Alo?
- Lục tổng, là tôi đây, Trương Dựt An.
- Cậu đổi số điện thoại sao?
- Dạ có vẻ như lão gia đã hay tin về mình, nên tôi bắt buộc phải đổi số điện thoại, ra đường chỉ có thể bịt kín người.
- Vất vả cho cậu rồi! Cậu điều tra thế nào về mối thù liên kết giữa hai nhà Thẩm Lục?
- Chưa có thông tin, tôi sẽ cố gắng.
Trương Dựt An ở đầu dây bên kia vừa nói xong liền cúp máy, hắn đưa điện thoại còn sáng hình lên trước mắt mình, trong đầu lại tiếp tục hiện lên những câu thoại của hai người Thanh Ân và Nam An, chẳng biết hắn có một loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy thế giới này thật trống rỗng.
Lục Hạo Nghiên thơ thẩn ngồi trên chiếc ghế văn phòng, ghế có độ xoay, hắn ngồi xoay qua xoay lại, trên bàn là một chất dự án gì đó cần giải quyết, nhưng hắn nào quan tâm, bởi hắn biết giúp gì cho công ty này nữa, công ty này được lập nên bởi cha hắn, rồi hắn lên nối tiếp quản thay cha mình, giờ thì cần gì tiếp quản nữa.
Bởi lẽ hắn đâu phải con trai họ, giờ hắn đang chỉ cảm thấy thương xót cho bản thân, hơn thế nữa là mẹ mình, bà Hạ Châu.
Bà ấy vẫn chưa hề hay biết chuyện gì cả.
Cánh cửa phòng mở ra, một đôi chân trắng nõn mang một đôi guốc đen bước vào, ánh mắt dòm ngó xung quanh rồi chạm lên người ngồi giữa phòng, Thẩm Nguyệt Dao khoác trên mình là bộ váy hầu gái, cầm trên mình là khay đồ ăn.
Nghe tiếng động, hắn cũng đưa mắt nhìn theo, tuy ngoài mặt hắn không có phản ứng gì, nhưng bên trong hắn biết cô đang an ủi hắn, và tâm trạng cũng bớt đi phần nào.
Cô đưa khay đồ ăn lên trước mặt hắn, rồi đặt xuống bàn, cô lấy hơi rồi nhanh chóng nói:
- E hèm...phục vụ đã làm tốt nhiệm vụ của một người vợ, đưa lên tận miệng cho chồng.
Sở dĩ cô mặc chiếc váy không mong muốn này là vì cô muốn hắn điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt, điều tra rõ về vụ việc của cha mẹ, và mối thù truyền kiếp giữa hai nhà Lục Thẩm.
- Tận miệng chưa?
Hắn khẽ nói, miệng hắn khẽ nhếch để lộ nên một nụ cười đầy sâu xa.
Nhưng một suy nghĩ nào đó vừa chạy qua, hắn khẽ hỏi:
- Em không phải đang bị mất trí? Không phải là thần trí bất ổn sao?
Vì chuyện của mẹ mình, đêm qua cô vắt óc suy nghĩ mà vẫn không hiểu mối thù ấy là gì, nên liền nhờ cho Lục Hạo Nghiên trợ giúp dù biết tâm trạng hắn không hề tốt. Và đã quên bắng đi cái chuyện cô giả ngốc, giờ cô đang trong tình thế loay hoay, chỉ cười trừ:
- À thì...à là em khỏe rồi, bác sĩ bảo em ổn rồi, may nhờ có anh.
Cô cười cười vỗ vào vai hắn, hắn nhìn cô mà bất lực.
- Em muốn thăm dò chuyện hồi nhỏ giữa hai chúng ta?
- Anh biết?
- Dĩ nhiên!
Cô trầm mặt xuống, nghĩ ngợi gì đó rồi ngước lên, cô hít thở thật sâu, rồi thốt ra hai chữ:
- Lao Tình.
Thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc, cô nói tiếp:
- Trong lúc hôn mê, em mơ thấy một giấc mơ về một người con trai, cảm giác vừa quen vừa lạ, hóa ra là anh, đến khi tỉnh lại em mới giả ngốc để moi móc cái chuyện hồi nhỏ giữa hai ta từ chính miệng anh, cảm thấy một phần kí ức mình bị mất đi, nên mới làm ra những hành động như thế.
- Em dựa vào trực giác của mình thôi sao?
Thẩm Nguyệt Dao gật đầu, ánh mắt cô đầy sự kiên định, kiên định những lời nói ấy đều là đúng.
- Em mặc bộ đồ này chỉ muốn anh vui lên sao?
Cô lại tiếp tục gật đầu, hắn bật cười.
