Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm gắp một miếng sương sườn đưa tới bên miệng Cố Mạc, khẩn trương hỏi:"Nếm thử xem, có thể ăn được không."
"Quá mặn rồi." Cố Mạc cười há miệng.
"Muối là anh bỏ." Tiếu Nhiễm lại gắp một miếng đưa lên miệng nhấm nháp "Cố Mạc, anh gạt em! Mặn nhạt vừa đủ!"
"Anh bỏ muối." Cố Mạc cười nhíu mày.
"Kỳ thật bữa cơm này em căn bản không giúp được cái gì." Tiếu Nhiễm tự trách cắn môi.
"Có a! Thịt bò là em thái. Hoa Zeeland là em trộn." Cố Mạc cười an ủi Tiếu Nhiễm.
"Hoa Zeeland bị em làm cho trở thành dấm chua..." Tiếu Nhiễm tự trách nói." Thịt bò là anh cầm tay em, nhìn em làm từng bước, mới không bị cắt vào tay."
"Em lần đầu tiên xuống bếp, đừng đặt yêu cầu cao với bản thân như vậy."
"Anh chỉ biết an ủi em." Tiếu Nhiễm cười vùi đầu vào trong lòng Cố Mạc.
...
Cố Nhiên vội vã công tác xong, chẳng thèm quan tâm đến ăn cơm liền gọi điện thoại cho Tiếu Nhiễm.
"Chị dâu nhỏ, em nhớ thuốc lần trước anh cả theo em lấy đã là hai năm trước rồi. Thuốc cũng đã hết hạn."
"Cố Mạc cũng đã nói qua, vậy thì ném đi. Anh đưa phương thuốc cho em, em đi lấy thuốc cho anh ấy.” Tiếu Nhiễm lập tức vội vàng nói.
"Lát nữa anh bảo đồng nghiệp đưa thuốc qua cho em." Cố Nhiên lập tức nói.
Những vị thuốc Đông y này rất khó lấy, nói cho Tiếu Nhiễm phương thuốc còn không bằng để đồng nghiệp anh đưa qua.
"Vậy phải cảm ơn anh Cố Nhiên rồi. Có anh ở đây em mới có thể yên tâm được." Tiếu Nhiễm nói xong hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, "Em không nên đề nghị đi chơi quần vợt."
" Anh ấy không được làm vận động quá lớn đối với các ngón tay. Em về sau nên cẩn thận một chút." Cố Nhiên phi thường thận trọng nói.
"Đều do em. Nhìn anh ấy không cầm được chiếc đũa khiến em cực kỳ khó chịu. Đều do em làm hại." Tiếu Nhiễm oa lên một tiếng khóc lớn, "Em lại biến thành tiểu thư bốc đồng không nói lý, ngay cả cơm chiều cũng không biết làm."
"Đừng khóc! Anh ấy sẽ không trách em. Em là bảo bối của anh ấy! Anh ấy cưới em cũng không phải là để cho em làm bà già suốt ngày cằn nhằn, mà là muốn em làm nữ vương sủng. Em đã gặp qua nữ vương nào phải xuống bếp chưa?" Cố Nhiên nghe thấy tiếng khóc đến thương tâm của Tiếu Nhiễm, nghĩ muốn dùng tất cả các biện pháp để an ủi.
"Anh ấy cũng nói như vậy." Tiếu Nhiễm hì hì một tiếng nở nụ cười.
Cố Nhiên là người anh tốt, rất biết an ủi người khác.
"Được rồi! Nữ vương. Lau khô nước mắt đi, ở nhà chờ. Tiên đan lập tức được chuyển đến nhà. Để anh gọi điện cho đồng nghiệp." Cố Nhiên trêu đùa cô cười nói.
"OK!" Tiếu Nhiễm cười gật đầu.
Cố Mạc từ trong WC đi ra, nhìn đến hốc mắt Tiếu Nhiễm đỏ lên, giống như đã khóc, anh lập tức khẩn trương đi qua, ôm cô vào trong ngực: "Khóc?"
"Cố Nhiên nói một lát nữa sẽ đưa thuốc qua." Tiếu Nhiễm lập tức lắc đầu.
Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm hồi lâu, cũng không tra hỏi đến cùng, chỉ là cười xoa xoa đỉnh đầu của cô: "Ngón tay anh trừ bỏ không thể làm vận động mạnh ra, toàn bộ đều bình thường. Anh gõ chữ rất nhanh, em cũng thấy mà."
Tiếu Nhiễm biết Cố Mạc là muốn an ủi cô, sợ cô quá tự trách nên mới làm vậy.
Cô cũng không nói gì, áp mặt vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy eo anh, gắt gao ôm lấy không buông.
Nếu có cỗ máy thời gian, cô nhất đính sẽ mong được trở lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.
Cô thà rằng đời này chỉ làm khách qua đường cùng Cố Mạc, làm một người qua đường Giáp, cũng không muốn làm tổn thương đến anh.
"Cố Mạc, lần sau nếu em lại đưa ra những yêu cầu không hợp lý, anh nhất định phải cự tuyệt. Anh có hiểu không?”Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nén lệ nhìn thẳng vào Cố Mạc.
Cô đã không nghĩ đến tổn thương nơi ngón tay anh, vậy mà còn chê kỹ năng của anh không tốt.
Anh vốn đã biết ngón tay của mình chơi quần vợt dễ bị thương, vậy mà vẫn còn đáp ứng cô.
"Em vẫn rất ngoan." Cố Mạc cười dùng tay lau nước mắt trên khuôn mặt Tiếu Nhiễm.