Cuối tháng 7.
Lâm Thành chìm trong làn mây mù dày đặc, bầu trời xám xịt bao trùm cả thành phố, trầm mặc mà buồn tẻ.
Trong những con hẻm mưa bay lất phất, rơi xuống mái hiên lợp ngói xám rồi chảy xuống những viên đá xanh, tất cả đều lặng yên không tiếng động.
Hạ Chi một tay cầm ô, một tay kéo vali bước vào con ngõ nhỏ, đập vào mắt cô là biển hiệu màu vàng ghi 4 chữ “Sửa xe vá lốp” to đùng, bên cạnh có tấm biển chỉ đường cũ kỹ, trên đó có nhiều vết xước và kèm theo 3 chữ “Ngõ Hoa Chi”.
Hạ Chi đi vào bên trong, ngõ nhỏ có nhiều đoạn khúc khuỷu, chật hẹp lại mang vẻ xưa cũ, tiếng rao hàng rong vang lên không ngừng, tất cả tràn đầy hơi thở phố phường.
Nơi này là một khu chợ nhỏ, cửa sắt cũ đầy vết hoen rỉ, bên cạnh là cây hòe đại thụ, có mấy người ngồi dưới gốc cây, nhàn nhã chơi cờ bên bàn đá.
Chắc là chỗ này rồi.
Hoa Chi đi vài bước về hướng tây liền thấy ngôi nhà số 189, đây là nhà mới của cô.
Trên cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ, bờ tường hai bên phủ đầy dây leo xanh mướt, góc tường lấm tấm rêu xanh xen lẫn nước bùn, nhìn qua có chút khó chịu.
Hạ Chi đẩy cửa nhà, ngập ngừng lớn tiếng gọi: “Mẹ!”. Lát sau có một người phụ nữ mặc váy đỏ, vòng eo mảnh khảnh bước ra, nhìn bề ngoài chỉ tầm 30 tuổi nhưng thực ra đã hơn 40 tuổi rồi.
“Miểu Miểu, không phải mẹ đã nói sẽ đến nhà ga đón con sao?”
Liễu Tư Nhiên gọi nhũ danh của Hạ Chi – Miểu Miểu.
“Con không muốn làm phiền mẹ.”
Hạ Chi kéo vali bước vào, không gian bên trong có chút chật chội, men theo lối đi nhỏ là phòng khách, mỗi bên có hai phòng, phòng bếp và nhà vệ sinh cạnh nhau.
“Con ở phòng này nhé, mẹ đã quét dọn rồi.” Liễu Tư Nhiên dẫn cô đi vào phòng ngủ có một cửa sổ nhỏ, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, họa tiết trên ga giường có hoa màu hồng nhạt.
Cô đặt vali trong góc, nói: “Con có thể nghỉ ngơi một lát được không ạ? Sáng nay con dậy hơi sớm.”
“Được, con ngủ một lát đi.” Liễu Tư Nhiên nghĩ một lúc lâu, lại nói: “Mẹ đi làm ca tối, chìa khóa để trên bàn, con có thể đi mua đồ, nhưng đừng đi xa quá nhé.”
Lúc chuẩn bị ra ngoài, mẹ Hạ lại nhớ gì đó: “À, mẹ nấu cơm rồi, con hâm nóng lại rồi ăn.”
Bà vừa đi, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Hạ Chi nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà một lát, cô đang chuẩn bị đi ngủ, đầu trùm chăn kín mít, nhưng tiếng rao bán ồn ào văng vẳng bên tai làm cô không ngủ được.
Hạ Chi quyết định đi ra ngoài, đi dọc theo con ngõ nhỏ, đột nhiên một chiếc xe máy lao tới, đi qua người cô cũng không kịp phanh lại, nước bẩn tạt lên làn váy trắng của cô.
Xe máy đi qua tầm 5 mét thì dừng lại, chàng trai quay đầu nhìn lại, vội vàng sải bước đi tới, cúi đầu nói: “Người đẹp, thật ngại quá, vừa rồi tôi không chú ý.”
