Thưa cha mẹ, đây là bạn gái con, Thẩm Nguyệt Dao.
Cha của Lục Hạo Nghiên là ông Lục Nam An, mọi người hay gọi ông là "Lục lão", tất nhiên ông ấy sẽ có quyền trọng chức trách trong cái gia đình này.
Lục Nam An khẽ gật đầu, ánh mắt không ngừng di chuyền từ trên xuống dưới, dường như đang dò xét người con dâu tương lai của mình.
Mẹ của Lục Hạo Nghiên là Hạ Châu, ngoại hình của Hạ Châu thì chỉ có thể dùng được hai từ tuyệt đẹp, vẻ như dung nhan của Hạo Nghiên là nhờ vào gen của mẹ hắn. Mọi người hay gọi bà ấy là "Lục phu nhân", nếu như bạn bè thân thiết lâu năm thì sẽ gọi thẳng tên bà ấy.
Hạ Châu nhìn cô con gái trước mắt mình một cách trìu mến, đôi mắt bà ấy thật đẹp, khiến mọi cảm xúc tiêu cực nãy giờ đều tan biến đi hẳn.
- Dạ chào Lục lão, Lục phu nhân, con là Thẩm Nguyệt Dao, là con gái duy nhất của Thẩm gia, là bạn gái của Lục Hạo Nghiên.
Lục lão lúc này gật đầu, dùng ánh mắt nhìn lấy Lục phu nhân, họ hiểu ý nhau, Lục phu nhân tiến đến gần cô, Lục Hạo Nghiên thì đang nắm chặt tay cô không buông, làm cô nãy giờ đau lên chẳng nói chẳng kêu, nhưng phản ưng của bà Hạ Châu lại khiến cô phải bất ngờ:
- Tránh ra, con đang làm đau tay con dâu của mẹ đấy.
Bà Hạ Châu vừa nói vừa đầy người hắn ra, khiến tay hắn đang giữ chặt tay cô cũng buông lỏng, lúc này bàn tay nhỏ của Nguyệt Dao mới thoát được một kiếp nạn.
Bà ấy vừa nói làm đau tay cô sao? Theo như kinh nghiệm viết truyện của cô thì đây là bà mẹ chồng của bao nhiêu người mơ ước.
Lời suy nghĩ đó quả nhiên không sai, bà Hạ Châu rất dịu dàng với cô, đưa cô ngồi xuống nệm êm ái của sofa.
Lục Hạo Nghiên thì bị chính mẹ ruột mình đẩy ra, có chút hơi khó hiểu, không lẽ mẹ hắn ưng ý cô con dâu này sao? Có cần phải đẩy con ruột mình ra không chứ?
Nhìn thấy phản ứng của hắn mà cô mừng thầm. Đáng đời hắn lắm, ai biểu nãy hắn cưỡng hôn rồi còn nắm chặt đến đau tay cô còn gì.
Bà Hạ Châu rót trà cho cô, đẩy nhẹ tách trà sang cho cô, Nguyệt Dao rất thích cách cư xử này, mỉm cười nhận lấy bó và uống từ từ.
- Cuối cùng con cũng về làm dâu Lục gia ta, vậy lời hứa năm xưa đã được thực hiện.
Lời của Lục lão khiến cô phải sặc sụa trà nhưng may vẫn lấy tay mình bụm che miệng mình lại.
Lời hứa? Lời hứa gì đây chứ?
Lục Hạo Nghiên ở bên cũng chẳng khác cô là mấy, lại càng hoang mang hơn thế nữa, chính bản thân hắn cũng không biết những điều đang xảy ra cả.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn ngây ngốc ngơ ra, hai người họ cười thầm trong lòng, bà Hạ Châu liếc ánh mắt sang rồi sau đó lắc đầu.
Hành động này làm cô có chút không hiểu, nhìn sang đối diện Lục Hạo Nghiên vẫn không nhìn cô, khuôn mặt điển trai đang tỏ vẻ trầm ngâm.
Chính bản thân hắn cũng không biết và rất ngơ ngơ ngẩn ngẩn về những chuyện này.
Vẻ như ông bà Lục vẫn không muốn để cho Hạo Nghiên và Nguyệt Dao biết.
- Bọn con tính khi nào cưới?
Hạ Châu ôn tồn hỏi.
Lục Hạo Nghiên vẫn đang nghĩ suy chuyện nãy, nhưng giây sau, vẻ mặt hắn đột nhiên tươi hẳn ra, đáp:
- Có thể là tuần tới.
Tuần tới? Mới gặp nhau sáng nay, mới kí hợp đồng thì sao có chuyện cưới sớm vậy chứ? Cô chưa muốn lấy chồng đâu...
Hắn vừa nói vừa nhìn sang cô, ánh mắt sắc bén như đang đâm trúng tim đen của cô. Ôi trời biết trả lời sao đây.
Hai ông bà Lục vẫn đang nhìn về phía cô, họ rất mong câu trả lời từ miệng cô nói ra, nhưng họng cô cứng đờ một chữ cũng không thốt ra được thì sao nói được đây.
