Cố Du Lâm vừa dứt lời thì Hạ Chi mặc bộ váy dài màu xanh biếc xuất hiện trước mặt mọi người, cô đã tháo kính xuống, tóc được xõa ra, cô giống như một tiên nữ hạ phạm động lòng người.
Chiếc váy dài này giống như được thiết kế riêng cho cô vậy, thiết kế kiểu trễ vai hình lá sen và màu xanh biếc rất kén người, nhưng lại hoàn toàn hợp với làn da trắng nõn của cô khiến cô càng thêm rạng rỡ.
Các bạn học cũng không dám tin vào mắt mình, đây là Hạ Chi sao? Không thể nào?
Đôi mắt màu đen sáng ngời giống như ngọc lưu ly, cặp kính đã che mất nhan sắc thật sự của cô khiến cô trở nên quê mùa hơn. Nhưng hiện tại cô như được sống lại.
Ngay cả Triệu Hi Mạn và Hoàng Vi cũng phải lau bơ trên mặt mình vì bọn họ tưởng mình xuất hiện ảo giác.
Cái con nhỏ quê mùa nghèo nàn kia sao lớn lên có thể xinh đẹp như vậy chứ? Tại sao lại có khí chất ưu nhã như vậy?
Đồng tử Giang Ngự co chặt, anh nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt phức tạp.
Anh đã sớm biết cô rất xinh đẹp, nhưng lại không biết cô sẽ xinh đẹp tới mức khiến người khác không thể rời mắt như thế này.
Khi đó anh còn cười nhạo Lâm Khê Ngôn, còn nói cậu ta không có chút tiền đồ nào, nói cậu ta chưa từng thấy qua phụ nữ. Nhưng hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu được ý của cậu ta.
Quả thật là chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.
Cố Du Lâm nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người, nở một nụ cười vô cùng hài lòng.
Hạ Chi vốn không muốn mặc như thế này càng đừng nói tới chuyện tháo kính xuống, nhưng vì cô bị Cố Du Lâm thuyết phục nên cô mới đồng ý.
Cố Du Lâm nói với cô biết cô lớn lên rất xinh đẹp, đây là do ông trời ban cho, người khác muốn cũng không được. Làm như vậy mới khiến người khác lau mắt mà nhìn, không phải chỉ có tính tình mạnh mẽ mới khiến người khác không khi dễ mà còn phải để bản thân trở nên ưu tú hơn mới khiến người khác bái phục.
Có lẽ chuyện đêm nay đã kích thích tới dây thần kinh của Hạ Chi, nên cô đã gật đầu đồng ý.
Trước kia cô phải thật cẩn thận khi ăn nhờ ở đậu nhà người khác, nên tính cách của cô đã trở nên thận trọng, nhát gan và sợ làm phiền người khác. Hiện giờ nghiêm túc suy nghĩ kẻ yếu không được thông cảm mà càng làm cho người khác muốn bắt nạt hơn.
“Hóa ra Hạ Chi đẹp như vậy à?”
“Lúc trước cậu ấy đeo kính làm gì không biết?!”
“Cậu ấy chắc chắn là hoa khôi của trường chúng ta rồi?”
“…………”
Các bạn học từng người nói từng câu khác nhau, mỗi người đều mang theo biểu cảm không thể tin được.
Hạ Chi vẫn không thích ứng được cảm giác được người khác khen ngợi, từ trước tới nay cô luôn tránh trong góc tối không muốn người khác chú ý tới mình.
“Ồ, hai người các cậu đang làm gì vậy? Muốn ăn bánh kem thì cũng không cần phải tới mức này đâu?”
Cố Du Lâm khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Triệu Hi Mạn và Hoàng Vi với ánh mắt thích thú.
Cả hai đều rất khó chịu, hai người lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
“Đây đều là kiệt tác của cậu đúng không?” Cố Du Lân nhìn về phía Giang Ngự, vừa đáng tiếc mà cảm thán một câu: “Bữa tiệc sinh nhật hoàn hảo của tôi bị phá hư rồi.”
Giang Ngự không quan tâm cô ấy, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Hạ Chi cũng đang có ý định này, cô bước tới bên cạnh Cố Du Lâm, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Muộn quá rồi, tôi đi về trước…..Bộ váy này tôi sẽ giặt rồi trả cho cậu.”
Cô biết bộ váy này cũng không thể tùy tiện giặt bằng tay được.
“Không cần trả lại, tôi mặc còn không đẹp bằng cậu đâu.” Cố Du Lâm vỗ vỗ vai cô: “Chuyện đêm nay là lỗi của tôi, cậu đừng để trong lòng.”
