Cô gái này là vợ anh sao?
Hắn gật đầu, ôm lấy bả vai cô, kéo sát cô vào gần lại người hắn, rồi cắn lên tai cô. Thẩm Nguyệt Dao không hiểu chuyện gì, đánh thẳng vào tay hắn:
- Lục Hạo Nghiên, anh làm gì vậy hả?
- Đánh dấu chủ quyền!
Cô thở dài, ôi trời bao nhiêu con mắt đang hướng về phía hai người họ, Hà Yên cũng thế, cô đã chú ý không rời mắt trên cổ cô, nơi có vết ửng đỏ trông như vết muỗi cắn lớn vẫn còn đó, nhiêu đó cũng đủ hiểu làm cho cô tức đến nhường nào.
Chu Tào Anh lại tiếp túc dò xét một lượt nữa lên người Nguyệt Dao, Thẩm Nguyệt Dao thấy tình hình không ổn, vội lấy hộp quà nhỏ được nhét vào trong túi áo của chồng mình, đưa một cách lịch sự cho Chu Tào Anh.
- Đây là tấm lòng của chúng tôi, mong Chu tiểu thư không chê ạ! Chúc Chu tiểu thư sinh nhật vui vẻ, sớm tìm được bạn đời dành cho riêng mình.
Lời chúc của cô khiến các khách mời nơi đây đều bật cười, Chu Tào Anh mà tìm được chồng như ý chắc Chu gia tổ chức đám cưới trên trời luôn quá. Bởi sự kén chọn của Chu Tào Anh khiến cho cha mẹ cô cũng phải giận dỗi mà sang đó ở tạm, sẵn tiện giải quyết luôn về công việc.
Nhưng có cả Lục Hạo Nghiên nữa, chính hắn cũng cười.
Cô chắp môi, thầm chửi rủa hắn trong lòng, Chu Tào Anh nắm lấy món quà nhỏ, môi cô ấy khẽ nhếch, rồi cô ấy nắm lấy tay Thẩm Nguyệt Dao, kéo sát về người mình, rồi quàng tay qua cổ Nguyệt Dao.
- Chị gái à, hình như chị là tác giả của bộ tiểu thuyết đang hot trên mạng "Đem tình yêu đôi ta bay lên" đúng không?
Thẩm Nguyệt Dao khá ngạc nhiên:
- Cô biết sao?
- Tất nhiên là biết rồi, em là fan của chị đấy.
- Fan?
Chu Tào Anh ôm cô, rồi hôn "chụt, chụt" vào má cô, dấu hiệu của fan khi thấy idol đây sao? Nhưng cô không phải là idol mà.
Chu Tào Anh thì cảm thấy sống lưng mình lạnh hẳn đi, đằng sau là Lục Hạo Nghiên đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí. Thẩm Nguyệt Dao cũng cảm nhận mà quay đầu nhìn lại, ôi trời hắn đang ghen sao? Chỉ là con gái với nhau thôi mà.
- Chu...Chu tiểu thư, nếu cô không muốn rắc rối thì buông tôi ra, tôi đang tốt cho cô đấy, bữa nào rảnh hai ta đi cà phê.
Chu Tào Anh gật gật đầu, cô ấy thở dài đành miễn cưỡng buông cô ra, nói với âm điệu đầy thất vọng:
- Chị gái à, chị gọi em là Tào Anh đi, nhưng mà chồng chị đáng sợ quá.
- Nhưng mà em có thể biết tên chị gái này được không?
- Thẩm Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao định trả lời thì Lục Hạo Nghiên lại nhảy vào nói dùm cô, mặt hắn giờ đã tối sầm lại.
Hà Yên đứng bên cũng nhảy vào:
- Thẩm Nguyệt Dao, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, trông cô kìa, ốm đi rồi thì phải.
Hắn quay mặt sang nhìn Hà Yên đầy sát khí, giọng nói như nghiến cả hàm răng lại với nhau:
- Liên quan gì đến cô? Vợ tôi, tôi lo!!