Thẩm Nguyệt Dao chỉ cười cười, rồi gật gật đầu, Lục Hạo Nghiên thấy như vậy cũng cười theo, dồn đến thế đường cùng chỉ có bước này thôi, nhưng nhìn nụ cười của hắn nó lại rất ẩn ý, đó chính là cái điệu cười của kẻ chiến thắng, hắn đã thành công được bước đầu.
Thực chất hắn vẫn đang có một ý đồ nào đó.
Hôm sau, đến lượt cô dẫn hắn về ra mắt ba mẹ mình.
Nhưng những hành động của họ lại tương tự như ông bà Lục, cha mẹ của Lục Hạo Nghiên.
Chẳng lẽ hai người bọn họ đều có hôn ướt từ nhỏ sao?
Sao lại trùng hợp đến mức như vậy chứ?
Rất nhanh cũng đến tuần sau đó, là ngày trọng đại nhất của hai người.
Khung cảnh đám cưới rất hoành tráng, được tổ chức tại bờ biển của thành phố IER, nơi rất thích hợp về phong cách lẫn thời tiết tổ chức cho đám cưới này.
Tất cả dường như đã sẵn sàng cho tiệc cưới, khách mời cũng lần lượt đến, rồi nhanh chóng vào chỗ ngồi yên chân cho tiệc tùng. Vì khung cảnh tuyệt đẹp với tiết trời vô cùng mát mẻ, trời lại xanh, nắng thì một chút vàng, nhìn chung rất tuyệt vời về thời tiết, không ít khách mời đã chụp hình tại đó.
Vài đứa con nít vẫn đang cười đùa chạy qua chạy lại rượt bắt với nhau, chúng nó đều mặc trên người những chiếc đồ đẹp nhất, sang trọng nhất.
Đường đến lễ đường vô cùng đẹp, nó trải dài bởi chiếc thảm sắc màu đỏ, trông vô cùng bắt mắt, hai bên là những chậu hoa trắng kèm một bó bông được cắm trên đó, trông vô cùng lãng mạn.
Dĩ nhiên sẽ không tránh được máy quay của bọn nhà báo, nhưng may là có vệ sĩ canh chùng xung quanh nên bọn đó không dám làm loạn được.
Chiếc đám cưới lộng lẫy nhất, đẹp nhất chính là đây.
Chuyển sang trong một căn phòng, bốn góc tường đều sáng ngời bởi bóng đèn chói mắt, một thiếu nữ đang ngồi trên ghế, váy trắng xõa dài xuống nền, nhìn vào gương, một cô dâu xinh đẹp hiện rõ dần.
Tóc cô được trang trí bằng những phụ kiện đắt nhất, đẹp nhất. Từng lớp phấn, lớp son, đều được trang trí lên khuôn mặt xinh xắn của cô. Từng đường cong, đường nét sắc sảo đều hiện rõ, đều sắc sảo. Dung nhan ấy tựa như bông hoa vừa mới chớm nở rực rỡ.
Đặc biệt là ánh mắt, nó vừa sắc sảo lại vừa mang một nỗi buồn man mác, tựa như mặt hồ sâu không thấy đáy, tràn đầy lời tâm sự.
Bởi lẽ, Thẩm Nguyệt Dao không muốn diễn ra chiếc đám cưới này, thật sự chưa muốn lấy chồng, nghĩ về bản thân sau này mà cảm thấy thương xót cho chiếc thân thể của mình.
Kì lạ là hai bên gia đình lại đồng ý mà không cần phải suy nghĩ gì cả.
Cánh cửa được mở ra, một cô gái với vóc dáng thấp, khuôn mặt trông khá xinh xắn, mái tóc ngang vai xõa xuống, mặc lên chiếc váy xanh biếc, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn chung là một cô gái giản dị.
Đó là Tích Ly, là bạn thân của Thẩm Nguyệt Dao.
Tích Ly nhẹ nhàng tiến bước đến chỗ cô đang ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười:
- Tao không ngờ mày lại lấy chồng trước tao.
- Ui trời, mày nghĩ đám cưới này tao muốn chắc?
- Tất nhiên là muốn rồi, được kết hôn với Lục tổng, nữ nhân nào lại không muốn cơ chứ.
- Xí, mày không biết được đâu.
Thẩm Nguyệt Dao tỏ ra rất bất lực, rồi thở dài chậm rãi nói.
Tích Ly thấy cô vậy cũng chỉ cười, mới nói tiếp:
- Cô dâu xinh đẹp à, sắp đến giờ rồi đó. Một chút nữa, cha mày sẽ vào đây đưa mày ra đó. Giờ tao ra trước nhé? Vào đây để ngắm nhìn mày trong bộ váy cưới lộng lẫy này thôi.
Tích Ly vừa dứt câu xong thì vội chạy đi, nhỏ này chạy cũng hay thật, sợ cô quánh nó hay gì chăng?
Một lát sau, thì cánh cửa cũng mở ra, đó là cha cô, ông ấy từ tốn đưa tay ra:
- Đến giờ rồi xuất phát thôi. Sau này về nhà chồng, cũng phải về thường xuyên thăm cha mẹ đấy nhé?
- Vâng!
Thẩm Nguyệt Dao vừa gật đầu vừa cười, nắm lấy tay cha mình rồi hít một hơi thật sâu tiến dần ra cửa.