Hạ Chi lắc đầu, ngược lại cô còn cảm thấy may mắn. Vì chuyện trải qua đêm nay đã làm cô trưởng thành rất nhiều.
***
Từ biệt thự bước ra, Hạ Chi phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể đến cổng lớn, con đường này rất yên tĩnh, hai bên đều trồng những cây ngô đồng, đèn đường trên ngọn cây xuyên qua cành lá chiếu xuống đất tạo thành một vòng tròn vàng ánh.
Hạ Chi nắm góc váy, cô tinh nghịch dẫm lên những ánh đèn vàng ánh. Tâm trạng cô cũng không quá khó chịu, bởi vì cô đã quen với cảm giác này.
“Hình như cậu rất vui?”
Đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói.
Khi Hạ Chi quay đầu nhìn về phía anh, thấy anh đã xuống xe, tùy tiện cởi áo sơmi đen rồi ném qua cho cô: “Mặc vào.”
Nhiệt độ buổi tối rất thấp, mặc ít như vậy không sợ bị lạnh sao?
“Cậu mặc cũng không nhiều lắm…..”
Hạ Chi nhìn chiếc áo thun trắng cổ tròn của anh.
“Ít nhất cũng không để lộ vai.”
Nghe giọng điệu châm chọc của anh, Hạ Chi xấu hổ giải thích: “Đây là bộ váy mà Cố Du Lâm đưa tôi mặc, cậu ấy nói bây giờ có rất nhiều cô gái mặc như vậy.”
“Cậu ta kêu cậu mặc thì cậu mặc? Không có nguyên tắc.”
Giang ngự thấy cô vẫn đứng đó, anh trực tiếp bước qua đó giúp cô mặc áo vào.
Anh nắm lấy cổ tay cô, nâng một cánh tay của cô lên rồi cho ống tay áo vào.
Hạ Chi vội vàng nói: “Để tôi tự mặc.”
Cô ngoan ngoãn mặc áo sơmi của anh, Giang Ngự liếc nhìn một vòng, vẫn còn rất dụ người.
Đôi mắt đen của anh hiện lên một tia mất tự nhiên, anh thấp giọng nói: “Lên xe, tôi chở cậu về.”
Nghĩ tới chuyện cãi nhau không vui vẻ của lần trước, Hạ Chi cũng không từ chối, miễn cho anh lại nhạy cảm rồi đa nghi.
Cô ngồi sau xe anh, Hạ Chi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt thì anh đã đạp chân ga, làm cô sợ tới mức theo phản xạ ôm eo anh.
Sự mềm mại đột nhiên ập tới, xém chút nữa Giang Ngự đã không nắm chặt tay lái mà tông vào cây.
Mẹ nó! Cơ thể của con gái đều mẹ nó • mềm như vậy sao?
Bụng dưới nổi lên một trận khó chịu, đầu óc Giang Ngự rối bời.
Nhưng mà cảm nhận tốt đẹp đó chỉ duy trì được 5 giây, Hạ Chi đã buông anh ra.
Giang Ngự phát tiếng “chậc” đầy tiếc nuối.
“Cậu làm như vậy với mấy cậu ấy là vì muốn giúp tôi trút giận à?”
Cô gái phía sau đột nhiên hỏi.
Giang Ngự lười biếng trả lời: “Chỉ đơn giản là muốn bọn họ khó chịu thôi.”
Biết anh khẩu thị tâm phi*, Hạ Chi mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu.”
(*Khẩu thị tâm phi: câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.)
“Cũng không phải vì giúp cậu, đừng tự mình đa tình.”
***
Đến đầu ngõ Hoa Chi, Giang Ngự dừng xe lại để Hạ Chi xuống.
Màn đêm tĩnh mịch, ngõ nhỏ yên tĩnh tới lạ thường, chỉ có tiếng chó sủa với tiếng côn trùng kêu và vầng trăng rằm trên trời cao, cùng với ánh đèn dưới đất.
“Cậu có thể đưa tôi tới cửa nhà.” Hạ Chi từ trên xe bước xuống, cô lén nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận nói.
“Không nên như vậy.” Giang Ngự vò đầu nói: “Để bố mẹ cậu nhìn thấy cậu ở cùng một tên lưu manh cũng không phải chuyện tốt.”
“Tôi ở cùng mẹ không ở cùng bố.” Hạ Chi sửa lời anh, cô vẫy vẫy tay chào anh: “Tôi về trước nha.”