Nếu không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô thì cậu ta còn lâu mới quay lại xin lỗi, đừng có nằm mơ.
Tính tình Hạ Chi vốn không thích đôi co tranh cãi với người khác, mà đối phương lại thành khẩn xin lỗi, cô lắc đầu: “Không sao, về nhà giặt lại là được rồi.”
“Cậu không phải là người ở đây đúng không? Trước kia chưa thấy cậu bao giờ?” Ánh mắt Tiêu Tắc Diệp sáng rực nhìn cô, trái tim đập loạn xạ không ngừng.
Cô gái trước mặt có làn da trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa sáng ngời, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, tất cả đường nét trên khuôn mặt chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: Hoàn mỹ.
Cô như đóa hoa bách hợp, lặng lẽ nở rộ trên sườn đồi, cả người toát lên khí chất trong sáng đơn thuần.
“Tôi mới chuyển đến đây.”
“Khó trách lúc trước không thấy.” Tiêu Tắc Diệp sờ đầu, liếc mắt nhìn váy trắng dính bẩn của cô, áy náy nói: “Nếu không thì tôi chở cậu đi mua váy mới bồi thường nhé.”
“Không cần đâu, cậu đi nhanh như thế chắc là có việc gấp, cậu cứ đi trước đi.”
Tiêu Tắc Diệp: “….”
Lời này của cô càng làm cậu ta khó chịu.
Tiêu Tắc Diệp xoa mũi, cầm điện thoại: “Nếu không thì chúng ta thêm Wechat được không? Tôi sẽ mời cậu bữa cơm.”
“Điện thoại của tôi không có Wechat.”
Sợ cậu ta không tin, Hạ Chi còn giơ điện thoại ra cho xem, là điện thoại Nokia kiểu dáng thịnh hành hơn chục năm trước, trừ việc nghe gọi nhắn tin thì chỉ có thể chơi trò Tetris hoặc Snake.
Tiêu Tắc Diệp cảm thấy mình gặp được một bảo vật, bật cười gật đầu nói: “Được rồi, nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi.”
***
Tiêu Tắc Diệp đi vào quán bar, còn chưa đặt mông xuống đã khoe với mấy người anh em: “Ài, vừa nãy ở ngõ Hoa Chi tao gặp được một cô gái, trông rất xinh đẹp, cam đoan là chúng mày chưa thấy ai xinh như thế đâu.”
“Xinh như thế nào? Lại nói điêu rồi.” Lộ Phong là người đầu tiên tỏ vẻ không tin.
“Chờ bao giờ chúng mày gặp sẽ biết.”
Tiêu Tắc Diệp cầm ly rượu: “Nhưng mà nói trước, cô ấy là của tao, đừng hòng dòm ngó.”
Lâm Khê Ngôn cười khẽ: “Mày nói xem người ta coi trọng mày ở điểm nào vậy? Khuôn mặt phải đẹp như anh Ngự kìa.”
Chàng trai vắt chéo chân ngồi trong góc sáng sủa, dù bị gọi tên cũng chẳng thèm phản ứng.
Trong không gian lờ mờ của quán bar, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt của chàng trai, từ góc nghiêng nhìn sang có thể thấy đường nét góc cạnh, tựa như được điêu khắc.
Trên cằm dù có vết thương nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai, ngược lại còn thêm nét ngông cuồng của tuổi trẻ.
Đôi mắt sắc bén thâm sâu như biển nhìn chằm chằm một chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lộ Phong nhìn về phía anh: “Anh Ngự, anh đến mà chẳng thèm nói lời nào, có tâm sự gì sao?”
Tiêu Tắc Diệp: “Không phải lúc nào cũng thế à?”
Lâm Khê Ngôn tiếp lời: “Anh Ngự nghĩ gì cũng được, nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ đến con gái.”
