Lục tổng, đã có tin tức về gia đình anh rồi.
Trương Dựt An từ ngoài bước vào, nơi mà Lục Hạo Nghiên vẫn đang say sưa làm việc, đôi mày hắn nhíu lại vì các dự án xoắn não.
- Phép tắc đâu?
Hắn khó chịu ra mặt, trợ lý Trương nhanh chóng khựng lại, cúi đầu xin lỗi, rồi quay ra nhưng bị hắn ngăn lại.
- Có gì thì nói đi.
- Chuyện là tôi tìm được gia đình anh rồi.
- Nói.
Trợ lý Trương nắm trên tay mình một tập hồ sơ khá dày, nhẹ nhàng đặt xuống bàn làm việc trước mắt Lục Hạo Nghiên, hắn cúi đầu chào Lục tổng của mình, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Lục Hạo Nghiên liếc mắt đến tập hồ sơ ấy, tay hắn không yên phận nắm lên bởi sự tò mò, nhưng mãi vẫn không thể mở ra được bởi hắn cũng sợ. Cũng chẳng biết hắn sợ cái gì? Hoặc là một tâm trạng rối bời.
...
Cùng lúc này, Nguyệt Dao cũng đang ở tại công ty chồng mình, có thể nói sau một thời gian cô quyết định làm thư ký của hắn, đang lập tài liệu gì đó trên máy tính, ánh mắt đôi lúc nhìn lướt qua rồi lại nhìn vào màn hình. Cứ ba bốn lần như vậy, rồi cũng lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
Cô đứng dậy rồi kêu lên:
- Tích Ly?
Đúng thật là Tích Ly, bạn thân của cô. Đang đi đi lại lại, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giống như đang tham quan gì đó. Nghe tiếng gọi, Tích Ly cũng quay lại theo tiếng gọi ấy, vừa nhìn thấy cô mà cười tít mắt.
- Ui cậu cũng ở đây à? Vào đây không quen ai buồn thật sự.
Tích Ly chạy đến nơi cô đang ngồi rồi ôm lấy cô, Thẩm Nguyệt Dao vẫn không biết chuyện gì, gương mặt ngây ngô hỏi:
- Sao cậu ở đây? Cậu không biết đây là tập đoàn nào hả?
- Tôi biết chứ! Tập đoàn của chồng cậu chứ gì?
- Tập đoàn của Lục Hạo Nghiên...ừ thì đúng...mà sao cậu lại ở đây? Cậu làm ở đây à? Sao tôi chưa thấy cậu xin việc ở đây gì hết mà?
- Không có, tôi đứng chờ người yêu! Tại ảnh kêu tôi đứng ngoài nắng quá nên vào đây đứng cho mát. Sẵn tiện tham quan luôn.
- Người yêu? Người yêu làm ở đây hả? Mà người yêu cậu là ai?
Vẻ mặt khó hiểu nãy giờ của Nguyệt Dao vẫn còn, Tích Ly vẫn cười đùa đáp:
- Trương Dựt An! Người yêu của tôi là Trương Dựt An.
- Hả?
Hai mắt cô mở to hẳn lên, tròn lên mà kinh ngạc, không kìm được mà hét lên một tiếng, ôi trời con bạn thân mình có người yêu, à thì điều này cô tất nhiên biết nhưng Tích Ly chưa nói người đó là ai, giờ nói ra cô sốc đến kinh hoàng. Hóa ra là Trương Dựt An, trợ lý của Lục Hạo Nghiên.
- Cậu sao vậy? Có gì mà kinh ngạc chứ?
- Đó là trợ lý của chồng tôi đấy!
Thẩm Nguyệt Dao phì cười, trùng hợp đến lạ thường. Tích Ly cũng cười theo, chính cô ấy cũng không ngờ đến lại trùng hợp đến vậy. Thẩm Nguyệt Dao nói nhỏ:
- Này không phải gọi là trùng hợp, này là duyên của hai đứa mình đấy.
Vừa lúc đấy, Trương Dựt An cũng mở cửa đi ra, nhìn thấy thiếu phu nhân và cô bạn gái của mình thân thiết mà gãi gãi đầu, tiến lại gần hỏi:
- Tích Ly? Thiếu phu nhân? Sao hai người trông vẻ thân thiết quá vậy?
- Anh không ngờ chứ gì, cô bạn gái của anh lại là của bạn thân của tôi... Thảo nào Trương phu nhân không muốn công khai về người bạn trai này. Đâu ai ngờ...