Giang Ngự nhíu mày nhìn bóng lưng của cô, anh đối với cuộc sống của cô càng thêm tò mò.
Anh không rời đi ngay dựa người vào xe, yên lặng nhìn bóng lưng của cô, hưởng thụ cảm giác yên bình hiếm có này.
Thấy chân Hạ Chi dẫm vào vũng nước, xém chút nữa thì ngã, Giang Ngự lo lắng muốn tiến lên, tim muốn bay lên cổ họng, mãi cho tới khi cô đứng vững thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cô quay trở lại, cởi áo sơmi đưa cho anh.
“Tí nữa thì quên.”
Hạ Chi cười, biểu cảm trên gương mặt cô gái có vài phần nghịch ngợm.
“Cảm ơn cậu.”
Nói xong cô liền xoay người rời đi, nhưng Giang Ngự lại nắm cổ tay cô lại.
Hạ Chi khó hiểu quay đầu nhìn, hỏi anh có chuyện gì sao?
Giang Ngự cũng không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy, có lẽ là không muốn cô quay về.
“Trên đầu cậu dính gì này.”
Anh cố ý lừa cô, đột nhiên kéo cô qua, búng tay lên tóc cô.
Một cơn gió thổi qua, mùi hoa anh đào trên người thiếu nữ bay xộc vào mũi anh.
Hạ Chi sờ đầu, nghi hoặc mà nhíu mày, miệng nhỏ giọng lầu bầu: “Cái gì vậy?”
“Một con sâu nhỏ.” Giang Ngự đút tay vào túi quần, ánh mắt đen nhánh hiện lên ý cười: “Quay về đi.”
Hạ Chi gật đầu, phất phất tay với anh như một chú mèo tài lộc: “Cậu cũng về nhà nhanh đi! Đi đường cẩn thận nha.”
Bóng dáng cô dần dần biến mất trong màn đêm, Giang Ngự cầm áo sơ mi trên tay đưa lên mũi mình ngửi thử, anh ngửi được một mùi hương anh đào nhàn nhạt trên cổ áo.
Mùi hương này hóa ra cũng có thể khiến người ta xao động.
***
Hai ngày sau sinh nhật Cố Du Lâm là cuối tuần, Hạ Chi không cần tới trường, đối với chuyện này cô rất vui, cuối cùng cũng có chút thời gian.
Thứ hai sẽ có kỳ thi hàng tháng, Hạ Chi tính sẽ ở nhà hai ngày đã ôn tập về tiếng Anh một chút.
Ngày thường, cô cũng không thích ra ngoài, trừ học ra thì là dọn dẹp nhà, buổi chiều thì đi qua chợ bên cạnh xem xem có đồ ăn gì mới không.
Buổi sáng khi Liễu Tư Nhiên rời đi có kêu Hạ Chi mua cá để buổi tối khi bà về thì sẽ hầm cá cho cô ăn, vì vậy Hạ Chi tới tiệm bán cá trước, trong cái chậu lớn màu đỏ có rất nhiều cá, tất cả đều còn tươi sống.
Đầu tiên là cô hỏi giá trước, cuối cùng chọn ra một con cá chép có giá khá rẻ kia.
Lúc cô đang nhờ chủ tiệm cá vớt cá ra cân thì phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói: “Cô gái, cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết chọn cá rồi à?”
Hạ Chi quay đầu thì mới thấy đối phương là một ông già có mái tóc hoa râm, một tay vòng ra sau lưng, tay khác thì chống gậy.
Cô xấu hổ cười, nói: “Cháu không hiểu lắm, chỉ chọn con cá rẻ nhất thôi ạ.”
Nghe cô nói thật, đối phương cũng hiểu được gia cảnh nhà cô không được tốt.
“Khoảng 3kg, cháu có mua không để chú mổ nó?” Giọng nói của chủ tiệm cá vang lên, trong tay đang cầm con dao mổ cá.
Hạ Chi gật đầu, nói: “Làm phiền chú rồi ạ.”
“Cháu còn đi học, đúng không?” Ông lão lại tìm chủ đề để hỏi cô.
“Dạ, lớp 12 rồi ạ.”
“Thành tích học thế nào?”
“Ổn ạ.”
“Nhìn cháu thông minh như vậy, chắc là thành tích học rất giỏi.”
Hạ Chi cười khiêm tốn nói rằng trường học của cô có nhiều học sinh rất giỏi, người học giỏi nhiều tới mức đếm không xuể.
Ông lão vừa nghe vậy thì hỏi tiếp: “Có phải cháu học ở trường trung học phụ thuộc không?”