Dứt lời, Giang Ngự đột nhiên đứng dậy, không nói một lời liền rời đi.
Nhìn bóng dáng Giang Ngự rời đi, ba người còn lại đều cảm thấy hôm nay Giang Ngự có chút không thích hợp.
Đi ra cửa quán bar rẽ phải là ngõ Hoa Chi, nhà của anh ở cuối ngõ, là một ngôi biệt thự không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.
Hôm nay rõ ràng có nắng, nhưng đột nhiên mưa lại kéo tới rơi tí tách.
Giang Ngự đội mưa bước về phía trước, mặc kệ bả vai đã ướt nhẹp.
“Thằng nhóc, lại gặp nhau rồi.”
Phía sau vang lên tiếng cười nói xen lẫn, Giang Ngự chậm rãi quay đầu lại.
“Mẹ nó. Anh em của tao mà mày cũng dám động tới? Mày muốn tìm đường chết phải không?”
Tên tóc vàng to béo nói xong câu này, quay lại nói với mấy tên đàn em: “Đánh nó một trận nhừ tử cho tao.”
Ba tên đàn em nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, lấy hết dũng khí xông lên.
Người ở đây đều biết Giang Ngự thường xuyên đánh nhau, có khi đánh tới nỗi thừa sống thiếu chết, mọi người đều nói bố anh là kẻ giết người, chắc chắn sâu trong xương cốt anh cũng mang dòng máu tội phạm.
Mặt Giang Ngự không chút biến sắc, một tên vừa mới xông lên đã bị anh nắm cổ tay hung hăng vặn ra sau, thuận thế đá vào chân một tên khác.
Bốn người họ xông vào đánh nhau, Giang Ngự dù mạnh mẽ tới đâu nhưng đối phương lại nhiều người như vậy, lấy 1 chọi 3, dần dần trở nên yếu thế.
Tên to béo nhân lúc Giang Ngự không chú ý, đấm một phát vào bụng anh, Giang Ngự cau mày phun một ngụm máu tươi.
Tên béo tóc vàng thấy thế liền dừng tay: “Được rồi, đừng đánh chết nó, giữ lại cho nó cái mạng.”
Hắn liếc mắt nhìn Giang Ngự đang quỳ trên mặt đất, cùng 3 tên đàn em nhanh chóng rời đi.
Giang Ngự bị đánh vào xương sườn, đau không đứng dậy được, mồ hôi trên trán hòa vào nước mưa chảy xuống đất, thở hổn hển.
Ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống đỉnh đầu, Giang Ngự thấy bóng dáng của mình chiếu trên mặt đất, bị nước mưa nhỏ giọt chia cắt, giống như “Tang gia chi khuyển*”, vừa hèn mọn lại đáng thương.
(*Tang gia chi khuyển: Nguyên ý là chỉ chó nhà có đám tang, trông buồn bã, khốn khổ, thảm hại. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.)
“Có cần tôi đỡ cậu đứng lên không?”
Một giọng nữ lanh lảnh đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, nghe như tiếng suối chảy trong núi, từ từ chìm vào trong lòng anh.
Giang Ngự ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt trong veo sáng ngời, dưới ánh nắng làn da trắng nõn như thể sẽ phát sáng.
Khí chất của cô thuần khiết, tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn phá hủy.
Hạ Chi bắt gặp đôi mắt đen láy của anh đang nhìn mình, bất giác lùi về phía sau, ánh mắt ấy uy nghiêm, nhưng lại lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, lạnh tới mức khiến người khác run sợ.
Khóe môi dính chút máu lộ ra vẻ không dễ động đến.
Ánh mắt của hai người thoáng chạm qua nhau, Giang Ngự có thể nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của cô gái trước mắt.
Nhiều người nhìn thấy anh đều muốn tránh xa, huống hồ là một cô gái tốt như vậy.