- Giờ anh vui lên rồi đó!
- Có chắc không?
Cô vẫn không hề tin lời hắn nói, nằm gục xuống bàn đưa ánh mắt nhìn thẳng vào hắn đầy sự nghi ngờ, hắn cũng không né tránh.
- Chắc!
- Em vẫn chưa thấy anh vui.
Rồi đột nhiên cô đứng dậy, quay lưng về phía hắn, hai tay khoanh lại trước ngực, gương mặt giận dỗi lộ ra, cô đã mặc lên bộ y phục chẳng muốn này, vậy mà lại không khiến chồng vui, kế hoạch thất bại.
- Có một cách để làm anh vui hơn.
- Cách gì?
Cô quay lưng lại vô tình chạm vào người hắn, khoảng cách hai người lúc này gần đến nổi một tờ giấy mỏng cũng khó để luồng lạch qua được.
Cảm thấy tình thế dần dần tệ hơn, giọng nói cô có phần run run hơn:
- Cơm em tự nấu, tự mang lên cho anh, anh ít nhất cũng phải nếm thử chứ.
- Tay nghề của phục vụ Thẩm anh đây đã hưởng nhiều rồi.
- Bây giờ anh chỉ muốn thưởng thức em hơn là tay nghề em.
- Không phải chứ, nhiều chuyện xảy ra thế này mà hai đứa mình vẫn ung dung như vậy là không nên đâu.
- Nên chứ! Đôi lúc sẽ giúp giải trừ căng thẳng nữa.
Thẩm Nguyệt Dao thầm kêu la trông lòng, cô muốn vậy chắc, giả trừ căng thẳng gì chứ, căng thẳng hơn thì có.
Lục Hạo Nghiên bế cô lên, đưa cô sang chiếc sofa gần đấy, nhẹ nhàng đặt cô xuống, hắn thì thầm vào tai cô:
- Giữa phong ba bão táp, tính bình tĩnh là có thể giải quyết được, hơn nữa ung dung cũng là cách giải quyết tốt nhất.
- Hôm nay em mặc bộ này khiến anh có hơi ngượng ngùng đấy, vẻ ngoài quyến rũ nhưng khí chất thì chưa.
- Yên tâm, em chưa muốn có con thì anh sẽ...
Đột nhiên, cô lật ngược tình thế, dùng sức ngồi vùng dậy đè hắn xuống, cười nhếch:
- Tuy em chưa muốn có con, nhưng ba cái này thì em muốn. Anh bảo em chưa quyến rũ sao? Được, anh xem đây!
Vừa nói vừa thả mái tóc mình xuống, khiêu gợi mà nhìn hắn, tay cô cũng trượt xuống phía ngực mình dần cởi đi bộ y phục rườm rà trên người mình.
- Em là phục vụ thì bất kể trong chuyện gì em cũng nên phục vụ anh.
Nói xong, cô cuối người xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, chần chừ một lúc, trong chuyện này cô ít khi chủ động, giờ lại chủ động khiến cô có chút ngượng ngùng.
Lỡ rồi liều luôn!
Cô nhanh chóng hôn lấy hắn, hai mắt cô nhắm chặt lại, hắn nhả miệng ra, khó hiểu nói:
- Đã hôn nhiều lần như vậy rồi mà em vãn chưa học được kĩ thuật sao?
- Lần trước toàn do anh chủ động, em bị động thôi mà.
- Hôn đối với em khó lắm sao?
Cô gật đầuđừhắn đè cô xuống, nói thì thầm vào tai cô:
- Nếu đã không làm được vậy còn muốn chủ động, để anh lo được rồi. Chỉ cần nằm im thôi. Vợ à!
- Ừm...
Hắn từ từ hôn lấy đôi môi đã tô son ấy, sau một hồi lớp son ấy cũng trôi đi, cuồng bạo mà tham lam hút hết tất cả vị ngọt trong đó, hắn hôn đến nổi mà cô không thể thở, vội đánh vào lồng ngực hắn, không khí khó có thể truyền vào, khi hắn nhả ra cô liên tục hít lấy hít đà.
- Mới có chút đã mệt rồi sao? Vậy lên cao trào em còn chịu nổi chứ?
- ...
- Thôi được, anh chuyển sang biện pháp hôn thứ hai.
- Biện pháp hôn thứ hai?
- Ừm, hôn sâu.
- Hả, khác gì đâu chứ, nhưng mà kiểu này có khi làm em nghẹt thở luôn thì có.
- Kĩ thuật của anh không khiến em phải thiệt đâu nên đừng xem thường nhé. Sướng hơn trước kia gấp vạn lần nữa.