- Thẩm Nguyệt Dao, đây chẳng phải là cái tên của cô con gái nhà họ Thẩm sao?
- Có thật không đấy? Tôi nhớ con gái nhà họ Thẩm làm gì có dung nhan đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy?
Lời xì xào bàn tán vẫn không ngừng trong không gian buổi tiệc.
Chu tào Anh tròn mắt nhìn, cô vội xua tay, ra hiệu cho Chu Nhất Lang lại gần đây:
- Ông anh già à, mau bắt đầu buổi tiệc thôi, phải thổi nến được rồi.
Chu Nhất Lang gật đầu, vang giọng:
- Cảm ơn những vị khách mời trân quý đã bỏ ít thời gian để đến đây dự tiệc sinh nhật của em gái tôi, không để mọi người chờ lâu, buổi tiệc được phép bắt đầu.
Nghe anh mình nói, Chu Tào Anh cũng nhanh chóng nói:
- Tiệc sinh nhật tôi diễn ra có chút sơ sài nhưng nhiêu đây với tôi là vui lắm rồi, mọi người cùng nâng ly chào đón tuổi mới cùng tôi.
Sơ sài? Thẩm Nguyệt Dao thấy nó quá xa hoa ấy chứ, sinh nhật cô thì cha mẹ cũng một lần làm như thế này nhưng nó quá nhàm chán, bởi thế buổi tiệc sinh nhật chẳng có gì hay ho, bình thường cô sẽ tạo trò chơi của mình trong tiệc...
Sắc mặt Lục Hạo Nghiên đã trầm xuống hẳn, không còn tươi tắn như lúc nãy nữa, Nguyệt Dao khẽ nuốt nước bọt, nhìn mặt hắn cô cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn có chút buồn cười, chỉ là một cô gái hôn và má cô thôi mà, hắn có cần gì phải tức điên không chứ?
Hà Yên vốn dĩ đến đây là để tiếp cận hắn, bị hắn quát thẳng vào mặt khiến cô có chút nản, nhưng nhiêu đó vẫn không bỏ cuộc, giờ cô vẫn đang tìm cơ hội để tiếp cận nhưng hai người họ cứ kề kề cập cập nhau như hình với bóng thì sao tiếp cận được, hơn nữa hắn lại đang ghen.
Thẩm Nguyệt Dao kéo nhẹ tay áo hắn, làm nũng như một đứa trẻ, ý bảo rằng là cô xin lỗi nhưng hắn không quan tâm đến cô.
Cảm giác như mình bị bơ, cô ngơ ngác, nói nhỏ vào tai hắn, nhưng do chiều cao của hai người, cô bắt buộc phải nhón chân lên:
- Lục Hạo Nghiên, anh không cần phải vậy chứ? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Lục Hạo Nghiên nhìn cô, khóe môi hắn khẽ mở:
- Chuyện nhỏ? Anh suýt mất em như chơi đấy.
- Chị gái, à không chị Dao Dao, chị chơi cùng với em nhé?
Chu Tào Anh đến bên cô, liếc mắt sang nhìn hắn, miệng cô nở nụ cười đắc ý.
Nguyệt Dao rất khó xử, khi hai người cứ nhìn vào nhau, nhưng nhìn càng kĩ cô lại thấy không đúng, vội đứng giữa hai người chen ngang.
- Chị chơi với em!!
Sau đó quay mặt sang Lục Hạo Nghiên, nghiến răng:
- Anh dám liếc mắt đưa tình thử xem?
Nói rồi cô ôm lấy tay của Chu Tào Anh, kéo đi.
Rõ ràng hắn mới chính là người giận cô, nhưng bây giờ thì cô là người giận hắn, nhìn thấy hai người con gái ôm nhau đi mà hắn không ngừng bực bội trong lòng.
Chu Tào Anh thấy vậy, liền hỏi:
- Chị đang ghen hả?