Anh nhếch khóe môi cười giễu cợt, nhận ra mình mới thất thần vì cô vài giây, gương mặt lập tức trở về vẻ lạnh lùng chớ gần, một chữ cũng keo kiệt không thèm trả lời cô.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu đánh nhau, nhưng mà tôi không đi tới, tôi nghĩ mình tới cũng chẳng giúp được gì.” Nói rồi cô lôi khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh: “Lau đi.”
Cô chỉ vào khóe miệng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn anh.
Giang Ngự kinh ngạc nhưng vẫn không trả lời, coi Hạ Chi như người vô hình, bàn tay Hạ Chi cứ thế giơ lên giữa không trung, có chút khó xử.
Một lúc sau, cô từ từ hạ tay xuống, cất khăn giấy vào trong túi.
Giang Ngự nhìn hành động của cô, ánh mắt lạnh băng xen lẫn mỉa mai: “Cô có biết tôi là ai không?”
Giọng anh run lên vì lạnh, Hạ Chi lắc đầu, giây tiếp theo liền nghe thấy anh cười.
“Cô không sợ tôi là người xấu à?” Anh véo cằm cô, vết máu từ đầu ngón tay dính lên làn da trắng nõn.
Nhưng Hạ Chi bình tĩnh nhìn anh, vẫn không lên tiếng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Giang Ngự đột nhiên buông tay.
Anh ngồi một lúc thì không còn đau như trước nữa, quật cường đứng dậy, rời đi không quay đầu lại.
Hạ Chi đứng ở đó, mình có lòng tốt mà người ta không nhận, cô cũng không tức giận, nhưng cái người này không lịch sự gì hết, cô chẳng thèm so đo làm gì.
Cô nhìn mái hiên bên cạnh, vội vàng đi tránh mưa, bóng dáng kia cũng nhanh chóng biến mất trong cơn mưa rào ngày hạ.
***
Mẹ Hạ đi làm tới 9 giờ tối mới về, bà nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lúc này Hạ Chi đã ngủ.
Bà luôn cảm thấy áy náy với con gái mình.
Mẹ Hạ thở dài bất lực, đóng cửa phòng cô, cất đồ rồi đi tắm.
Hạ Chi ở trong phòng từ từ mở mắt, đối mặt với bóng tối vây quanh, trong đầu hiện lên những hình ảnh hỗn loạn khác nhau.
Bố mẹ cô ly hôn năm cô 9 tuổi, cô được tòa giao quyền nuôi dưỡng cho bố, nhưng ông không quan tâm cô, một mình đi nơi khác làm việc, để cô sống với bà nội. Năm cô 13 tuổi, bố mang một người phụ nữ về nhà, bảo mình sắp tái hôn.
Bố cô tái hôn được một thời gian thì bà nội qua đời, cô chuyển tới sống cùng bố và mẹ kế.
Mẹ kế còn dẫn theo một cô con gái chỉ kém Hạ Chi một tuổi, vì muốn chung sống hòa thuận với nhau, ba cô coi người con gái kia như con ruột, nhưng lại thờ ơ với Hạ Chi.
Một lần, vì hiểu lầm mẹ kế dùng ghế đánh Hạ Chi, làm cô bị thương ở chân, bà ta còn mắng cô, đuổi cô ra khỏi nhà. Từ xưa tới nay Hạ Chi chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước mặt mẹ ruột, nhưng sau lần đó, cô chủ động gọi cho bà, xin bà mang cô rời khỏi căn nhà đó.
Liễu Tư Nhiên nghe tiếng con gái khóc nức nở trong điện thoại, lòng đau như cắt, lập tức gọi điện cho bố cô tranh quyền nuôi con gái, không ngờ ông ta vui mừng đến mức bảo bà mang cô rời đi càng nhanh càng tốt.
Sau đó, Hạ Chi đã đến đây – một nơi hoàn toàn xa lạ với cô.
Suốt 3 năm qua, đêm nay là đêm Hạ Chi có giấc ngủ yên ổn nhất.