Tích Ly đánh nhẹ lên tay của cô, đứng dậy nói với Trương Dựt An:
- Em cũng không thể ngờ được nữa mà. Haizz...quá nhiều chuyện không thể ngờ tới được.
Trương Dựt An cười với Tích Ly, sau đó nhìn sang Thẩm Nguyệt Dao, sắc mặt thay đổi hẳn:
- Thiếu phu nhân...thiếu gia...
- Lục Hạo Nghiên? Lục Hạo Nghiên làm sao?
- Có lẽ...anh ấy tìm được gia đình thực thụ của mình rồi!
Nụ cười của Thẩm Nguyệt Dao đang nở rộ bỗng tắt nắng hẳn, cô suy nghĩ một chút gì đó, rồi đi lại cánh cửa phòng của hắn, chần chừ rồi cũng quyết định gõ cửa.
- Lục Hạo Nghiên, là vợ nè...
Không nghe thấy phản hồi bên trong đó từ hắn, cô nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, ánh mắt liếc vào bên trong, kì lạ là nơi bàn làm việc của Lục tổng lại không hề có ở đó mà căn phòng lại tối thui.
Chẳng phải nãy lúc Trương Dựt An vào còn sáng lắm sao? Chẳng phải bên trong họ còn nói chuyện với nhau sao?
Nhận thấy điều bất ổn, cô mở luôn cánh cửa ra, gọi tên hắn, một cánh tay ôm lấy bả vai cô, kéo vào trong hẳn. Bị lôi vào bất ngờ như vậy, cô không phản ứng kịp khiến tim cô đập thình thịch không thôi.
- Á...anh là ai? Anh làm gì chồng tôi rồi? Trợ lý Trương...mau cứu tôi...
- Suỵt...khóa trong rồi, giờ cậu ta muốn vào cũng vào không được thôi.
- Lục Hạo Nghiên? Là anh sao?
Cô vừa nói xong, hắn ép sát cô vào cánh cửa, vì là không gian tối sẽ khó có thể thấy được nhau, chỉ có vài ánh sáng từ những khe hở của chiếc rèm hắt vào thì chỉ thấy một phần nhỏ thôi.
Đột nhiên cảm giác từ vùng môi bị kích thích, va chạm vào một môi từ hắn, cố đẩy hắn ra mà không thành, nhớ lại lời của trợ lý Trương rằng hắn đã tìm được thông tin về người nhà mình, cô cũng dần thả lỏng, ôm lấy hắn mà nhận đón nó một cách cuồng nhiệt.
Hai đôi môi va chạm nhau tạo thành những âm thanh ướt át khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt. Hôn được lúc, cuối cùng hắn cũng buông tha cho đôi môi nhỏ đã sưng lên, dù là thế nhưng mỗi lần hôn Thẩm Nguyệt Dao vẫn ngột ngạt và đến khi buông lỏng tham lam hít lấy không khí không ngừng.
- Em...em bật đèn lên cho sáng nhé?
Lục Hạo Nghiên nắm lấy tay cô và giữ chặt, dường như hắn không muốn bật đèn lên theo lời cô nói. Cô cũng dừng lại và cũng lắng nghe hắn nói.
- Đừng! Anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng này của anh.
- Không muốn thì thôi.
- À không...em đùa cho anh vui thôi! Tại em biết anh đang không vui thôi...
Thẩm ấp úng hỏi tiếp:
- Anh tìm được rồi hả?
Thấy không có phản hồi gì, ánh sáng lại yếu, cô buông tay hắn ra mà tiến lại gần chỗ công tắc bật lên. Bộ dạng hắn cũng bình thường thôi nhưng có điều phòng hơi lộn xộn, xấp tập hồ sơ dày văng tung tóe, cô nhặt lên, rồi đọc chúng.
- Anh đọc chưa?
- Chưa!
- Thế sao lại tùm la tùm lum thế này?
- Không đủ can đảm để đọc chúng!
Hắn cũng có lúc thế này sao? Lục Hạo Nghiên bây giờ không còn kiêu ngạo, một bình giấm đổ lên đầu hay ghen, lạnh lùng như thường ngày, cô tiến lại ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn như đang an ủi.
- Không đủ cũng phải đủ! Cố lên! Anh là chồng em kia mà. Anh là Lục tổng cao cao tại thượng kia mà.