Hạ Chi: “Đúng vậy ạ.”
“Thật khéo, cháu của ông cũng học ở đó, nó cũng học lớp 12.” Nói xong, ông lão thở dài, gõ cây gật dưới đất vài cái: “Nếu nó hiểu chuyện bằng một nửa của cháu thì tốt biết mấy.”
“Con trai khó dạy cũng là bình thường ạ.”
Hạ Chi vừa nói xong, thì chủ tiệm cá cũng đã giúp cô xử lý con cá sạch sẽ.
“Cô gái, có thể cho ông cách liên lạc của cháu được không? Ông muốn cháu giúp cháu trai của ông, nó quá lì lợm, mỗi ngày ông đều bị nó làm cho đau đầu.”
Yêu cầu này quả thật là làm người khác khó xử, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đó của ông lão, cô không từ chối được.
“Cháu có nói gì thì có lẽ cậu ta cũng không nghe đâu ạ.”
“Năng lượng của cháu tích cực như thế, lỡ như có ảnh hưởng tới nó thì sao?”
“Dạ………” Hạ Chi do dự một lúc: “Vậy được ạ, cháu sẽ cho ông số của cháu, nếu cậu ta bằng lòng nghe cháu khuyên thì có thể liên lạc với cháu.”
Hạ Chi cảm thấy 100% sẽ không tìm cô, chuyện học tập này cũng không thể nghe người khác khuyên được, không muốn học thì có dạy cũng vậy, huống chi bây giờ người đó cũng đã lớp 12 rồi.
Ông lão cười đồng ý, sau đó lấy điện thoại ra lưu số Hạ Chi vào máy.
Vừa nhìn thấy smartphone của ông lão, Hạ Chi đã nghĩ rằng ông lão này có lẽ là người thời thượng.
“Cháu tên gì?”
Lúc này ông lão muốn lưu tên cô vào nên ông ngẩng đầu hỏi.
“Hạ Chi, Hạ của mùa hè, Chi của hoa sơn chi.”
“Tên rất dễ nghe.” Ông lão cười nói: “Phiền cháu rồi, cô gái.”
“Không cần khách sáo đâu ạ.” Hạ Chi cười: “Nếu cậu ta đồng ý thì cháu sẽ tận tình hướng dẫn cách học tập của cháu cho cậu ta.”
“Được được.”
“Ông ơi, hẹn gặp lại ông ạ.” Hạ Chi lễ phép chào tạm biệt ông rồi xách túi rời đi.
Thật là một đứa trẻ ngoan.
Ông cụ nhìn theo bóng lưng của cô, thầm khen ngợi trong lòng, đồng thời ông còn nghĩ, nếu cháu gái đó là cháu dâu của mình thì tốt biết mấy.
Nhưng mà nhìn thằng cháu khốn nạn nhà mình cũng không xứng có một cô gái tốt như vậy.
Vừa về tới nhà, ông liền nhìn thấy cháu trai mình đang ngồi chơi game trên sofa, ông nhịn không được mà lấy gậy gõ vào chân anh, quở trách nói: “Cháu học lớp 12 rồi mà còn chơi game, một chút tích cực cũng không có.”
“Cháu cũng không thi đại học.” Giang Ngự không kiên nhẫn mà né tránh, chuẩn bị lên lầu.
Ông nội lại gọi anh lại: “Cháu từ từ đã, ông muốn giới thiệu cho cháu một người.”
?????
Vẻ mặt Giang Ngự hiện lên vẻ nghi ngờ, không biết ông cụ lại muốn chơi trò gì.
“Cô gái nhỏ đó là ông đi đường vô tình gặp được, con bé cũng học ở trường trung học phụ thuộc, thành tích học tập tốt, ông vừa có phương thức liên lạc của con bé, cháu và con bé nhắn tin tìm hiểu thử xem, nhìn xem con gái nhà người ta lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi.”
Giang Ngự yên lặng: “Ông có chắc là ông không sắp xếp đối tượng cho cháu không?”
“Cháu đừng tưởng là người ta không chướng mắt cháu.” Ông cụ cười nhạt, mặt đầy sự khinh bỉ.
“Không nói với ông nữa, cháu lên lầu trước đây, ai thích điện thì điện đi.”
Giang Ngự nói xong thì đi lên lầu, lại nghe tiếng ông cụ nói: “Cô gái đó tên là Hạ Chi, có phải bạn học của cháu không!”
Bước chân anh dừng lại, đáy mắt Giang Ngự xuất hiện một tia sáng.