặng cho Tiếu Nhiễm những nụ hôn nồng nhiệt, cố gắng cùng cô hưởng thụ khoái hoạt “vào nhưng không bị vướng” kia, nỗ lực chế tạo ra nhiều sinh mệnh mới, chỉ có điều cái bụng của Tiếu Nhiễm vẫn không như mong muốn của anh. Tại buổi sáng thứ 7 đẹp trời, nguyệt sự liền đến báo danh.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm sắc mặt tái nhợt từ trong phòng bước ra, Cố Mạc lo lắng hỏi han: "Đau không?"
Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu: "Chỉ là phần eo có hơi đau. Không nghiêm trọng lắm."
"Vậy hôm nay em không cần đến bệnh viện nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi." Cố Mạc đi tới, bồng Tiếu Nhiễm lên, trở về phòng ngủ, thật cẩn thận đặt cô xuống giường.
"Không được!" Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Cố Mạc, kiên quyết nói.
Mấy ngày nay học tập căng thẳng, cô vẫn chưa có đến viện thăm Tưởng phu nhân, trong lòng đã cực kỳ áy náy rồi. Chủ nhật này lại không đến, mẹ nuôi sẽ cho rằng cô không quan tâm bà ấy.
"Đừng làm cho anh lo lắng." Cố Mạc nửa cúi người, thật lòng nhìn Tiếu Nhiễm."Bệnh viện có dịch vụ chăm sóc đặc biệt."
"Em biết. Nhưng người chăm sóc đặc biệt ấy không phải là em, làm sao có thể giống nhau chứ?" Tiếu Nhiễm mím môi, không vui nói.
Nguyệt sự này sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng vào ngày hôm nay.
Cố Mạc đau lòng ngồi xuống, ôm Tiếu Nhiễm đến trên đùi, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Anh hiểu ý tứ của cô.
Cô một mực vì sự sơ suất vô tâm kia mà áy náy, muốn chuộc tội.
"Nha đầu, em là bà xã của anh, tất cả mọi chuyện anh sẽ thay em gánh vác. Hiểu không?" Thanh âm Cố Mạc khàn khàn nói.
"Anh cũng phải để em gánh vác một chút chứ." Tiếu Nhiễm cười lè lưỡi trêu Cố Mạc.
"Được rồi. Lần này sẽ nghe lời em." Cố Mạc bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc dài của Tiếu Nhiễm.
...
Tưởng phu nhân nhìn thấy Tiếu Nhiễm, ý cười trong mắt phút chốc liền tan biến.
Nếu không phải cô ta, Hân Hân cùng Cố Mạc đã có thể vui vẻ ở bên nhau rồi!
"Mẹ nuôi, hai ngày nay mẹ có khá hơn chút nào không?" Tiếu Nhiễm đặt hoa quả lên trên bàn, quan tâm ngồi xuống bên giường hỏi.
"Tốt hơn nhiều." Tưởng phu nhân nhàn nhạt trả lời.
"Bác gái, bác khôi phục rất nhanh." Cố Mạc cười nói.
"Có Hân Hân chăm sóc bác." Tưởng phu nhân cảm khái nói."Đứa nhỏ này thật thiện lương, không ghi hận bác lúc trước đã vô tình với con bé."
"Tiểu Phùng là cô gái tốt." Cố Mạc cũng đồng ý nói.
Anh rất thưởng thức Phùng Hân kia, nhìn như nhu nhược kì thực rất cứng cỏi. Tính cách có chút tương tự như Y Nhiên.
"Đương nhiên! Là con gái của Tưởng gia chúng ta mà." Tưởng phu nhân kiêu ngạo nói.
"Cháu nghe nói chị Hân Han học nghiên cứu sinh lấy bằng thạc sĩ ở đại học Q, hơn nữa lại còn kiêm cả chức người mẫu, đích thực là rất giỏi." Tiếu Nhiễm cầm tay Cố Mạc, cười nói với Tưởng phu nhân.
"Chú Quý mà biết cô ấy thiện lương lại luôn nỗ lực vươn lên, sẽ cực kỳ vui mừng." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
"Ông ấy thực sự có lỗi với bốn người." Tưởng phu nhân nhớ tới chồng mình, liền căn chặt răng, nghĩ muốn hận mà không hận được.
Tuy Quý Bình đã dùng cái chết của mình để tạ tội.
Nhưng người sống sót, lại càng phải nhận lấy nhiều thống khổ hơn ai hết.
"Trên thế giới này chẳng ai là hoàn mỹ cả. Mỗi người đều có khả năng phạm sai lầm." Cố Mạc nhẹ giọng an ủi.
"Mẹ nuôi, nghe Cố Mạc không cần so đo cái đã qua này nữa. Mẹ cùng chị Hân Hân vui vẻ sống bên nhau là được rồi." Tiếu Nhiễm cũng thật lòng khuyên nhủ.
Tưởng phu nhân vỗ nhẹ cái trán, khó chịu nhíu mày: "Đầu bác đau quá."